Bên trong Điển Quyển Các.
Nam Tri Nhân lấy hết những ghi chép về những tông môn bị diệt ra, lật ra đọc theo thứ tự.
Lý Từ Vân quẩn quanh bên cạnh nàng giống như đang giúp đỡ, nhưng lại nghiêng mắt nhìn Nam Tri Nhân hỏi một câu không hề liên quan: "Hôm nay tới động phủ của ta sao?"
Nam Tri Nhân trả lời lạnh nhạt: "Ta muốn xem hết những thứ này, nhiệm vụ của sư phụ giao cho không thể chậm trễ."
Lý Từ Vân có chút nóng nảy: "Hai người họ có lẽ sẽ ở trong trận mấy tháng, sẽ không ra sớm như thế đâu, thời gian này đủ để chúng ta điều tra xong."
"Hai người họ đều là đại tiền bối ở Tu Chân giới, hẳn là sẽ rất nhanh."
"Vậy thì cũng phải mất mấy ngày." Lý Từ Vân nói xong khép ghi chép lại, vòng qua phía bên kia của nàng: "Nếu không thì tới động phủ của nàng cũng được."
Nam Tri Nhân không để ý tới hắn, còn đẩy hắn một cái, cầm lên một quyển khác lên xem.
Lý Từ Vân chỉ có thể gom một nửa ghi chép qua, khoanh chân ngồi tại dưới giá sách cùng đọc, chia sẻ giúp nàng phần nào.
Nhìn một hồi, hắn lại không thành thật, ho nhẹ một tiếng để được Nam Tri Nhân chú ý, tiếc là Nam Tri Nhân không để ý tới hắn.
Hắn vỗ chân của mình: "Sư đệ, nàng ngồi trên đùi của ta xem đi, ta sẽ không quấy rầy nàng."
Nam Tri Nhân suy nghĩ một chút rồi đi tới, ngồi trên đùi Lý Từ Vân, tựa ở trong ngực hắn, trong tay vẫn cầm ghi chép xem.
Lý Từ Vân lúc này mới thỏa mãn, ôm "sư đệ" mềm mại của mình tiếp tục đọc ghi chép trong tay, thỉnh thoảng hắn không yên phận lén hôn nàng vài lần.
Mấy ngày nay nàng thật sự bị chôn ở trong nụ hôn của hắn, sớm đã chết lặng không thèm để ý.
Cho đến khi bọn họ nhìn thấy một người đứng bên cạnh bọn họ, động tác đọc ghi chép của hai người mới cứng ngắc lại.
Hai người bọn họ đều có tu vi Hóa Thần kỳ, Lý Từ Vân còn là người sắp phi thăng, người mà hai người họ đều không thể dò xét được...!Còn có thể lặng lẽ đến bên cạnh bọn họ.
Ngoại trừ sư phụ bọn họ còn có thể là ai?
Hai người đồng thời buông ghi chép xuống, quy củ đứng cạnh nhau, đầu cũng không dám ngẩng lên.
Ai có thể nghĩ tới, bọn họ mới vụng trộm yêu đương ngày thứ ba đã bị sư phụ phát hiện.
Huyền Tụng nhìn hai người họ, lại cầm ghi chép trong tay bọn họ nhìn thoáng qua, sau đó tiện tay ném lên mặt bàn "phanh" một tiếng.
Hai người theo tiếng động này cả người đều run lên.
Lý Từ Vân cúi thấp đầu, nhìn thấy Nam Tri Nhân sợ đến tay cũng đang phát run, lén đưa tay cầm tay nàng để an ủi.
Ai biết cử động này lại làm Huyền Tụng gầm lên: "Buông ra!"
Lý Từ Vân sợ đến lập tức buông lỏng tay ra, nhịp thở rối loạn.
"Sư phụ..." Nam Tri Nhân bị dọa đến giọng cũng nghẹn ngào, giải thích: "Là con thấy tu vi của sư huynh chỉ thiếu một chút nữa thôi, mới muốn..."
"Ngươi câm miệng."
Nam Tri Nhân không dám nói nữa.
Huyền Tụng đi tới trước mặt Lý Từ Vân, ánh mắt Lý Từ Vân liên tục trốn tránh, trong cổ lăn một vòng, thấy chết không sờn nói ra: "Con một lòng với nàng, con sẽ để nàng trở thành đạo lữ của con."
"Ngươi biết rõ ngươi sắp phi thăng, vì sao còn muốn làm như thế?" Huyền Tụng nói xong liền giữ mạch môn của Lý Từ Vân, lại nói: "Ngươi khống chế tu vi áp chế phi thăng như vậy thì có thể áp chế bao lâu? Ngươi và ta khác nhau, ta có thể chuyển tu vi đến cửu vĩ, nếu ngươi áp chế quá lâu sẽ bạo thể mà chết."
Lý Từ Vân nhỏ giọng trả lời: "Trước mắt còn tạm được...!Có thể ở mấy ngày thì ở nấy ngày..."
Nam Tri Nhân khó tin nhìn về phía Lý Từ Vân, cuối cùng cũng biết được nguyên nhân thiên kiếp của Lý Từ Vân chậm chạp không tới, cũng không phải do phương thức tu luyện của bọn họ không đúng, mà là Lý Từ Vân không muốn phi thăng.
Sao hắn có thể hoang đường như thế?!
Huyền Tụng lại hận rèn sắt không thành thép nhìn về phía Nam Tri Nhân, Nam Tri Nhân lại cúi đầu xuống.
Huyền Tụng chất vấn: "Còn ngươi nữa, sao ngươi có thể coi trọng hắn chứ?"
Kết quả Nam Tri Nhân không trả lời được, Lý Từ Vân vô cùng ủy khuất: "Con cũng có tư chất cực tốt, ngoại hình cũng được, sao lại không thể coi trọng con chứ?"
Huyền Tụng chỉ vào Lý Từ Vân lại hỏi Nam Tri Nhân: "Ngươi cuối cùng coi trọng gì ở hắn?!"
Nam Tri Nhân không trả lời được.
Loại chuyện như tình cảm này căn bản chính là không rõ sinh ra thế nào, bởi vậy bản thân nàng cũng không biết.
Tình đã sinh, đến lúc nàng nhận ra thì đã lún sâu khó có thể cắt đứt.
Lúc này, bên trong Điển Quyển Các truyền đến tiếng "răng rắc, răng rắc".
Sư đồ ba người quay đầu sang liền nhìn thấy Cố Kinh Mặc dẫn Hoàng Đào tới đây, hai người cắn hạt dưa xem bọn họ náo nhiệt.
Nam Tri Nhân mặt trong nháy mắt đỏ bừng lên, trông như sắp khóc vì xấu hổ.
Lý Từ Vân mở miệng lần nữa: "Sư phụ, sư đệ da mặt mỏng, sư phụ đừng nói nàng nữa.
Hơn nữa là con bị ma quỷ ám ảnh, ngàn năm qua lần đầu động tâm lại ở thời điểm không thích hợp như vậy, con cũng rất ảo não."
"Là do con chủ động." Nam Tri Nhân vội vàng nói, sợ sư phụ răn dạy Lý Từ Vân.
Trong những năm qua, Huyền Tụng quả thực nghiêm khắc với Lý Từ Vân hơn nàng, nếu nói chân tướng cho Huyền Tụng, Huyền Tụng cũng có thể phạt nhẹ hơn.
Huyền Tụng tức giận đến váng đầu, đưa tay xoa mi tâm, xoay người vịn bàn mới có thể đứng vững.
Cải thảo do mình chăm lớn bị chính con heo mình nuôi lớn ủi mất, trong lòng của hắn khó mà bình phục.
Sư đồ ba người bên này im lặng.
Bên kia, hai người cắn hạt dưa "răng rắc, răng rắc", xem đến hứng thú bừng bừng.
Cố Kinh Mặc thấy ba người rơi vào thế bí, ném hạt dưa qua cho Hoàng Đào, đi qua nói: "Kỳ thật hai người bọn họ rất xứng."
"Xứng cái gì?!" Huyền Tụng tức không chịu được.
"Thể chất của Nam Tri Nhân như vậy, khó gặp được người thật lòng với nàng.
Hai người họ làm bạn mấy trăm năm, nếu Lý Từ Vân thật sự có ác ý, Nam Tri Nhân có thể không nhìn ra sao? Bầu bạn với nhau nhiều năm như vậy mới ở bên nhau, hơn nữa thời gian có thể ở cùng nhau sợ là không nhiều lắm, chàng còn ngăn cản như vậy, thực sự không thể nào nói nổi."
"Vậy sau khi tên hỗn trướng này phi thăng thì mấy trăm năm tới con bé phải làm sao đây?" Huyền Tụng hỏi.
"Đã lưỡng tình tương duyệt, lại...!Cái gì sớm sớm chiều chiều, đúng không?" Cố Kinh Mặc quay đầu hỏi Nam Tri Nhân.
Nam Tri Nhân nhanh chóng gật đầu.
Huyền Tụng chỉ có thể đạo lữ truyền âm cho Cố Kinh Mặc: "Nàng còn giúp bọn chúng nói chuyện? Người ta cũng song tu rồi, nàng còn đang tự đốt đấy!"
Rõ ràng mấy ngày trước là hắn và Cố Kinh Mặc thành thân, vậy mà động phòng hoa chúc lại hai đứa hỗn trướng này!
"Ta cũng không muốn mà! Đợi mấy ngày nữa ta hỏi bọn họ song tu như thế nào?"
"Đừng hỏi."
"Thế nào, chàng ngại mất mặt à?"
"Nàng còn biết?"
Huyền Tụng còn muốn mắng người, lại nghe thấy Cố Kinh Mặc hỏi bọn họ: "Chuyện sư phụ các ngươi bảo các ngươi điều tra, điều tra đến đâu rồi?"
Lý Từ Vân hiểu ý, nhanh chóng cầm lấy ghi chép đã đọc, đưa ra: "Chúng ta hoài nghi Yến Túy là người của Bí Pháp tông."
"Bí Pháp tông?" Cố Kinh Mặc thật sự chưa từng nghe qua tông môn này.
Nam Tri Nhân hít vào, kìm nén nước mắt, giới thiệu với Cố Kinh Mặc: "Người không biết cũng không lạ, trước khi người sinh ra Bí Pháp tông đã bị diệt môn.
"Môn nhân trong tông môn này phần lớn có tư chất bình thường, nhưng lại cực kì thông minh, nghiên cứu toàn bí pháp quỷ dị, cho dù là khống chế người hay là quỷ trận sát trận, kể cả những pháp môn kỳ quái khác bọn họ đều có thể nghiên cứu ra.
Sau lại bán bí pháp cho người khác để kiếm lời."
Cố Kinh Mặc sau khi nghe xong trầm tư gật đầu: "Nói cách khác, sách quyến nô cũng có thể là do tông môn của bọn họ tạo ra."
"Rất có thể, công pháp bọn họ nghiên cứu thường không công khai ra ngoài, nhưng khi mọi người biết tới những bí pháp kia, đều giận sôi lên.
Đây cũng là nguyên nhân bọn họ làm nhiều môn phái tức giận rồi bị diệt môn."
Huyền Tụng nghe phân tích của bọn họ, chỉ thở dài một hơi, ngồi ở một bên xoa mi tâm nghe, không nói gì nữa.
Lý Từ Vân âm thầm thở dài nhẹ nhõm, may mắn bọn họ có sư mẫu, bằng không thì lần này cũng không biết bị phạt viết cái gì, hoặc là bị giam lại, tóm lại đều không phải kết quả tốt.
Không lâu sau hắn sẽ phi thăng, nên cũng không sao cả, hắn chỉ sợ Nam Tri Nhân bị trách cứ.
Nam Tri Nhân tiếp tục nói: "Chúng ta phân tích, hẳn là Lục Đạo Đế Giang cứu Yến Túy khỏi Bí Pháp tông nên hắn mới có thể trốn thoát.
Tu vi của hắn vốn không tốt, liền tìm Dịch Hà Uyển học thể thuật của Dịch gia.
Đợi sau khi học được thể thuật thì hại..."
"Dịch Hà Uyển?!" Cố Kinh Mặc giật mình.
Huyền Tụng gật đầu: "Hôm chúng ta thành thân, ta đã từng hỏi tiểu sư phụ của nàng, nàng ta nói sau khi cùng Yến Túy đồng cam cộng khổ mới trở thành đạo lữ.
Ta nghĩ, tất nhiên là Yến Túy sắp xếp rất nhiều kiếp nạn, cùng nàng ta trải qua mới khiến cho nàng ta mềm lòng truyền cho hắn thể thuật của nhà mình.
"Sau cùng, hắn đoạt xá thân thể con riêng của Bành Ngọc, cũng chính là Yến Túy, tư chất tốt hơn một chút, là đơn linh căn hệ mộc.
Hắn còn tu luyện công pháp của Lục Đạo Đế Giang, nhanh chóng tăng tới tu vi Hóa Thần hậu kỳ, còn có thêm thể thuật của tiểu sư phụ của nàng, lúc đấu pháp rất khó đối phó."
"Tiểu sư phụ của ta đến khi chết vẫn còn nhớ hắn! Còn khổ sở như vậy, vậy mà hắn..." Tay Cố Kinh Mặc chạm vào một cái bàn, cái bàn trong nháy mắt vỡ vụn, hóa thành mảnh vụn bay tứ tán: "Vậy mà hắn ghê tởm như vậy!"
Nàng nhớ tới Yến Túy vẫn luôn theo đuổi nàng, còn từng nói yêu nàng, bây giờ nghĩ lại thật là buồn nôn.
Nam nhân này luôn lợi dụng lòng của nữ nhân như thế sao?
May mắn nàng trước nay không thích dáng vẻ ngang ngược thô bạo của Yến Túy, cho nên vẫn luôn tránh né, bằng không thì bây giờ sẽ thấy ghê tởm hơn.
Huyền Tụng không hiểu: "Nếu bọn họ có công pháp có thể dễ dàng đoạt xá, vì sao không trực tiếp đoạt xá thân thể của nàng mà lại hao hết tâm tư ám toán nàng?"
"Ta nhớ sư phụ của ta đã từng thêm vào rất nhiều cấm chế trên cơ thể của ta, ta còn có vật hộ thân, có điều đã dùng trong Thiên Phạt đại trận rồi, không thể đoạt xá ta có lẽ liên quan đến việc này."
Lý Từ Vân biết hiện tại tâm tình của sư phụ và sư mẫu đều không tốt, vì thế nói: "Lúc ấy là Tu Trúc thiên tôn dẫn người tới diệt tông, lấy được không ít đồ, để con tới Thiên Vực các tìm bọn họ lấy một ít về."
"Ừm." Lý Từ Vân muốn đi cùng Nam Tri Nhân, nhưng Nam Tri Nhân không đồng ý.
Giờ phút này bọn họ cùng nhau hành động, tuyệt đối là thêm dầu vào lửa kích thích Huyền Tụng.
Lý Từ Vân chỉ có thể một mình rời Điển Quyển Các, nhìn thấy bầu trời dày đặc mây đen, bất đắc dĩ thở dài: "Là ai vậy, ở ngay lúc này độ kiếp."
Sau khi suy nghĩ thì đột nhiên bừng tỉnh, quay đầu hướng vào phòng nói lớn: "Ta phải độ kiếp rồi!"
Mấy người trong phòng lập tức đứng dậy, Huyền Tụng bước nhanh ra ngoài nhìn bầu trời dày đặc mây đen, nói với Lý Từ Vân: "Nhanh chóng tới Thiên Kiếp Lĩnh."
Thiên Kiếp Lĩnh là nơi có trận pháp nghiêm ngặt nhất ở trong Duyên Yên các, tu giả của bản phái đều sẽ độ kiếp ở đó, bố trí ở xung quanh sẽ giảm bớt tổn thương mà thiên kiếp gây ra với bọn họ, còn có thể chuyển hóa thành linh lực hữu ích rót vào trong cơ thể để gia tăng tu vi.
Lý Từ Vân quả thật có chút hoảng, cũng may hắn đã có chuẩn bị từ trước, nhanh chóng lấy pháp khí phòng ngự ra đeo lên người.
Quay đầu lại thì thấy Nam Tri Nhân đã tới cửa, lo lắng nhìn hắn, lập tức ôm lấy mặt của nàng hôn thật mạnh một cái.
Hôn xong hắn nói: "Ta ở Thượng giới chờ nàng."
Mắt Nam Tri Nhân đỏ lên, gật đầu thật mạnh: "Ừm."
Lời vừa dứt, Lý Từ Vân liền đi tới Thiên Kiếp Lĩnh.
*
Chín chín lôi kiếp, oanh thiên động địa.
Rất nhiều tu giả trong môn phái đều thấy được cảnh tượng này, lúc nhìn thấy ráng đỏ đầy trời bọn họ biết được, Duyên Yên các lại có một vị tu giả thành công phi thăng..