Chuông Gió

Nhạc Phong còn chưa đến gần đã nghe thấy tiếng chuông gió: “Sao âm thanh lại lớn vậy? Gió to? Không đóng cửa sổ vào à?”

Giọng nói của anh ta khiến Quý Đường Đường tỉnh táo lại, cả người cô chấn động, giành trước một bước nhảy vào trong phòng, đóng sập cửa lại trước khi Nhạc Phong đi tới, nhanh chóng cài then cửa lại.

Nhạc Phong chưa bao giờ nếm mùi bị sập cửa vào mặt phách lối như vậy, cơn tức lập tức vọt lên, anh bước lên một bước, tay phải thu thành nắm đấm gõ cửa thùm thụp: “Quý Đường Đường, cô bị làm sao thế hả?!!!”

Tiếng gõ cửa và tiếng chất vấn vọng đi rất xa giữa màn đêm yên tĩnh, Mao Ca và Đầu Trọc ba bước gộp làm hai chạy lên, cánh cửa bên cạnh kẹt một tiếng cũng mở ra, là Hiểu Giai mắt còn nhập nhèm đang mặc áo ngủ, cô ta nhìn thấy Nhạc Phong thì sửng sốt một chút: “Nhạc Phong? Đêm hôm không ngủ, làm gì thế?”

Vũ Mi vốn đang dính trên giường, nghe thấy câu hỏi của Hiểu Giai, biết Nhạc Phong đang ở bên ngoài thì vội vàng mặc áo đi ra.

Mao Ca nhìn sắc mặt Nhạc Phong đã khó coi đến cực điểm, lại quay ra nhìn cánh cửa đã bị đóng chặt kia, có chút khó hiểu: “Nhạc Phong, chuyện gì thế này?”

“Anh hỏi cô ta xem thái độ như vậy là thế nào?!” Giọng điệu của Nhạc Phong rất bực bội, “Có cần phải khó hầu hạ như thế không?!”

Còn chưa dứt lời cửa đã mở ra, Quý Đường Đường đứng trước cửa, sắc mặt vừa tái nhợt lại vừa mệt mỏi.

“Cô bé,” Mao Ca nhận ra giữa hai người có mâu thuẫn, có lòng muốn hòa giải, “Có chuyện gì vậy?”

“Tôi biết tôi đã gây phiền toái cho mọi người, khiến mọi người hơn nửa đêm rồi vẫn không được ngủ là lỗi của tôi.” Quý Đường Đường nhìn Nhạc Phong, giọng nói thực bình tĩnh, “Nếu anh có ý kiến với tôi, ngày mai tôi sẽ dọn đi… tối nay cũng được.”

Nhạc Phong không ngờ cô lại nói vậy, lập tức ngẩn người.

“Aiz, cô nhóc này, nói gì vậy,” Mao Ca trầm mặt lại, “Nhạc Phong có không đúng đi nữa thì tối nay nó cũng vào hẻm núi tìm cô hai ba tiếng đồng hồ, chịu lạnh chịu mệt, cô không cảm kích thì thôi, sao còn nói những câu tổn thương người khác như thế? Hơn nữa, đang đêm đang hôm, cô còn chuyển đi đâu được?”

Quý Đường Đường im lặng.

“Thôi muộn rồi, có gì để mai hãy nói.” Mao Ca phất tay một cái, “Đều đi ngủ hết đi, không được ầm ĩ nữa.”

Trong giọng nói của Mao Ca có ý tứ không được chối từ, Nhạc Phong cười lạnh một tiếng, xoay người bước xuống lầu, Vũ Mi do dự một chút, khoác áo đi theo, Hiểu Giai và Đầu Trọc thấy không có việc gì của mình, tự đi về phòng ngủ.

Mao Ca không dời bước, anh ta nhìn sắc mặt tái nhợt của Quý Đường Đường, vừa nghi hoặc vừa lo lắng: “Cô bé, có phải cô có chuyện gì không?”

“Không có gì.” Quý Đường Đường nhanh chóng đáp.

Mao Ca thở dài: “Không muốn nói thì thôi. Nhưng cô bé, cái chốn Ca Nại này, quanh năm suốt tháng cũng chẳng có mấy du khách, có thể gặp nhau tại đây cũng là duyên phận, nói chuyện được với nhau lại càng không dễ, giờ đang là mùa ế khách, trong quán trọ này tổng cộng được mấy người ở? Nhạc Phong và Đầu Trọc cũng coi như là một nửa chủ quán, khách cũng chỉ có ba người: cô, Vũ Mi và Hiểu Giai mà thôi, coi các cô như người nhà mình, sợ các cô xảy ra chuyện ở bên ngoài, nói đi nói lại thực ra cũng chỉ vì tốt cho các cô mà thôi, đừng thù dai, đừng để bụng.”

“Không đâu ạ.” Quý Đường Đường vội vàng lắc đầu, “Em không thù dai đâu, thật đấy.”

“Không thù dai là được rồi,” Mao Ca cười cười, “Cô nhóc, còn định ở thêm mấy ngày nữa?”

“Chưa biết được,” Quý Đường Đường đáp mơ hồ, “Có thể còn ở thêm vài ngày nữa.”

“Vậy thì tốt, mau đi ngủ đi, đều giày vò mệt mỏi cả rồi.”

Mao Ca trấn an Quý Đường Đường mấy câu rồi đi xuống dưới lầu, Nhạc Phong đang ngồi bên cạnh chảo lửa hút thuốc lá, sắc mặt không có vẻ dịu bớt, Vũ Mi khoác áo ngồi bên cạnh anh, nhỏ giọng an ủi.

Mao Cả đuổi hai người đi ngủ, Nhạc Phong chẳng buồn ngẩng đầu lên, rầu rĩ nói: “Ngồi một lát rồi đi ngủ.”

“Ngồi cái gì mà ngồi,” Giọng của Mao Ca không được tốt lành cho lắm, “Mau đi ngủ đi!”

Thuận tay tắt đèn luôn.

Trong bóng tối, Nhạc Phong không hề động đậy, chỉ có thể nhìn thấy ánh lửa từ tàn thuốc lóe lên, lúc sáng lúc tối.

Vũ Mi cũng không có ý định về phòng, người hơi cựa quậy một chút, ghé sát lại gần Nhạc Phong.

Mao Ca cũng bó tay, tự mình đi về phòng trước, anh ta và Nhạc Phong, Đầu Trọc ở chung trong căn phòng bốn người, trong phòng còn cái giường trống, có lúc Lông Gà cũng đến ngủ ké.

Đầu Trọc vẫn còn chưa ngủ, nghe thấy tiếng động bèn thò đầu từ trong chăn ra, “Thằng cu kia đâu?”

“Dưới lầu.” Mao Ca tức giận, “Lại không ngủ, đêm nào cũng chỉ có nó là dùng dằng trễ nhất.”

“Tâm trạng nó không tốt, đâu phải anh không biết.” Đầu Trọc than thở, “Nó và Miêu Miêu rốt cuộc xảy ra chuyện gì, anh có biết không?”

“Anh biết đâu được?” Mao Ca trợn trắng mắt, “Nói hòa là hòa, nói chia tay là chia tay, chạy đến Ca Nại được mấy ngày rồi, suốt ngày hút thuốc, uống rượu giải sầu, phát cáu loạn cả lên, tối nay lại ầm ĩ với Đường Đường như thế, rõ ràng là giận cá chém thớt, mặc xác nó đi!”

Đầu Trọc ồ một tiếng, chui vào chăn, được một lúc lại thò đầu ra: “Một mình nó ở dưới lầu?”

“Vũ Mi ở cùng.”

“Ộ ôi.” Đầu Trọc lập tức tinh thần phơi phới, “Cô nam quả nữ, aiz, lão Mao tử, anh nói xem có…”

“Ngủ của chú mày đi!” Mao Ca hung tợn quát anh ta một câu.

_______________________

Quý Đường Đường cả đêm không ngủ.

Sau nửa đêm, Ca Nại bắt đầu có tuyết rơi, từng mảng từng mảng tuyết lớn bay lả tả xuống từ bầu trời đêm, tính ngày, đã đến tháng năm, ở đất liền ven biển chắc đã đổi sang quần áo mùa hè, ở đây lại vẫn còn tuyết rơi.

Quý Đường Đường ngồi dậy từ trên giường, nhẹ nhàng đẩy cửa sổ đầu giường ra một khe hẹp, gió luồn theo khe cửa, thổi vào người lạnh đến thấu xương, Quý Đường Đường quấn chặt túi ngủ trên người, nhập thần nhìn từng mảng tuyết rơi.

Tại sao mình lại ở đây?

Cô cố gắng hồi tưởng lại chuyện lúc trước, nếu như, nếu như không có chuyện kia, bây giờ mình sẽ thế nào? Có phải sẽ có một công việc ổn định, có rất nhiều bạn bè, có người mình yêu, có một cuộc sống hạnh phúc mỹ mãn…

Nhưng giờ, tất cả đều đã đổi thay, chấm dứt mọi liên lạc với bạn bè, lau chùi mọi dấu vết của mình trong cuộc sống hiện thực, mang theo hành trang, cứ một mình cô độc lang thang trên đường như vậy, con đường phía trước sẽ ra sao, bản thân cô cũng không rõ ràng…

Khóe mắt Quý Đường Đường dần đỏ lên.

Không biết cứ ngồi ngơ ngẩn như vậy bao lâu, lúc có phản ứng lại, tay chân đã tê dại lạnh như băng, ngoài cửa sổ đã sớm biến thành một mảng trắng bạc, nhìn qua di động một cái, đã là sáu giờ sáng.

Hôm nay phải làm gì? Đi tìm Trần Vĩ? Bão tuyết sẽ xóa hết mọi dấu vết khả nghi đúng không?

Quý Đường Đường xoa xoa cái trán đang nhức nhối, lấy túi đồ vệ sinh cá nhân ra xuống lầu rửa mặt.

Toilet rất đơn sơ, bên ngoài là hai cái bồn rửa mặt, bên trong phân làm hai gian, nam nữ riêng biệt, Quý Đường Đường thất thần bước vào toilet, đặt túi đồ ở một bên, mở vòi nước, hứng lấy dòng nước lạnh như băng, hất lên mặt.

Mới hất mấy cái đã nghe thấy có tiếng bước chân, Quý Đường Đường ngẩng đầu nhìn lên, người đang đi đến lại là Nhạc Phong.

Quý Đường Đường không nói gì, cúi đầu rửa mặt, Nhạc Phong lại mở miệng trước: “Dậy sớm vậy?”

“Ừ.” Quý Đường Đường hàm hồ đáp một tiếng.

Nhạc Phong không nói gì nữa, đi thẳng vào gian trong, không hiểu sao, Quý Đường Đường rất sợ phải đối mặt với anh ta lần nữa, nhanh chóng rửa mặt xong rồi y như chạy trốn vọt lên lầu.

Lúc soi gương mới phát hiện ra mắt đã sưng vù, Quý Đường Đường để túi chườm đá ra ngoài cửa sổ cho đông lạnh một lúc rồi cầm vào áp lên mắt, lành lạnh, rất thoải mái. Quý Đường Đường nhắm mắt lại tận hưởng chút cảm giác yên tĩnh hiếm có này, trong đầu đột nhiên lại thoáng qua giấc mộng hôm qua.

Trong mộng, Trần Vĩ há mồm, vẻ mặt căng thẳng nói với cô điều gì đó, hết lần này đến lần khác, cô lại chẳng nghe được gì, chỉ có thể nhìn kỹ khẩu hình của cậu ta.

Đây không phải là một giấc mơ vô nghĩa, Trần Vĩ nhất định có thông tin gì đó muốn truyền đạt cho cô, giống như lần đầu tiên mơ thấy Lăng Hiểu Uyển vậy, cô bé kia vẫn cúi đầu, dùng ngón tay viết đi viết lại điều gì đó trên mặt đất, đó là một dãy địa chỉ trang web.

Lúc tỉnh lại, chuỗi tiền cổ trên chiếc chuông gió kia cũng va vào nhau như điên, mà trước đó, chiếc chuông gió ấy chưa từng phát ra tiếng bao giờ.

Cô lên mạng tìm kiếm, dựa vào trí nhớ nhập địa chỉ trang web kia vào, hiện ra trang web mà bạn bè Lăng Hiểu Uyển lập ra để tìm kiếm cô ta.

Nhìn trang web, cô mới biết cô bé kia tên là Lăng Hiểu Uyển.

Cho nên, giấc mơ về Trần Vĩ này, tuyệt đối sẽ không vô nghĩa.

Cô nhớ lại khẩu hình của Trần Vĩ, cậu ta đã nói bốn chữ, rốt cuộc là bốn chữ nào?

Nếu cô có thể hiểu được môi ngữ thì tốt quá.

____________________

Quý Đường Đường chạy bình bịch xuống dưới lầu, đi thẳng về phía quầy tiếp khác tìm Mao Ca, vừa vào phòng đã nhìn thấy Nhạc Phong đang đắp chăn làm tổ trên cái ghế vải, mắt khép hờ, tay phải còn đang cầm một điếu thuốc cháy dở.

Mao Ca không có ở đây, Quý Đường Đường nhón chân, xoay người định đi.

“Có việc?”

Giọng nói này vang lên đột ngột, Quý Đường Đường sợ hết cả hồn, quay đầu lại nhìn, Nhạc Phong không biết đã mở mắt từ lúc nào, trên gương mặt không có biểu cảm gì, đưa tay đập đập bên thành ghế, khiến cho một đống tàn thuốc lá rơi xuống đất.

“Không có gì…” Quý Đường Đường có chút mất tự nhiên, “Tôi tìm anh Mao Ca.”

“Mao Ca dậy muộn lắm.” Giọng nói của Nhạc Phong rất lãnh đạm, “Hay chờ ở đây đi, bên ngoài tuyết rơi nhiều như vậy, cô không định đi ra ngoài đấy chứ?”

“Không… không đi.” Quý Đường Đường lúng túng.

Nhạc Phong ừ một tiếng: “Quán ăn bên cạnh chắc cũng chưa mở đâu, nếu đói, trên quầy có bánh bao đấy.”

“Không đói.”

Nhạc Phong cũng không miễn cưỡng: “Vậy không ngại lấy giúp tôi chén nước chứ?”

Anh ta nhìn qua đúng là rất mệt mỏi, Quý Đường Đường nhớ tới chuyện tối qua, ít nhiều cũng có chút áy náy, trên bàn không có cái cốc nào, chỉ có một cái âu tráng men trắng, Quý Đường Đường dùng nước nóng tráng qua rồi rót đầy nước, đưa cho Nhạc Phong.

“Cám ơn.”

“Xin lỗi.”

Sau khi xin lỗi xong, có một khoảng trầm mặc, tiếp đó là giọng nói vẫn lãnh đạm như trước của Nhạc Phong: “Không sao.”

Lại là một khoảng lặng kéo dài, Quý Đường Đường lúc này không tìm ra được đề tài gì để nói chuyện với anh ta, ngồi không được thoải mái cho lắm.

“Nếu không còn gì để nói thì cứ về phòng đi, không phải ngồi đây với tôi đâu.”

Quý Đường Đường bị anh ta châm cho một câu như vậy, lại nhớ đến chính sự: “Có thể giúp tôi một việc được không?”

_____________________

Có một khoảnh khắc, Nhạc Phong hoài nghi có phải mình bị thần kinh thác loạn hay không, đang yên lành không đi ngủ, lại ở đây… chơi trò chơi với Quý Đường Đường?

Dĩ nhiên, anh thì cảm thấy là trò chơi, nhưng vẻ mặt của Quý Đường Đường lại rất trịnh trọng.

“Linh… Ốc… Dĩ… Tán..?” Anh nhìn khẩu hình của Quý Đường Đường, cau mày khó khăn phân biệt. Quý Đường Đường cúi đầu, ghi lại bốn chữ này lên sổ ghi chép: “Lần nữa.”

“Lâm… Vũ… Y… Tán…?”



Được mấy lượt, Nhạc Phong mất kiên nhẫn: “Tới tới lui lui, rốt cuộc là chơi cái quái gì đây? Cô rốt cuộc muốn nói gì hả?”

“Tôi cũng không biết,” Quý Đường Đường lắc đầu, “Tôi chỉ nhớ rõ khẩu hình.”

“Khẩu hình?” Chân mày Nhạc Phong nhíu lại thành một cái rãnh, “Chẳng lẽ người câm nói cô nghe?”

“Coi như vậy đi.” Quý Đường Đường đáp qua loa, “Nếu tôi hiểu được môi ngữ thì tốt quá.”

Nhạc Phong nhìn chằm chằm cô một lúc, chợt thở dài: “Đưa những gì cô ghi lại ra đây tôi xem nào.” Quý Đường Đường do dự một chút, đưa quyển sổ qua.

“Linh… Lâm… Lệnh.. Ốc… Vũ… Vô..”

Nhạc Phong thấp giọng đọc thử mấy chữ, mắt bỗng sáng lên: “Đường Đường, đây là chữ số đúng không?”

“Số?” Quý Đường Đường vẫn chưa kịp phản ứng lại. “Lâm.. Vũ.. Y… Tán… 0513*, là bốn con số, đúng không?”

* 0513 = linh ngũ nhất tam => ling wu yi san, đồng âm với mấy chữ kia.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui