Edit by Triệu ViuBên ngoài hơi nóng bốc lên, Sơ Ngữ không đi được hai bước đã cảm thấy chóp mũi bắt đầu đổ mồ hôi, chất liệu đồng phục không thoáng khí dính vào người vừa nặng vừa khó chịu.
Cô gọi taxi ở cửa tiểu khu, đến công ty ký kết xong, tìm được phòng chuẩn bị tương ứng chờ đợi trước khi họp chuẩn bị khởi hành.Nhiệm vụ chuyến bay hôm nay coi như dễ dàng, Quý thành khứ hồi, hành trình không dài mà là loại máy bay nhỏ.Đúng giờ cất cánh, đúng giờ hạ cánh.Lúc trở lại cửa tiểu khu, thời gian đã qua rạng sáng.Chỉ có 711 ven đường còn bật đèn, xe cộ đi qua chạy rất nhanh, sau khi bốc lên bụi bặm, tất cả đều ném về trong đêm hè này.Sơ Ngữ đi vào 711, ở trước kệ trì hoãn hồi lâu, cô chọn một gói kẹo dẻo hình trái cây, cách bao bì màu hồng, giống như cũng có thể ngửi thấy mùi thơm ngọt ngào của kẹo dẻo dâu tây.
Bình thường cô không thích ăn những đồ ngọt này, chỉ là tối nay, vô cớ nhận ra cuộc sống của mình hình như thiếu một chút đường như vậy.Cô nhìn xuống dâu tây in trên bao bì kẹo, đi đến quầy thu ngân.
Trong lúc đó, có một bàn tay cũng vươn về cùng một hướng, bóng râm bao phủ cô, rất ngắn chỉ vài giây.Một hộp bao cao su, bên cạnh kẹo dẻo dâu tây của cô.Sơ Ngữ nhất thời có chút nóng mặt, theo bản năng thu hồi đồ của mình về sau một chút, giống như muốn dùng hết sức này để thể hiện khoảng cách giữa kẹo dẻo và đồ dùng kế sinh.Ngay cả khi chúng là, vị dâu tây.Ý cười trong mắt nhân viên thu ngân khó nén, một đoạn trầm mặc dồn dập đi qua, người nọ trả một trăm đồng cho đồ dùng sinh kế của mình.
Nhân viên thu ngân dường như không nghĩ tới gần đây lại có người dùng tiền mặt thanh toán, đưa tay chỉ chỉ vào tấm biển trước quầy thu ngân, tha thiết giới thiệu: "Hiện tại dùng Alipay thanh toán có hoạt động ngẫu nhiên giảm giá, ngài có muốn thử một lần không.""Không cần."m thanh của người nọ vừa phát ra, trái tim Sơ Ngữ đang đập như bị đột nhiên bị chặn ở trong lồng ngực, bị trói lại, không thở nổi.Sơ Ngữ cố nén không nhìn qua, cho đến khi người bên cạnh rời đi, cô mới dám quay đầu nhìn về phía bóng lưng anh.Gió đêm trước cửa vén vạt áo người nọ lên, như gió nhẹ hơi phồng lên.Sau đó, tâm trạng uất ức trong bóng đêm, nhanh chóng lan tràn ra.Sơ Ngữ trả tiền xong, ngồi ở 711 gần mười phút.Vành tai nhiều lần vang lên âm thanh vừa rồi của người nọ, trong trẻo có chút trầm thấp, giống như một nắm ánh nắng mặt trời nghiền nát trong giấc mộng xưa, khiến cho lòng người nóng lên.Cô nói không rõ loại né tránh này xuất phát từ suy nghĩ gì, lúc này đầu óc cô trống rỗng.Anh đứng trước cửa gió thổi qua góc áo của anh, đi lên bậc thang, lại thổi về phía làn váy của Sơ Ngữ, trộn lẫn với hơi thở của long não nhàn nhạt trong không khí, chui vào đáy lòng người.Mười phút sau, Sơ Ngữ rời khỏi 711.Một giờ sáng, trong tiểu khu tối đèn, nhà cao tầng che gió đêm khuya, lúc này có loại yên tĩnh không ai biết.Sơ Ngữ đi tới trước hành lang, lại vô tình nhìn thấy người đứng trong bóng tối bên cạnh.
Cố Thiên Hòa tựa vào góc tường tối tăm, thờ ơ hút một điếu thuốc.
Dưới sương mù nhàn nhạt bao phủ, ánh lửa ở đuôi khói hơi nhảy nhót, mơ hồ rơi vào vị trí hàm dưới của anh.
Ban đêm lá theo gió rung động, ánh sáng yếu ớt lúc sáng lúc tối lại hắt sáng lên trái tim người theo dõi ở bên cạnh..