Huyền Tụng thi pháp cũng không có làm gì long trọng.
Theo lý giải của người khác, thi triển loại pháp thuật này chắc cần dùng một loại nghi thức vô cùng thần thánh có độ khó cực cao, cần tế đàn, cần bày trận, còn phải tuyệt đối phong bế xung quanh, phải làm vô cùng cẩn thận trang nghiêm.
Nhưng Huyền Tụng cái gì cũng không cần, hắn mang theo đám người vào một phòng ốc, nơi này trước đó hẳn là tiệm bán y phục trong thị trấn, chỉ là pháp y hay y phục thế gian đều không thấy đâu, khắp nơi là giá treo bị đổ, nằm ngổn ngang lộn xộn ở trong phòng.
Huyền Tụng vừa vào liền sử dụng thuật khống chế vật để dọn dẹp, giá áo vương vãi đều bị ném vào bên trong.
Sau đó tìm một cái bàn vuông nhỏ đặt ở giữa phòng, tìm một tấm vải lót trên bàn, cuối cùng đặt ngọc bội lên trên.
Như vậy là đã bố trí xong.
Hắn đứng trước bàn vuông trước chắp tay niệm chỉ quyết, chỉ quyết dừng lại, hắn mở mắt ra, chỉ tay vào ngọc bội rót linh lực vào, thì thầm: "Vãng sinh.
"
Thanh âm chưa dứt, tất cả mọi người trong phòng đều bị kéo vào một không gian khác.
Ba đệ tử Duyên Yên các đều giật mình, kinh ngạc nhìn xung quanh, bọn họ thật sự tiến vào trong hồi ức của Mạnh Chi Nhu.
Bọn họ chưa từng nghĩ tới pháp thuật cao thâm như vậy lại có người có thể dễ dàng thực thi thế.
Ngay cả ánh mắt Cố Kinh Mặc cũng sáng lên, cảm thấy bản thân đánh giá thấp tiểu hòa thượng này.
Bọn họ bị đưa vào một hoàn cảnh mới, mọi thứ xung quanh đều mơ hồ, còn có chút vặn vẹo, rất nhiều thứ đều không rõ ràng.
Đám người thấy một phòng nhỏ âm u, quang cảnh vặn vẹo, và bóng dáng mơ hồ của Mạnh Chi Nhu.
Ngay sau đó cảnh tượng đột ngột thay đổi, biến thành ban ngày, là cảnh tượng trong rừng.
Huyền Tụng đứng yên nhìn bốn phía rồi nói: "Đây là cảnh trong mơ của Mạnh Chi Nhu.
"
Năm người còn lại đều là lần đầu tới nơi thế này, rõ ràng là nhìn trộm chuyện cũ của người ta, không biết hoàn cảnh gì là tiến vào trong hồi ức, trạng thái gì là tiến vào mộng cảnh, chỉ biết ngạc nhiên mà nhìn quanh.
Cố Kinh Mặc thì có chút bài xích, đứng góc khuất cho đến khi Huyền Tụng nhìn qua nàng.
Nàng không để ý hắn, nhìn về phía khác.
Huyền Tụng khẽ mím môi, hơi nhíu mày, sau khi sống một ngàn chín trăm năm lần đầu tiên suy nghĩ nữ tử tức giận thì nên làm gì?
Dễ giải quyết không?
Có công pháp gì hữu hiệu với nữ tử đang giận dỗi? Dùng pháp thuật trấn định ư?
*
Mạnh Chi Nhu không phải lần đầu mơ giấc mơ như thế.
Lần đầu tiên nàng còn không để ý cứ tưởng là giấc mơ bình thường.
Lần thứ hai nàng vẫn không quan tâm, cảnh trong mơ tươi đẹp làm nàng tấm tắc lấy làm lạ.
Quả nhiên trong mơ cái gì cũng có, đại mỹ nhân cỡ này nàng cũng cơ thể mơ tới.
Lần thứ ba lặp lại giấc mơ này, cuối cùng nàng cũng để ý.
Nàng mơ thấy mỹ nhân ngư, nàng biết người nàng mơ chắc là giao nhân trong truyền thuyết.
Nữ giao nhân kia đẹp đến mức không chân thực, do vậy mới khiến nàng lầm tưởng giấc mơ này cũng không chân thực.
Nàng đặt mình vào khói sóng mênh mông, có núi xanh, có nước suối, có trời quang mây tạnh, nàng nhìn thấy đuôi cá màu sắc rực rỡ, từng chút từng chút nhàn nhã vuốt bờ sông.
Đuôi cá chủ yếu là màu bạc, vảy cá kia phản chiếu ánh sáng sặc sỡ, dưới ánh mặt trời lại càng rực rỡ, toả sáng lấp lánh.
Đuôi cá xinh đẹp này làm nàng nghĩ đến mặt hồ sóng gợn lăn tăn, là vụn kính lấp lánh, nhưng những thứ này đều không so được với vẻ đẹp nhường này.
Nhưng khi nàng đến gần, lại nhìn thấy trong suối ngập đầy máu tươi, nước suối bị nhuộm thành màu máu.
Nàng kinh hô một tiếng làm giao nhân cũng kinh ngạc, đuôi cá nhanh chóng chìm vào trong nước, trốn ở trong huyết trì không dám xuất hiện.
"Ngươi! bị thương sao?" Mạnh Chi Nhu thấp giọng hỏi.
Đối phương không trả lời, vẫn ngâm mình ở trong nước, sợ hãi đến nỗi mặt suối cũng run rẩy xao động theo.
Nàng hỏi lại lần nữa, thăm dò định đi qua: "Cần ta làm gì không? Ta có thể giúp ngươi! "
Lúc nàng ngồi xuống đưa tay chạm vào đuôi cá, giao nhân trong suối bỗng nhiên đứng dậy, một mái tóc dài chảy xuống, chật vật tìm chỗ trốn lần nữa.
Là một thiếu nữ, trên người dùng cây cỏ che chắn những bộ phận mấu chốt, nhưng những chỗ lộ ra vẫn đẹp đẽ như vậy.
Giao nhân có làn da cực trắng, dưới ánh mặt trời lại càng sáng ngời, trên da thịt trắng nõn lại có huyết châu đỏ như máu lưu động, đẹp đến quỷ dị.
Mạnh Chi Nhu từng gặp nhiều nữ tử xinh đẹp ở Đào Hoa tông, vậy mà vẫn bị giao nhân trước mắt làm kinh diễm.
Đó là một loại vẻ đẹp thần thánh, đẹp đến mức không nhiễm bụi trần, vẻ đẹp khiến cho người ta không dám khinh nhờn, làm cho người ta không thể dời mắt lại có thể ý thức được ánh mắt của mình bất kính.
Nhưng nàng nhân ra hai mắt giao nhân vô thần, dường như là bị mù, khiến nàng không hiểu sao lại đau lòng.
Vì sao người đẹp như vậy lại có tì vết?
Mạnh Chi Nhu lại an ủi: "Ngươi đừng sợ, ta cũng là nữ tử, ta sẽ không tổn thương ngươi! "
Giao nhân cuối cùng nỉ non mà nói: "Mau cứu ta! "
Mạnh Chi Nhu bừng tỉnh, mở mắt ra thì phát hiện mình vẫn nằm trong căn phòng nhỏ đơn sơ của mình, suy nghĩ xuất thần.
Sau đó nàng đứng dậy, nhanh chóng chỉnh lý pháp y, dùng thuật tốc biến đi vào trong rừng, trên đường đi còn sửa soạn lại mình cho chỉnh tề.
Đào Hoa tông không giống với môn phái khác, tu luyện theo cách thông thường đối với bọn họ mà nói đều vô dụng, chỉ có thể dựa vào hợp hoan chi thuật tăng cao tu vi, việc tu luyện này hình thành một thói quen khác.
Mặc dù có thể tích cốc, vẫn cần phải ngủ.
Cái này cũng khiến nàng liên tục mơ cùng một giấc mơ.
Nàng căn cứ vào tình cảnh trong mộng mà tìm kiếm trong rừng.
Có cây lớn bốn người mới ôm hết, góc độ của dãy núi, nàng chỉ có những manh mối này.
Ở trong quẫn quanh rã hai ngày cũng không thu hoạch được gì, nàng suýt nữa từ bỏ thì trên đường trở về gặp đom đóm.
Đom đóm dập dìu giống như là chỉ dẫn, dẫn nàng đi về một hướng, đi thêm ròng rã một canh giờ thì nàng nghe được tiếng suối chảy.
Nàng quá đỗi ngạc nhiên, nhanh chóng chạy về phía đó.
Giống như vận mệnh chỉ dẫn để nàng đi đến bên cạnh giao nhân.
Nàng không nhìn thấy đuôi cá lắc lư, lại thấy được nước suối bị máu nhuộm đỏ và thiếu nữ giao nhân chằng chịt vết thương đang hôn mê bất tỉnh.
Nàng bước nhanh tới, lấy từ trong túi trữ vật thuốc bột chữa thương ra rải lên người giao nhân.
Nàng có thể nhận ra được dòng suối nhỏ lại cạn như thế không đủ để để giao nhân sinh tồn.
Cái này là thiếu nữ giao nhân bị người đả thương chạy trốn tới nơi này, phạm vi hơn mười dặm quanh đây chỉ tìm được một dòng suối như thế cho giao nhân tạm thời tránh né.
Lúc nàng giúp giao nhân xử lý vết thương thì thào lên tiếng: "Vì sao ta có thể mơ thấy! Chẳng lẽ vận mệnh chú định ta có thể lấy được hai giọt nước mắt của ngươi? Như vậy ta cũng coi như có hời.
"
Lúc này nàng bắt đầu vui vẻ.
Giao nhân nước mắt rất đáng tiền nha!.