Chưởng Khống Tinh Không

Ta nói cái này đám tiểu bối có cần sến vậy không, lại dám mượn đào nguyên của ta tâm tình thổ lộ... gì mà tình chàng ý thiếp.

Tại tòa biệt viện bên trên ngọn núi, vị này trần đại sư dùng thần thức cũng có thể nhìn ra cái tên đồ đệ chưa qua cửa kia lại dám mượn nơi của mình nói chuyện yêu đương. Vị này Trần đại sư không phải là không có ý nghĩ thu đồ đệ qua, nhưng đám nay học sinh không có ai lọt vào tầm mắt hắn, hay là hắn có chút nghĩ qua thế nhưng đám này không ai vượt qua khảm nghiệm. Cái này khảo nghiệm cũng là đơn giản, chỉ cần đám này tiểu bối cố thể vượt qua pháp trận mà hắn bố trí là được. Nói thế nhưng cũng không phải dễ dàng gì cả, đã nhiều tên ước mơ hi vọng có thể gặp hắn một lần, thế nhưng là pháp trận không có vượt qua đấy, lại còn xém chút mạng sống bị treo. Choán á, cái này tiểu đồ đệ của hắn lại có thể trong pháp trận cùng nữ nhân nói chuyện yêu đương được, mặt dù là hắn cũng đã qua một thơi tuổi xuân phơi phới, thế nhưng là hắn giờ là cũng đã xác nhập trường phái người lấy tu vi làm đạo sống của mình.

- Á... cái này có phải ta sống cổ hủ quá hay không.

Hắn thấy đám này giới trẻ mà thèm, nói hắn từ bỏ hết dục vọng đúng là vô lý, lấy hắn thực lực bây giờ thì tại cái này địa phương cũng có thể ưỡn ngực mà đi, không sợ cái gì chó má người, thế nhưng hắn cũng là con người mà thất tình lục dục vẫn là không thể buôn bỏ. Lại nói, nếu là nói hắn tuổi già không thể dẻo dai cường tráng như đám này thanh niên cũng là không phải, tu vi tinh tiến càng cao thì tuổi đời lại càng dài, sức dẻo dai càng không phải bàn nữa, "hắc hắc, vậy nên người ta mới nói rừng càng già càng cay mà", hắn bỉ ổi thầm nghĩ.

-Đây là trận pháp...

Thu Nhược cùng Anh Vũ một hồi ngang dọc đi qua cuối cùng nàng cũng là nhận ra bọn họ đây là rơi vào trận pháp.

- Trận pháp?... là trận pháp gì.

Anh Vũ cũng không có kinh ngạc gì, từ ngay bên ngoài hoa viên hắn vẫn là không có thấy qua cánh rừng rậm rạp già này mà là từ khi bước vào thì cảm thấy cánh rừng này có gì đó không đúng, đi ngang đi dọc vậy mà vẫn không qua được.

- Nếu là trận pháp vây khốn bình thường thì có lẽ thiếp cũng không nhận ra, thế nhưng theo trận đồ này có thiên địa, có linh khí thì hẳn là pháp trận pháp không gian.

Nàng theo hiểu biết của mình về trận pháp nói.

- Trận pháp không gian?

Anh Vũ là cái mù tịt trận pháp thì làm sao hiểu được cái này trận pháp chứ.

- Chàng là một cái đệ tử trận pháp sư thiên tài làm sao cái gì cũng không biết chứ... hì hì..

Nàng nhìn Anh Vũ trêu ghẹo cười nói.

- Cái này...

Hắn gãi đầu cười cười nói:

- Thật ra là cái lão kia sư phụ là ta chưa hề gặp qua.

- Thật sự là chưa gặp qua à... vậy là chắc là chàng có cái gì thiên phú về trận pháp mà trần đại sư xem trọng rồi... tướng công của thiếp thiên phú không phải người thường á... hì hì...

Nàng vui vẻ nhìn Anh Vũ cười nói.

Cái gì mà thiên phú trận pháp, hắn thầm nghĩ là có cái này từ bao giờ nhỉ, hắn thề là từ trước tới giờ hắn không nghiên cứu qua có được hay không, hắn nhúng vai bất đắt dĩ nhìn nàng hỏi:

- Vậy có cách nào phá giải hay không.

- Thiếp cũng không biết, chỉ nghe được là trận pháp này được vị này trần đại sư nghiên cứu ra mà thôi, nghe nói trong cái này trận pháp trận không gian này không có gì khác so với bên ngoài.

Nàng giải thích.

- Không khác gì bên ngoài không gian?

Anh Vũ mặt dù đối với pháp trận một chữ bẻ đôi không biết, thế nhưng là hắn cũng biết được trận pháp cho dù khốn trận hay là sát trận thì đối với tự nhiên vẫn có khác đấy, ví như là không gian bên trong sẽ là một mảnh sương mù che lấp, hoặc là biến hóa mờ ảo theo từng đợt thi triễn của trận pháp sư, và điều chắc chắn là không có thiên địa linh khí trong trận pháp. Cái này trận pháp của vị trần đại sư đúng là đã vượt xa tầm hiểu biết của hắn.

Tại một biệt viện nhỏ bên trong Trần đại sư cũng là đang ngồi quang sát, hắn nhìn ra được cái tên đồ đệ mà hắn muốn thu đúng là làm cho hắn mất mặt á, về pháp trận tên tiểu đồ đệ này của hắn đúng là một cái ngu si dốt nát đần độn không giống như cái kia tiểu nha đầu thông minh lanh lợi thì thua xa một trời một vực á. Hắn là đang nghĩ liệu mình có đúng không khi thu tiểu tử này làm đồ, thế nhưng là lời đã rút ra thì làm sao rút lại đây, hắn lắc đầu cười khổ nói:

- Thôi kệ... miễn là hắn không có trong trận pháp mà bị phế đi thì ta cũng có thể dạy cho hắn một ít hiểu biết trận đồ... haizz... không làm ta mất mặt là được rồi.

Trần đại sư lại mỉm cười nhìn cái tiểu nha đầu kia lại có chút chờ mong á, hắn thấy được tiểu nha đầu này lại là cái song hệ thuộc tính, lại còn nắm giữ thể tiên thiên á, nếu như là trận pháp có thiên phú qua đúng là một hòn ngọc sáng á.

- Tiểu tử, trận pháp này có nguồn gốc từ đảo thiên đường, ta cảm thấy người này lai lịch cũng là nơi đó.

Ngọc Ân truyền âm cho Anh Vũ.

- Đảo thiên đường... đó là nơi nào...

Anh Vũ đúng là cảm thấy là mình hiểu biết về thế giới rất ít.

- Đảo thiên đường nơi này thế lực so với ba đại gia tộc lớn kia có thể nói là hơn chứ không kém, sở dĩ gọi là thiên đường đảo là bởi vì nơi này tập hợp rất nhiều vị trận pháp thiên tài. Các vị trận pháp này tạo ra một không gian riêng thuộc về họ rồi dùng trận pháp để khống chế, ta nghe nói là nơi này họ tạo ra rất nhiều không gian điều kiện thiên nhiên rất là đa dạng, nguyên khí dồi dào bởi vậy liền con người nơi đấy cũng sinh ra không ít các vị cường giả trẻ tuổi phong vân một phương.

Ngọc Ấn giải thích nói.

- Lại lợi hại như vậy, nếu vậy ngươi có thể như thế nào biết làm sao có thể phá giải trận pháp này hay không.

Anh Vũ đúng là rất hiếu kỳ về lai lịch của vị trần đại sư này.

- Trận pháp này không thể phá.

Ngọc Ân nói.

- Không thể phá, vậy như thế nào vượt qua đây.

Anh Vũ rất kinh ngạc, trên đời này lại có trận pháp không bị phá sao.

- Đúng vậy, pháp trận không gian này là dựa theo sự vận động của ngũ đại nguyên tố có âm có dương, giữa ngũ hành có mối quan hệ nuôi dưỡng, giúp đỡ, thúc đẩy nhau để vận động không ngừng, đó là mối quan hệ tương sinh. Con người quy ước mối quan hệ tương sinh như là: mộc sinh hỏa, hỏa sinh thổ, thổ sinh kim, kim sinh thủy, thủy sinh mộc, cũng có thể hiểu là mối quan hệ mẫu tử: cái- sinh- nó, và cái- nó- sinh.

Ngọc Ấn dừng lại một chút suy nghĩ lại nói tiếp:

- Nhưng cái này cũng không phải là nguy hiểm của pháp trận, nó chỉ là yếu tố quang trọng để hoàng thành trận pháp không gian, thứ nguy hiểm nhất trong pháp trận chính là mối quan hệ tương khắc với nhau như là kim khắc mộc, mộc khắc thổ, thổ khắc thủy, hỏa khắc kim. Nếu nói tương sinh là sự phát triễn của vạn vật vậy thì ngược lại tương khắc cũng có thể hủy diệt vạn vật. Vì vậy nếu là ngươi muốn huy động nguyên khí cùng trận đồ này đối kháng không khác nào phá đi sự bất ổn của trận pháp, điều này sẽ làm cho ngũ đại nguyên tố cùng nguyên khí ngươi có bài xích muốn diệt trừ, nhẹ nhất là tàn phế, còn nếu như nặng thì mạng cũng không còn.

- Khoan đã, ý ngươi nói là cái này sư phụ là rất lợi hại.

Anh Vũ có nghị lực, có can đảm thế nhưng vốn luyến duy nhất mà hắn thiếu đó là một cái sư phụ giỏi á, mặt dù là có một cái ngọc ấn tồn tại có thể nói là ngang trời đất thế nhưng là chỉ là kiến thức xuông mà thôi, không có cái gì gọi là tâm đắt cả.

- Có thể nói như vậy... bởi vì người có thê mở ra được ngũ hành không gian trận pháp thì phải là thức tỉnh được ngũ đại nguyên tố....thế nhưng là cũng có thể là một mầm tai họa...

Ngọc Ấn nói:

- Tại sao là một mầm tai họa?

Được một cái sư phụ giỏi sao có thể là một mầm tai họa đây, Anh Vũ cảm thấy khó hiểu nên hỏi.

- Ngươi cũng biết nơi kia đảo thiên đường đối với ba nhà kia cũng là một cái ngang hàng thế lực, chấp pháp nghiêm thì làm sao có thể để người trong đảo rời khỏi được chứ, ta nghĩ người này giống như ngươi đều là một cái trốn chạy. Tính cả anh em Ha gia kia là hết thẩy là bốn người, nếu nói anh em nhà họ hà kia hiện giờ cũng chưa đến mức nguy hiểm, thế nhưng một cái thiên tài trận pháp sư nắm giữ pháp trận không gian là vật chí bảo của đảo thiên đường thì nguy cơ bại lộ sẽ là rất cao.... lại nói thân phận của ngươi rất là mẫn cảm vậy nên không phải tai họa mà là gì.

- Là vật chí bảo sao?.......

Vật chí bảo có thể nói quang trọng đến tôn nghiêm của một thế lực không thể cứ như vậy mà lộ ra ngoài để người khác học được á, cũng giống như phụ thân của hắn vậy, ôm cái này ngọc ấn chạy vòng vòng cuối cùng cũng là bị bắt về trong tộc sao, hắn càng nghĩ càng cảm thấy đau đầu.

- Vậy tại sao lão đầu này lại bố trận trận pháp này tại nơi đây mặt sức người ra vào, không phải muốn bị bắt đi chứ.

Anh Vũ có chút không hiểu á, cái lão sư phụ mà hắn chưa từng gặp qua này đúng là ở nơi này sống ẩn dật, thế nhưng sao hắn lại có thể dùng cái này pháp trận bố trí ở nơi này chứ, không phải là sợ đám kia người đảo thiên đường không tìm thấy nên muốn phô trương thanh thế đó chứ, thế nhưng là một người trốn chạy tại sao lại muốn người ta tìm thấy mình đây, hắn càng nghĩ lạ càng hồ đồ cảm thấy đầu óc mình phải hay không là không đủ đủ dùng đây.

- Hắn nghĩ gì làm sao ta biết, thế nhưng là hẳn là có liên quan đến một việc.

Ngọc Ấn truyền âm nói.

- Là nguyên nhân gì?

Ngọc Ấn khơi dậy lòng hiếu kỳ của Anh Vũ.

- Theo như ta biết, đám kia đảo thiên đường không phải là không có liên lạc qua thế giới bên ngoài, thường cứ cách mười năm là một lần tuyển đi thiên tài trận pháp trận pháp trên khắp đại lục.

- Điều này có cái gì liên quang sao.

Anh Vũ tò mò hỏi.

- Ngươi đúng là kiến thức hạn hẹp, cái gì cũng không biết qua.

Ngọc Ấn hừ lạnh bất mãn nói.

- Ngươi cái vật trang trí, biết một chút kiến thức lại cùng ta lên mặt, mau nói cho ta.

Anh Vũ mặt dù cũng cảm nhận được đối với thế giới bên ngoài hắn đúng là không biết qua, nhưng bị một cái đồ vật bới móc hắn đúng là có chút nổi lên nóng nảy á.

- Hừ... không biết thì không biết, chỉ nói mấy câu với ngươi thôi cũng sỉ diện cái mông à... được rồi nói thì nói.

Ngọc Ấn là một cái tồn tại lâu năm đồ vật, hắn cũng không muốn cùng tiểu hài tranh chấp liền nói tiếp:

- Đúng là đảo thiên đường không có lộ ra ý muốn chiêu sinh của bọn họ, mà là cách mười năm sẽ tổ chức đại hội trận pháp sư, mà những người được tham gia cũng là trẻ tuổi thanh niên có bẩm sinh về trận pháp.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui