Chưởng Khống Tinh Không

Các ngươi đi trước.

Anh Vũ cũng không vì sự vô dụng của các nàng mà một thân thoát đi được, gia gia đã từng nói vơi qua với hắn:" nếu con muốn trở thành một nam nhi đầu đội trời chân đạp đất thì bóng lưng của con cần phải đủ rộng để có thể bảo vệ tốt người mà con muốn bảo vệ". Hắn mặt dù đối với địch nhân lạnh nhạt, thế nhưng nếu là đã người hắn muốn bảo vệ thì hắn muốn dùng bờ lưng này thật có ích, làm cho người sau lưng có cảm giác tuyệt đối an toàn.

- Hổ quyền chiêu thức.

- Oong.. Oong... đùng đùng.

Cái này kình lực võ học thể gia rất lợi thế so với cái này chiêu thức thô sơ của đám gia hỏa, vậy nên quyền kình đánh ra liền cả hai ba người ngã xuống thế như chẻ tre.

- Mạnh quá... tiểu tử này so với đám kia con nít thật là quá khác biệt.

Có người thấy lực chiến của Anh Vũ thì hô lên.

- Cùng tiểu tử này đánh đúng là ăn thua thiệt... nhanh đánh đám kia tiểu cô nương, tên này liền để chúng ta đám này lão đại đối phó.

Đại Bá biết được đối với Anh Vũ đều không gây nổi sóng gió, với thân phận đầu lĩnh hắn hướng đám tiểu huynh đệ phân phó, đầu lĩnh bên kia cũng đã gậc đầu đồng ý.

- Vũ! mau... mau.. cứu chúng ta.

Đám người các nàng từ đầu đã không có ý chí chiến đấu làm sao có thể như thế ứng phó liền hướng Anh Vũ cầu cứu.

- Các ngươi cùng với đám đó nhảy nhót đi.... ta cần thời gian.

Gắp cái này tiểu bát nháo Anh Vũ đúng thật là đau đầu, hắn cũng không tự tin cùng đám này quần ẩu có thể lo tốt cho các nàng, vừa hay đám này thủ lĩnh muốn cùng hắn cứng chọi cứng, hắn vẫn là rất thích cách này. Nếu lần này thuận lợi hắn có thể đánh ngã được mấy tên này thì đám nhải nhép kia cũng hẳn là bị dọa sợ đi.

- Này... này...

Cái gì mà nhảy nhót chứ, hắn là muốn các nàng nhảy nhót trong đám này đại hán xấu xí không ai thèm để ý, đùa không vui tí nào. Nói không phải mê tín, với cái vẻ đáng yêu của các nàng thì nhiều đám ăn chơi công tử thế gia kia cũng không phải như vậy đối với các nàng mà là một mực lấy lòng á, không những thế mà còn là sống nữa chết mà liều mình, nàng oán hận nhìn tên trước mặt này thầm mắng một câu " đầu gỗ", sau đó lại vì mạng sống cũng liều mình phối hợp Thu nhược nắm tay bạn thân né tránh công kích.

- Tiểu tử... ngươi đi chết đi.

Đại Bá cười gian ác nói.

- Thật sao.

Anh Vũ nhìn ra sát khí của đám này người là biết việc này là cố ý đòi mạng hắn, hắn giám khẳng định là đám gia hỏa trong tộc làm, hắn lạnh lùng nói tiếp:

- Được... nếu vậy thì chết hết đi.

Hắn muốn cho đám gia hỏa kia biết động vào hắn như thế nào hậu quả.

- Hổ quyền thức thứ ba mị ảnh...

Một quyền dơ ra quỷ dị, trong thực có hư, trong hư có thực làm đối thủ không thể nào đoán được cách ra quyền Anh Vũ, từng quyền bạo tạc làm đối thủ oanh tạc ra xa nữa sống nữa chết ngã lanwng a mặt đất ngất đi, đây cũng là thành quả luyện tập một tháng của hắn.

- Đại ca( lão đại)...

Đám đàn em gào khóc lao đến đỡ lấy thân nhân mình lên, có tên còn hướng Anh Vũ dơ đao lên nói:

- Báo thù lão đại.

- Đúng đúng... báo thù... báo thù.

Đám đông hưởng ứng đúng thật là nhanh liền đao kiếm giao nhau leng keng muốn hướng Anh Vũ xông tới.

Anh Vũ lười nhác nhìn đám này diễn trò, kiêm dắt bên hông rút ra lạnh lùng nói:

- Lên hết đi, hôm nay các ngươi liền để ta giết thật thống khoái.

Cả đám tái xanh mặt mày, người kia nhìn người nọ rồi lại người nọ nhìn người kia, sau đó lại nhìn Anh Vũ giống như là gặp được thần chết.

- Cái này.

Không ai dám tin được một cái thiếu niên mới đến mười tuổi lại có cái khí phách lớn như vậy đúng là không hợp lẽ thường mà, có người cũng không tin là vậy, cho rằng cái thiếu nhi đồng này là đang cùng bọn họ tranh bức cũng không có bản lĩnh gì lớn giết cả đám bọn họ được, thế nhưng là bọn họ tình nguyện không kiểm nghiệm á. Đùa sao, cái này đại ca là có kiểm nghiệm qua, mặt dù là họ không chết thế nhưng là nữa sống nữa chết á, cái này còn đau khổ hơn giết chết bọn hắn.

- Á... được rồi chúng ta nhanh rút lui núi non còn lo gì không củi đốt.

- Đúng đúng....

Đám này đã xanh cả mặt làm gì có ý chí chiến đấu, nhưng không ít tên còn là mạnh miệng để lại một câu " tiểu tử chờ đó", thế nhưng là cũng quan tâm đến mạng mình liền chạy thật nhanh đi.

- Hix...

Hai nàng ngu ngơ nhìn nhau, Thu Nhược hoảng sợ là ô ô nói lớn:

- Thấy không... thấy không... hắn là ác ma.

Nào đâu nghe được cái này bạn thân không những là không ca cùng nàng một bài mà còn cùng nàng tâm ý đối nghịch đi rất nhiều.

- Phải không... ta cảm thấy hắn thật tuấn tú.

Tuyết Mai như chìm vào trong mộng, một cái đồng lứa lại có khí độ như vậy đúng là lần đầu tiên nàng gặp được, nàng rơi vào khuông mặt ấy thầm là đánh giá hắn, mắt phượng mày rồng nét đẹp lạnh lùng của hắn không khỏi nàng chết lặng tại chỗ. Cái này nếu là một thiếu nữ thuận thục thì nàng có thể nhận ra là nàng hướng về nam nhân này đang yêu, thế nhưng với tuổi của nàng hiện tại thì hắn đúng là nàng thần tượng.

- Á... ngươi không phải đối với hắn yêu thích rồi đó chứ.

Thu Nhược trề môi chu miệng nói.

Nghe mẫu thân nói qua, nếu một cái tiểu hài nữ đối với một tiểu nam tử nảy sinh tình ý là muốn gả cho hắn á, nhận ra được có người cùng tên tiểu tử này ưa thích thì nàng rất khó chịu. Nhưng là nghĩ lại đối phương là bạn thân mình thì cảm thấy thoải mái hơn nhiều, với lại nàng lúc này nhìn hắn vẫn là còn sợ nhiều hơn là ưa thích á. Lúc này trong đầu nàng lại suy nghĩ ra một cái bác nháo sự việc, đó là nghĩ cách làm cho cái này bạn thân cùng hắn thành đôi.

" Hắc hắc... tiểu tử thối, ngươi chống mắt mà xem bổn tiểu thư như thế nào đuổi ngươi đi... muốn cùng ta một chỗ chơi thì còn lâu á.

Mấy ngày sau, nàng một mực dẫn theo bạn thân vào phủ Đỗ phủ cùng Anh Vũ nháo sự.

Đây cũng là kết thúc cho những ngày tháng yên tĩnh của Anh Vũ để đón chào những ngày tháng ồn ào náo nhiệt, hắn lúc đầu là có thể hăm dọa được tiểu nha đầu này, thế nhưng lâu dần thì nàng nhận ra được rằng cái này ác ma đứng trước mặt nàng không biết từ lúc nào trở thành cọp giấy, liền hi hỉ ha hả cùng hắn vui đùa.

- --------------

Hiện tại, Hải Minh Học phủ.

Nhớ lại cái này tiểu nha đầu cùng hắn đối chọi với nhau không biết từ khi nào biến thành một cái tiểu cô nương xinh đẹp làm hắn mỉm cười.

- Chàng là cười cái gì.

Nàng nhìn hắn nghi hoặc hỏi.

- Không có... ta chỉ là đang nghĩ sẽ cùng cái này tiểu cô nương xinh đẹo tại nơi này hẻo lánh là làm cái gì.

Hắn đúng là muốn cùng nàng trêu chọc qua nên nói.

Mặt dù là nàng cùng hắn nhận biết qua, thế nhưng là hắn một mực không nhận đấy thì nàng làm gì được.

- Chàng... chàng...

Nàng thấy được khuông mặt đang giả tạo bỉ ổi ấy không khỏi đỏ mặt lắp bắp nói.

Thu Nhược có thể khẳng định là mình nhận đúng người thế nhưng tên này lúc này ngụy trang một thân giả tạo không khỏi khiến nàng có chút không quen á, nàng liền nói tiếp:

- Chàng dù là có hóa thành tro ta cũng khẳng định được là chàng đấy, nói cho ta biết mấy tháng qua là chàng như thế nào lại thành bộ dạng hiện giờ.

Nghe được nàng nói như vậy hắn rất cảm động, liền cảm thấy giả trang đúng thật sự là không có ý nghĩa nữa rồi hắn thở dài kể lại.

Nàng thấy hắn đã ngoan ngoãn chịu thua liền mỉm cười, sau đó chăm chú nghe, đương nhiên là sẽ nghe không ra được những biến hóa trong thân thể của hắn. Đương nhiên là không phải là hắn không tin nàng nên không nói mà là sợ nàng gặp nguy hiểm nên hắn cũng hay vẫn là không đề cập đến là tốt nhất.

- Phải rồi, mẫu thân ta thế nào.

Đây là điều hắn muốn biết nhất, nếu không vì việc này hắn cũng không tình nguyện nói sớm cho nàng biết chân tướng.

- Bà không sao.

Nàng muốn nói cho hắn biết là mấy tháng qua bà vẫn một mực không tỉnh lại, nhưng là sợ hắn lo lắng, nàng thầm nghĩ là nếu hắn về bà có khả năng tỉnh lại rất cao nên việc này dấu hắn hiện tại cũng là tốt nhất.

- Vậy ta yên tâm rồi, phải rồi... nếu là nàng muốn học trận pháp ta sẽ tìm cách giúp nàng bái vị kia trần đại sư... sau này cũng không thể cùng ta chạy loạn sẽ rất nguy hiểm....

- Đừng...

Nàng dùng đôi tay trắng noãn che đi miệng hắn kiên định nói:

- Chúng ta là phu thê, chàng đi đâu ta theo đó.

Cái này là nàng đã lấy hết cang đảm ra nói, lại là đỏ mặt lảng tránh ánh mắt hắn nhìn mình.

- Phu thê... Nàng không phải cùng ta chán ghét sao.

Câu này của nàng Anh Vũ cũng bất ngờ á, không phải lúc nhỏ là nàng như thế nào ghét hắn sao, không nói đến cái này thì nàng lài muốn hắn cùng Lý tiểu thư kia mập mờ nữa là.

" Chẳng lẽ con người lúc trưởng thành sẽ thay đổi", Anh Vũ thầm nghĩ, nếu như là lúc trước là hắn vui mừng đón nhận, nhưng mà lúc này đây vạch xuất phát của hắn đã thay đổi, con đường của hắn chọn không phải rải đầy hoa hồng mà là gập ghềnh trong gai, bất cứ lúc nào có thể mất mạng. Hắn thừa nhận đối với cái tiểu nha đầu làm náo loạn cuộc sống của hắn theo năm tháng đã sinh ra tình cảm, cũng chính vì như vậy mà hắn muốn nàng sống một cuộc sống tốt đẹp đến hết đời.

- Vũ!... ta biết lúc trước ta cùng chàng không có cái gì thân mật qua, nhưng là người mà ta nhớ nhung cũng chỉ có mình chàng... chàng có biết không, lúc nàng trước mặt ta biến mất thì chàng có biết ta cỡ nào đau khổ, có lúc muốn cùng chàng một chỗ chết đi...

Nàng đã là rất quyết tâm nói lời này, lại thấy Anh Vũ không phản ứng nàng lại sợ là cái tình yêu này sẽ là từ một phía, nhưng mặt kệ là một phía thì sao chứ, nếu thiếu đi hắn thì có lẽ đời này nàng đến cỡ nào đau khổ, nàng lại kiên cường nói tiếp:

- Vậy nên Vũ!... chàng có thể nào cùng ta một chỗ chung sống được không.

Anh Vũ nói không động lòng trước lời nói của nàng thì đúng là ba hoa, hai người có tình với nhau thì làm sao có thể để đối phương chịu đau khổ vì mình. Hắn lúc này nội tâm đang đấu tranh, có hay không cùng nàng một chỗ, thế nhưng thân thế đã rõ, hắn muốn đi tìm cha của mình, muốn giải cứu ông ấy để mẫu thân không phải chịu đau khổ. Cứ cho là hắn từ bỏ ý nghĩ này thì sao, kẽ thu chắc chắn vẫn tìm đến cửa uy hiếp hắn cùng mẫu thân mạng sống. Đường nào cũng là thập tử nhất sinh thì làm sao có thể dẫn nàng theo được, hắn thở dài quyết định nói:

- Ta yêu nàng, không biết từ lúc nào ta bị cái sự đáng yêu của nàng làm cho chinh phục đi... nàng có biết là ta chờ câu nói này của nàng đã từ rất lâu rồi không, thế nhưng....

Lời nói này làm nàng trái tim cũng là có thể bất cứ lúc nào nhảy ra, đúng vậy hai người từ nhỏ đã cùng nhau đối chọi gắt, thế nhưng cũng có lẽ là mà cách mà đối phương thể hiện tình cảm với nhau.

- Thế nhưng sao...

Nàng cũng rất muốn nghe nguyên nhân của hắn, nhưng là lòng nàng đã khẳng định qua, bất kể là cái gì lý do nàng vẫn kiên trì cùng hắn ở một chỗ.

- Thế nhưng ta có kẻ thù cường đại đang đợi, không thể mang lại hạnh phúc được cho nằng...

Anh Vũ thẳng thắng nói.

- Ta không cần cái gì hạnh phúc, ta chỉ muốn cùng chàng một chỗ... mặt kệ sống chết.

Nàng kiên định nói tiếp:

- Đã là phu thê thì kẻ thù của chàng cũng là kẻ thù của ta... hai ta chỉ có thể cùng sống hoặc cùng chết.

Hắn nghe được nàng như thế chân thân không khỏi khiến nội tâm sinh ra cảm động, sợ là lời nói của nàng làm hắn giao động nên hắn áp chế lòng mình lại mỉm cười nói:

- Chúng ta vẫn chưa là phu thê á... nàng đây là muốn nhanh gả cho ta à.

Mặt kệ nàng là đang tại chỗ chết lặng xấu hổ hắn nói tiếp:

- Ta không muốn cùng nàng sống chết, ta chỉ hi vọng nàng có thể sống hạnh phúc... vậy nên chúng ta ước định đi.

- Ước định gì.

Nàng nghi ngờ nhìn hắn hỏi.

- Nếu như sau mười năm ta vẫn còn sống thì ta cùng nàng thành thân... nếu quá mười năm mà ta vẫn chết thì chứng tỏ rằng ta là một cái vô dụng người không cần nàng lưu luyến thì nàng hãy quên ta đi, sống cho tốt cuộc sống của mình thì ta có chết cũng thành ma hạnh phúc á... hắc hắc...

Hắn nói nghiêm túc, nhưng lại thấy nàng buồn khổ thì lại không nỡ vậy nên hắn pha một chút cười đùa vào.

Cái này ước định mười năm cũng là thời gian mà hắn cùng ngọc ấn hứa hẹn, hắn đúng là thật không có bao nhiêu nắm chắc có thể thực hiện được, nhưng vì mẫu thân cũng vì nàng hắn bắt buộc cưỡng ép mình phải thực hiện được.

- Nhưng mà ta...

Cái này nàng kiên quyết không đồng ý đấy, người mà nàng đã yêu rồi thì cho dù tất cả đám người trong thiên hạ cho hắn là có là kẻ ngu ngốc nhất thì trong mắt nàng hắn vẫn không thế được.

- Không nhưng nhị gì nữa... nàng hứa với ta đi... nếu không lúc này ta sẽ vĩnh viễn trước mặt nàng biến mất.

Hắn kiên định nói, đây cũng là ranh giới cho phép cuối cùng của hắn.

- Đừng... ta hứa.

Nàng sợ hãi vội vã nói.

Lời hứa này trong lòng nàng không có nữa cân trọng lượng, cho dù đi ngược lại ý trời thì đã sao, đã là nam nhân của nàng thì nàng tuyệt đối không để hắn một mình đối mặt hung hiểm.

" Tính tình nàng vẫn thế không thay đổi á... phải như thế uy hiếp nàng mới chiệu buôn bỏ tính cố chấp.",hắn thầm nghĩ sau đó mỉm cười gật đầu tỏ vẻ hài lòng, nhưng nếu là hắn biết suy nghĩ của nàng thì không biết hắn cảm thấy là mình cỡ nào thất bại đây.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui