Được A Ngốc kể lại sự việc lúc sáng thì Thanh Hà trở nên nóng nảy nhìn Thanh Hải nói:
- Anh, mặt dù ta vẫn biết ngươi không thích đứa cháu này nhưng dù sao vẫn là cháu của ngươi, ngươi vậy mà nhẫn tâm sao.
Nàng biết anh trai mình cũng là bị người ta sai khiến, nàng đã từ bỏ tất cả, từ bỏ cả người mình yêu để đem lại cho con trai mình có cuộc sống bình yên, thế nhưng tại sao người đó lại không tha cho con trai nàng chứ.
- Em gái à nghe anh nói, đây hết thẩy là hiểu lầm... không phải con trai của em vẫn bình yên vô sự sao
Thanh Hải lúc này cũng bối rối cố mà giải thích.
- Xin lỗi, ta không có một người anh như ngươi, từ nay về sau ta cùng ngươi tình nghĩa đã hết.
Đã có lần đầu rồi thì chắc chắn sẽ có lần thứ hai, càng nghĩ nàng lại càng sợ, vì vậy nàng quyết định vì con nàng sẽ không tin hắn.
- Được, nhớ kỹ là chính ngươi từ ta...
Thanh Hải lúc này cũng thẹn quá hóa giận liền rống lên nói.
- Cha cũng không cần để trong lòng, con cũng không cần một người cô không biết liêm sỉ chưa chồng lại có con, loại đàn bà này ta cảm thấy rất chán ghét.
Tô Minh lời này là thật, từ nhỏ hắn đã luông chán ghét vị cô này của hắn, sống cứ cho là mình thanh cao, nhưng hắn lại phỉ nhổ thầm nghĩ " Thanh cao gì chứ, không phải chửa hoang hay sao".
- Ngươi nói cái gì liền nói lại ta nghe.
Anh Vũ ánh mắt âm trầm nhìn Tô Minh nói.
- Ta nói không đúng sao, loại đàn bà này không chồng lại có con, đúng là lẳng lơ vậy mà cứ cho mình là thanh cao...
Bóp...
Nói chưa hết lời thì Anh Vũ đã một quyền đánh ra làm hắn không kiệp đề phòng liền cứ như vậy mà té xuống đất.
- Tiểu tử ngươi dám.
Thanh Hải lúc này phẩn nộ nói.
Anh Vũ cười lạnh nói:
- Là hắn đán bị đánh.
- Dù con ta nói năng hơi khó nghe, nhưng thử hỏi mọi người ở đây có ai mà không biết cô ta chứ, mặt dù nó là em gái ta nhưng đây cũng là sự thật không thể chối cãi.
Thanh Hải mặt dù nóng giận nhưng cũng không làm mất hình tượng trưởng làng liền lấy số đông ra để chỉ trích muội muội của mình.
- Hay cho một sự thật không thể chối cãi.
Anh Vũ lại nhìn Thanh Hà hỏi:
- Bá mẫu, ngươi sẽ hối hận khi yêu người đó, cũng sẽ hối hận khi có a ngốc?
- Ta sẽ không hề hối hận khi yêu chàng, cũng cảm ơn ông trời đã ban cho ta một đứa con.
Tô Thanh Hà kiên định lắc đầu nói, mặt dù câu hỏi này bà đã suy nghĩ cả ngàn lần trong đầu thế nhưng những ngày tháng hạnh phúc mà nàng đã trải qua bên cạnh người ấy khiến nàng không hối hận.
- Yêu một người là sai sao, mặt dù người mà bà ấy thích không phải là người tốt lành gì, cũng không cho bà bất cứ thứ gì vậy mà bà cứ thế vẫn kiên trì yêu hắn, vậy mà cái tình cảm ấy bị các người chà đạp. Mọi người ở đây chưa đủ thấy bà đáng thương hay sao, hay là các ngươi đang sống trong cái hạnh phúc thì lại khinh rẽ người ta.
Anh Vũ hùng hồn nhìn mọi người nói.
Lúc này không ít người cuối đầu, không ai lên tiếng, Anh Vũ lại nói tiếp:
- Lại nói bà vì con trẻ mà không tiếc mang thanh danh ô uế trên thân xin hỏi các đại thẩm liệu có ai làm được, vậy mà mọi người lại không ai lên tiếng giúp đỡ lại cứ thế chỉ trích chửi rủa.
Anh Vũ đây cũng là lời nói tận đáy lòng nói thay cho mẹ hắn, cảm xúc thật, lời nói thật khiến cho mọi người nơi đây rươm rướm nước mắt lại không ngừng cảm thấy xấu hổ.
Thư kỳ lúc này đôi mắt đã ước đẫm nhìn Anh Vũ, nàng ngày càng cảm thấy Anh Vũ thật là thần bí, mọi khi lúc tiếp xúc liền tươi cười, nhưng dấu sâu sự tươi cười ấy là sự cô đơn thiếu vắn tình thân.
- Tuổi còn nhỏ mà miệng lưỡi trơn tru.
Thanh Hải trong cơn tức giận làm gì có tình cảm chứ liền vung quyền hướng Anh Vũ đánh tới.
- Lão già, ngươi đừng cậy già lên mặt.
Anh Vũ thấy thế thân thể cũng bắt đầu lắc lư bay ra.
- Phanh...
Quyền kình theo lòng bàn tay mà chạm vào nhau liên vang lên lúc này mọi người cũng phải lui xa vài bước.
- Tuổi trẻ như vậy là luyện khí tầng bốn, tiểu tử ngươi là ai.
Thanh Hải cũng không uổng phí sống lâu, hắn tin chắc là lấy niên đại của vị thiếu niên này vậy mà là đã đạt đến ngưỡn cửa luyện khí tầng bốn, không những thế lại còn có thể trấn áp luyện khí tầng năm như hắn khẳng định thân phận hắn không phải người thường, nghĩ vậy hắn liền thu quyền lại đầy thâm ý hỏi.
- Liền lợi hại như vậy, ngây cả trưởng làng luyện khí thằng năm cũng đánh ngang tay.
- Người trẻ tuổi này liền lai lịch không nhỏ.
Mọi người liền sầm sì bàn luận.
- Bá mẫu, A ngốc ta đưa các ngươi về.
Nhìn hài người hắn mỉm cười ấm áp sau đó lúng túng gãi đầu nói:
- Xin lỗi, là ta khiến các người gặp phiền phức.
Nếu lúc trước không phải hắn cố chấp nhất quyết dẫn mọi người đi ăn thì cũng đã xảy ra cố sự như bây giờ.
- Đứa nhỏ này, là chúng ta liên lụy ngươi mới đúng chứ... haizz
Bà cảm thấy Anh Vũ mặt dù nhỏ tuổi nhưng lại rất hiểu chuyện khiến bà càng nhìn càng ưa thích.
- Bá mẫu còn có ta.
Nàng lúc này cũng bước lại nắm tay bà cười cười nói.
- Tốt, chúng ta cùng về nhà.
Nàng lúc này cảm thấy rất ấm áp và hạnh phúc.
- Về nhà thôi.
A Ngốc cười ngây ngô nói.
- Thư Kỳ nàng điên rồi, chứ đứng chung với loại người này, nàng mau qua đây ta đưa nàng về.
Tô Minh thấy vậy, cũng không dám đứng ra ngăn cản, đùa sao thực lực của hắn không chiệu nổi một kích của người ta, liền đứng ra chiệu đánh à, hắn tự cho là cái người khôn lanh liền sẽ không làm như vậy.
- Tô Minh, ngươi khiến ta thật chán ghét, từ đây về sau ta cùng ngươi tuyệt dao.
Hôm nay nàng mới phát hiện ra bộ mặt thật của Tô Minh khiến nàng cảm thấy kinh tởm.
- Tốt... rồi nàng sẽ hối hận.
Trong lòng Tô Minh lúc này nhìn Anh Vũ oán hận, hắn đổ hết thảy những tội lỗi này lên đầu Anh Vũ
- Là kẻ nào đánh em trai ta.
Chu Tề vừa ra khỏi cửa thì nghe tin Chu Lợi vậy mà bị người ta đánh, không những thế lại còn bị cỡi trần treo lên cột đèn, lại nghe hung thủ đánh xong người kẻ này còn đi tửu lâu ăn cơm. Chu Tề cảm thấy tức tối một thân một mình quay lại tửu lâu. Vừa đến cửa hắn liền đạp bay cánh cửa hét lớn.
- Tên đó không phải là Chu Tề sao.... hặn vậy mà lại về.
- Tại sao lại không về... người ta nay cũng là tay sai vặt của thành chủ Phi Đao thành cỡ nào uy phong, ngay cả trưởng làng cũng muốn xưng huynh gọi đệ hắn còn không được nữa là.
- Lẽ nào lại có lý đó.
- Haizz... người tốt sống không thọ á, người xấu lại sống ngàn năm.
Tên Chu Tề này cũng không còn lạ lẫm với mọi người trong thôn không ai mà không biết đến hắn,lúc hắn còn ở trong thôn vẫn là đầu trộm đuôi cướp hóng hách bá đạo không chuyện xấu gì không làm, mười mấy năm trước lại cưỡng giang con gái của một nông phu sau đó lại giết cả nhà người ta khiến người trong làng phẫn nộ đuổi giết nhưng lại để hắn trốn thoát. Bây giờ lại nghe nói hắn không ngờ lại là tay sai vặt cho một vị thành chủ chứ, đây không phải là trời cao không có mắt hay sao, mọi người lắc đầu cười khổ.
- Vũ! cẩn thận tên này là Chu Tề anh trai Chu Lợi, hắn đã là luyện khí tầng sáu, tốt nhất nên đi nhanh lại đỡ phải phiền phức.
Cũng chính vì là em trai của cái tên này mà mẹ hắn bắt nàng đi xem mắt, nghe mẹ nàng nói tên Chu Tề này từ ngày rời làng liền được một nhà quang nhận vào làm tay sai vặt, mặt dù là một tên sai vặt nhưng lại hưởng được rất nhiều quyền lợi mà những người dân giã như bọn họ không có, thế nên mẹ nàng liền tham lam ghép đôi nàng với em trai hắn.
- Thì ra là vậy.
Anh Vũ bây giờ cũng chỉ là luyện khí tầng bốn, thế nhưng nghe ngọc ấn nói cho hắn biết, cơ thể của hắn so với người thường lại cường đại hơn không ít, nội kình trong cơ thể cũng nhờ vậy mà so với người thường lợi hại hơn, hắn đang muốn thử. Lại nói, nếu hắn bây giờ bỏ đi thì bá mẫu cùng với a ngốc làm sao bây giờ, lại nói so về liều mạng thì hắn lại hơn người ta chứ không kém.