Chưởng Khống Tinh Không

Dọn dẹp sạp thuốc xong thì sắc trời cũng đã tối, Anh Vũ cùng với mọi người tiến vào một quán ăn nằm một bên nằm giữa ngôi làng, lúc đầu thì bị Thanh Hà phản đối, bà là người tiếc kiệm lại thấy quán ăn đèn đuốc sang trọng lại không nỡ tiến vào.

- Tô thẩm, lại nói Vũ công tử là người đã cứu ta, lần này coi như ta mời khách.

Đoạn Thư Nguyệt làm sao không hiểu được suy nghĩ trong lòng bà được chứ, liền mỉm cười nắm tay bà cười cười nói.

Nàng tuy rằng cũng không khá giả gì nhưng mà thường ngày cũng hay theo ba đi săn nên cũng giành dụm một ít, trả một bữa cơm nàng cũng là có thể.

- Sao ta vẫn như cảm thấy mình là trai bao vậy.

Anh Vũ nhìn nàng cười cười rồi nói:

- Yên tâm đi, bữa cơm nay ta mời mọi người cứ dịp ăn thỏa thích.

Hắn bây giờ tiền bạc là hắn dư nhất, lại nói sao lại để mọi người vì hắn mà trả tiền cơm được.

Nàng mỗi lúc nhìn nụ cười sáng lạng của hắn lại nhớ đến cái ôm của hắn lúc chiều dịu dàng lại mang cho người ta ấm áp vô hạn liền đỏ mặt thầm nghĩ:" Có phải ta đây là mê trai quá hay không".

Nàng đúng là lần đầu tiên gặp một người con trai đẹp đến như vậy, nhưng cảm giác của nàng đúng là thật sự không phải là bản tính mê trai mới xuất hiện cảm giạc kỳ lạ đến như vậy. Nàng không hề biết cuộc sống của Anh Vũ đã trải qua, vì vậy người mà hắn muốn bảo vệ luôn cảm thấy sự ấm áp, mãi đến sau này nàng mới nhận ra.

- Haizz... được rồi.

Nghe vậy bà liền chỉ biết gật đầu đành nghe theo, bà cũng không muốn vì bà lại phá vỡ bầu không khí vui vẻ của giới trẻ.

----------------------------------/

Bên trong tửu lâu, bên trên căn lầu nhỏ lúc này có hai người đàn ông nói chuyện, người kia lại ăn mặt sang trọng toát lên vẻ quý phái, người còn lại thì ăn mặt dân giả tươi cười nói với nhau:

- Chu quảng gia, ngươi yên tâm tiểu tử ngốc đó bây giờ chắc có lẽ bị yêu thú tha đi mất rồi.

Người ăn mặt dân giã là trưởng làng Tô Thanh Hải là bác của A Ngốc, hắn cũng không nhận đứa cháu ngốc nghếch này, trời tờ mờ sáng nay hắn đúng đã qua nhà a ngốc, thấy mẹ hắn không có ở nhà liền nghĩ ra chủ ý lừa hắn một mình vào rừng. Cũng không phải là không có nguyên nhân, hắn là được hứa hẹn của người ta sẽ cho hắn nhiều chỗ tốt nên mới làm như vậy.

- Ngươi chắc, nếu lần này thành công thì gia chủ ta sẽ trả lễ đối với ngươi.

Người đàn ông ăn mặt sang trọng là quảng gia của một gia tộc nhỏ nằm bên ngoài ngôi làng, hắn là Chu Tề anh trai của Chu lợi mà Anh Vũ giáo huấn. Hắn được lệnh gia chủ phái đến bí mật làm một nhiệm vụ nhỏ.

- Ba kêu con đến đây có việc gì.

Lúc này một thanh niên chừng hai mươi tuổi khuông mặt điểm trai bước vào nhìn Thanh Hải gọi. Hắn Là Minh, con trai duy nhất của Thanh Hải.

- Mau qua đây chào Chu quảng gia đi.

Thấy con trai đến, hắn liền kéo con trai mình qua ra mắt.

- Vãn bối ra mắt chu quản gia.

Cha hắn nói vậy hắn cũng không dám chậm trễ liền đứng ra hành lễ nói.

- Ukm, ngài đây là...

Chu Tề gật đầu sau đó lại nhìn Thanh Hải đầy thâm ý hỏi.

- Chu Quảng gia, ngài thấy đấy cả đời ta chỉ có một nhi tử không thể để nó cứ ngất ngưỡng chỗ này mãi được, nếu chu quảng gia ngài không chê hay là để hắn làm tùy tùng của ngài thì thế nào.

Thanh Hải cảm thấy đối với hắn nơi này mặt dù lời nói rất là có uy lực nhưng đối với thế giới bên ngoài thì chả là cái gì cả cũng đành khúm núm dòm trước ngó sau, như cái tên trước mặt này, lúc trước đầu trộm đuôi cướp, mới ra ngoài lăng lộn được mấy năm, mặt dù vẫn là nô bộc cho nhà người ta nhưng cũng là thiên đại quyền uy.Lúc ấy hắn quyết tâm cũng tạo dựng cho con trai của mình ra ngoài bương chải, nếu thành công thì đời sau của hắn có thể nói là ăn sung mặt sướng á.

- Kìa trưởng làng ngươi cần gì phải làm như vậy, không phải công tử ở nơi đây rất tốt hay sao, hà tất gì phải theo ta chiệu cực khổ.

Tên Chu Tề này cũng là người bương chải, hắn cũng không phải không muốn giúp, nếu là người khác hắn khẳng định là hài lòng gật đầu nhận cái tên sai vặt này, điều này đối với hắn rất tốt. Thế nhưng tên trước mặt này lại khác, vì tiền tài mà ngay cả cháu ruột mình cũng hại được, hắn không muốn có bất kỳ quang hệ gì với cái tên trước mặt này á, ai biết trước mặt thì vân vân dạ dạ nhưng sau lưng thì đâm hắn không chừng, nên cũng khéo léo từ chối.

- Tên kia không phải là A Ngốc sao, Thanh Hà ngươi là đang đùa ta sao.

Đang nói chuyện trên lầu cao Chu Tề lúc này nhìn một màng ồn ào phía dưới thì thấy A Ngốc cùng với mọi người lại cười nói vui vẻ, hắn lúc đầu thì giật mình, sau đó lại nhìn cha con Thanh Hải trào phúng lại nói tiếp:

- Hay lại nói người chết liền lại biết đến tửu điếm gọi cơm.

Hắn bây giờ rất tức giận, hắn không ngừng nghe cha con hắn hứa hẹn thế nhưng sao chứ, không phải vẫn để cái tiểu tử kia vẫn sống được sao.

- Điều này là sao, Tô Minh ngươi nói việc này là sao.

Thanh Hải lúc này nhìn xuống dưới lầu nhất thời cũng rất bực bội, sáng hôm nay khi biết A Ngốc ở nhà một mình hắn liển bảo con trai của mình qua mời tên tiểu tử này đi chơi, lại lừa hắn vào rừng sâu. Với tiểu tử ngu ngốc này một mình vào rừng sâu không bị dã thú tha đi mới là việc lạ, thế nhưng bây giờ lại xuất hiện ngay trước mặt hắn, phá hỏng đi mọi thứ mà hắn tạo dựng lúc này. Hắn đang nghĩ là con mình có vì máu mủ tình thân mà nhân từ hay không, thế nhưng là người làm cha hắn biết Tô Minh lun căm ghét tên tiểu tử ngốc nghếch kia làm sao có thể thả hắn được, không khỏi tiểu tử này mạng lớn.

- Cha! con cũng không biết là chính mắt con nhìn thấy tên tiểu tử kia một mình tiến vào rừng.

Tô Minh ánh mắt cũng đầy hận ý nhìn tiểu tử ngốc nghếch kia vì tên này làm hắn mất mặt trước cha mình.

- Giỏi, các ngươi thật giỏi... xém chút nữa ta bị các ngươi hại chết.

Chu Tề cảm thấy còn may khi chưa gửi tin báo về cho gia chủ biết, nếu không hắn lại phải mang cái tội ham công làm giả tin tức, lúc ấy hắn có mười cái mạng cũng không giữ được. Hắn đúng là muốn một chưởng vổ chết hai cha con này, mặt dù với thực lực của hắn vẫn là dư sức làm việc này thế nhưng lại nói việc này được gia chủ dặn dò vô cùng hệ trọng vì vậy cũng đành nuốt cục tức này vào trong đứng dậy rời đi.

- Chu quản gia ngài chờ đã, chúng ta có thể bàn lại mà.

Thanh Hải vội vàng đứng lên năng nỉ nói.

- Cút...

Chu Tề rống giận hất tay đi ra cửa.

- Bác Hải, Anh Minh... hay quá hai người cũng tới mau ngồi ăn cơm với a ngốc đi.

A Ngốc nhìn thấy người thân liền chạy lại kéo tay Tô Minh cười tươi nói.

- Xú tiểu tử, tránh xa ta ra một chút.

Tô Minh lòng đầy căm phẩn hất tay A Ngốc nói.

A Ngốc sợ sệt buôn tay lại lui ra, một màng này tất cả mọi người đều thu vào mắt.

- Kìa sao lại nói với A Ngốc như vậy, dù sao nó vẫn là em trai của con mà.

Thanh Hải mặt dù đang ngậm cục tức trong lòng, thế nhưng mà hắn biết một ngày A Ngốc còn sống thì tên Chu Tề kia sẽ đến nhờ hắn giúp đỡ, vì vậy nặng ra nụ cười trên miệng nhìn con trai mình trách móc.

- Em trai, xin lỗi là anh nhất thời hồ đồ.

Tô Minh làm sao không biết cha mình đang nghĩ gì chứ liền tươi cười nhìn A ngốc nhận lỗi, lại nhìn vào bàn ăn nhất thời làm hắn nhất thời ngây ra không thể tin nổi lòng thầm nghĩ " sao nàng lại ngồi chung một bàn ăn với tên a ngốc này".

Anh Vũ lúc này không có mặt trong bàn ăn, vì là một quán ăn dân giả nên việc gọi thức ăn là rất khó khăn, Anh Vũ là nam nhân dĩ nhiên không để mọi người đi gọi thức ăn.

- Thư Kỳ! sao nàng lại ở đây.

Tô Minh lúc này nhìn A ngốc lòng đầy ganh ghét, đã không chết vậy mà lại cùng với Thư Kỳ ngồi cùng một bàn ăn cơm. Cha hắn là trưởng làng làm sao lại không biết nàng được, từ nhỏ hắn đã đem lòng yêu mến nàng, lại không ngại cực khổ cùng nàng với cha nàng vào núi săn bắt. Mẹ nàng thấy hắn là con trai của trưởng làng cũng rất yêu thích thường hay ghép đôi nàng với hắn. Thế nhưng mấy ngày nay không hiểu vì nguyên nhân gì mẹ nàng lại thay đổi lớn, không còn thích hắn nữa thậm chí mấy lần tới nhà đều bị xua đuổi. Bây giờ lại nhìn nàng có mặt tại đây làm sao hắn không ngạc nhiên được. Đương nhiên hắn sẽ không tin nàng lại có hứng thú với tên tiểu tử ngốc nghếch trước mặt này, hắn cũng chỉ có thể giải thích là nàng gặp hắn trong rừng sâu xuất phát từ lòng thương hại liền đem hắn về. Hắn nghĩ như vậy là vì a ngốc một mình vô rừng không bị thú dữ cắn xé đương nhiên là sẽ có người cứu giúp đưa ra, nếu như vậy lại rất hợp lý, chính vì điều này mà cô hắn lại mời một bữa cơm, vậy nên hắn nghĩ nàng đây là thương hại tên a ngốc này.

- Tô Minh chào cô.

Hắn đưa ra bộ dạng tươi cười bươc đến hướng cô mình khách sáo nói, lại bươc chân tới cái ghế còn đang trống bên cạnh gần chỗ nàng ngồi cười nói:

- Thư Kỳ, nàng hôm nay thật đẹp

Thư Kỳ nhìn hắn mỉm cười gật đầu, từ nhỏ cùng hắn lớn lên nàng đối với hắn cũng không bài xích lun xem hắn như một vì a trai.

- Em gái, ăn cơm sao lại không mời anh chứ.

Thanh Hải đối với đứa em gái này cũng còn nhớ chút tình xưa, nhưng so với lợi ích thì hắn vẫn đặt lợi ích lên trên hết.

Sau đó hắn lại nhìn con trai của mình cùng với Thư Kỳ ngồi một chỗ thì mỉm cười nói:

- Thư Kỳ, nếu đã đến thì cứ ăn thoải mái nhé, hôm nay ta mời khách.

Hắn cũng rất xem trọng hài nữ này, từ nhỏ nàng đã hiểu chuyện giỏi giang tháo vác lại rất xinh đẹp, nếu làm con dâu của hắn thì hắn dĩ nhiên sẽ gật đầu.

- Đa tạ Hải bá bá.

Nàng mỉm cười nói.

- Dù sao cũng là người một nhà cả không cần khách khí.

Hắn cười rồi lại nói tiếp:

- Mọi người đã đi gọi đồ ăn chưa.

- Bác Hải yên tâm, bạn con đã đi gọi đồ ăn rồi.

A Ngốc, từ khi kết thân với Anh Vũ thì tươi cười ngày càng sáng lạng, luô muốn lấy người bạn của mình để ra khoe khoang với người khác.

- Bạn của ngươi.

Hai cha con Thanh Hải nghe A Ngốc cũng bất ngờ, hắn đang thầm nghĩ làng của mình tại sao mới qua một khoảng thời gian ngắn lại xuất hiện thêm tiểu tử ngốc nghếch nữa chứ.

- Hai vị này là...

Anh Vũ lúc này cũng bước ra, thấy bàn ăn của mình lúc này lại xuất hiện thêm hai miệng ăn liền hỏi.

- Anh Vũ, để ta giới thiệu cho ngươi, đây là anh họ ta, còn đây là bác ta.

A ngốc làm bộ người lớn chững chạc đứng lên giải thích.

- Hai người tốt.

- Người tốt.

Nghe giải thích thì cả ba người cũng chào nhau.

Anh Vũ lại nhìn qua lại thấy ánh mắt tên anh họ của a ngốc đang tràng đầy nghi hoặc nhìn hắn liền nhìn lại cười trừ,cái ghế màm tên đó đang ngồi là của hắn á, hắn nhìn thì đã biết vị đại ca này đối với cô nương trước mặt là có tình chứ, hắn cũng không thích phá uyên ương liền quay lại nhìn A Ngốc cười cười nói:

- A Ngốc ta ngồi với ngươi được không.

Sau đó hắn lại tìm cái ghế kéo lại bên mẹ con A ngốc cười cười nói chuyện.

Thư Kỳ thấy Anh Vũ vậy mà không để ý đến nàng liền mất mát, lúc này nói chuyện với Tô Minh cũng chẳng vui vẻ gì liền gật đầu cho có lệ.

- Chàng trai trẻ, ngươi chắc hẳn không phải là người trong làng thì phải.

Thanh Hải thấy một thân ăn diện của Anh Vũ khác với người thường liền hỏi.

- Dạ... đúng vậy.

Anh Vũ trả lởi.

- Vậy ngươi là từ đâu mà đến.

Thanh Hải lại hỏi.

- Ta cũng chỉ là một cái tán tu võ giả, xem thiên hạ là nhà cũng không phải là đại nhân vật gì.

Anh Vũ mỉm cười nói, hắn bây giờ cũng lo trước nghĩ sau nên sẽ không để lộ thân phận của mình liền lấy cái danh phận tán tu nói cho qua chuyện.

- Thì ra là vậy.

Thanh Hải cũng không tin, với tuổi đời non trẻ như thế này mà đòi ra ngoài làm tán tu, hắn nghĩ Anh Vũ cũng chỉ là tên khấc cái lông bông lưu lạc khắp nơi thôi, tán tu là định nghĩa gì á, là những người kinh nghiệm dày dặn, không những thế lại trên thân mang một thân đạo pháp. Đối với Anh Vũ bề ngoài tuổi đời so với con trai hắn còn trẻ hơn, nói là tán tu đối với hắn là chuyện cười hắn mới nghe qua. Đương nhiên hắn cũng sẽ không rỗi hơi vạch mặt tên tiểu tử này, nếu làm như vậy ngươi ta nói với hắn là nhỏ mọn.

- Vậy ngươi có dự định ở lại đây bao lâu không.

Hắn lại nói tiếp.

- Sau khi thương thế ta hồi phục, ta sẽ rời đi.

Anh Vũ vết thương mặt dù đã không còn đán ngại nhưng muốn ở lại đây tịnh dưỡng cơ thể vài ngày, nói đúng hơn là muốn hiểu rõ hơn về kinh mạch mới của mình, hắn nghĩ điều này là rất cần thiết.

- Ngươi bị thương...

Thư Kỳ luôn để ý đến hắn, lúc này mới nghe được là hắn bị thương liền quang tâm hỏi.

- Chỉ là vết thương cũ không có gì đáng ngại.

Anh Vũ nhìn nàng cười nói.

- Đúng vậy, lúc ta thấy Anh Vũ thì hắn đang nằm bất tỉnh bên bờ suối là chính ta mang hắn về.

A ngốc lúc này cũng đứng lên nói.

- Con trai ngươi sao lại vào rừng một mình.

Nghe được A Ngốc nói thì Thanh Hà giật mình nhìn con trai mình gắt gao trách móc.

- Mẹ! ta không phải vào rừng một mình mà là đi với anh họ, lúc sau bọn ta liền lạc nhau, tìm mãi mà không thấy anh họ đâu... đúng rồi anh họ ngươi lúc ấy là đi nơi nào.

A ngốc vô tội nói.

- Tô Minh ngươi đây là muốn làm gì ngươi có biết là người thường vào rừng là rất nguy hiểm không, sao ngươi lại mang hắn vào đó.

Thanh Hà nhìn Tô Minh oán trách nói.

- Cô à... ta...

Tô Minh lúc này cũng á khẩu không giải thích được.

Anh Vũ từ nãy đến giờ tâm tư của cha con hắn đều bị Anh Vũ thu hết vào mắt, hắn dường như cũng đã nhìn ra cha con tên này đối với hắn và a ngốc rất xem thường, lại nghe A Ngốc nói hắn dĩ nhiên sẽ không cho là Tô Minh sẽ không có âm mưu gì đối với A Ngốc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui