Chưởng Khống Tu Chân

Người thiếu nữ nở nụ cười thân thiện, lên tiếng thanh trong tự giới thiệu bản thân.

- Xin chào, ta là Triệu Lung Linh, hân hạnh được gặp ngươi.

Người thiếu niên bên cạnh cũng nói rất ngắn gọn.

- Mục Phá Thương, chào.

Hai người họ đã lên tiếng thì Nam Phong cũng không thể nào giữ im lặng, hắn giới thiệu..

- Ta tên Nam Phong. Rất vui được làm quen với hai vị.

Ngay lúc này, Văn lão liền lên tiếng xen vào.

- Được rồi, trên đường đi các ngươi có thể nói tiếp. Nam Phong, ngươi còn gì muốn làm nữa ở đây không?

- Ta muốn ra ngoài một chuyến, khi về sẽ lập tức đi ngay. Hy vọng Văn lão và hai vị có thể chờ thêm một chút.

- Không hề chi, ngươi đi đi, đừng quá trễ là được.

Văn lão nói luôn cho cả ba người, không để hai người thiếu niên có quyền quyết định. Điều đó khiến hai người thiếu niên cũng hiểu ra dường như Văn lão rất xem trọng người đeo mặt nạ này.

- Vâng, cảm tạ.

Nam Phong lập tức quay người, rời khỏi Mao gia.

Chừng hai giờ sau thì hắn quay về với một chút máu tươi dính trên người, đứng cùng chỗ với Trân Trân đã mang theo hắn lý cá nhân của nàng. Hai người Triệu Lung Linh và Mục Phá Thương cũng đã hoàn tất khâu chuẩn bị khởi hành, dù họ có hơi nhíu mày với mùi huyết tinh trên người hắn.

Văn lão thấy tất cả đều sẵn sàng, bảo.

- Các ngươi nhắm mắt lại, ta sẽ đưa các ngươi tiến vào đạo cụ tự chế của ta, cứ yên tâm ở trong đó nghỉ ngơi và tu luyện. Khi đến nơi, các ngươi sẽ được ra ngoài.

- Vâng, Văn lão.

Mọi người đều đồng thanh đáp, sau đó cùng nhắm mắt lại.

Một lúc sau, Văn lão lên tiếng.

- Các ngươi mở mắt được rồi. Trong đây có rất nhiều phòng với đầy đủ tiện nghi, tùy ý các ngươi lựa chọn, nó cách âm cũng rất tốt, muốn làm gì thì làm.

Nam Phong và mọi người mở mắt ra, khi nhìn thấy khung cảnh trước mắt thì không ai là không phải giật mình kinh ngạc vì nơi đây là quá mức thần kỳ.

Không biết từ bao giờ, bốn người bọn họ đã không còn đứng trên đất của Mao gia nữa, mà là trên một tấm sàn gỗ. Nhìn khung cảnh xung quanh thì giống như là đang ở trong một tòa lâu các với rất nhiều phòng, chính xác là khoảng 20 phòng nối nhau trên một đường thẳng, đầu và cuối đều có một khung cửa để người có thể nhìn ra bên ngoài.

Nam Phong lập tức di chuyển đến một khung cửa, Trân Trân đi theo sát phía sau. Hắn nhìn ra ngoài, thấy những màn mây trắng lượn lờ trước mắt, ở xa xa phía dưới có thể thấy đất đá, các tòa kiến trúc, cây cỏ trở nên nhỏ bé, điều đó khiến hắn cảm thấy một sự vi diệu.

Trân Trân bên cạnh hắn, nhìn thấy cũng giống hắn liền không nhịn được sự khó tin, bật thốt.

- Cái này, không phải là chúng ta đang ở trên bầu trời chứ?!

Nam Phong gật đầu, giải thích dựa vào một số bộ phim tiên hiệp đã từng xem.

- Có lẽ đây là pháp bảo của Văn lão, nó có thể chứa người và bay được trên bầu trời. Văn lão thật sự là một cường giả rất khủng bố.

- Ưm.

Trân Trân lại càng thêm kính sợ với giọng nói khàn khàn. Năng lực bậc này, đâu phải người phàm nào như nàng cũng có cơ duyên quý hiếm được ngước nhìn.

Văn lão cũng nghe thấy lời Nam Phong nói với Trân Trân, liền kinh ngạc hỏi vào tai hắn.

- Uầy, ngươi bảo ngươi đến từ vùng hẻo lánh, vậy tại sao ngươi biết thứ này là pháp bảo của ta trong khi ban đầu ta chỉ nói là đạo cụ?

Nam Phong rất điềm nhiên trả lời, âm lượng như là lẩm bẩm.

- Ta từng đọc được trong sách thưa tiền bối.

Rồi hắn ngay lập tức chuyển chủ đề.

- Văn lão, tại sao người không hiện diện để nói chuyện với chúng ta, ta cũng được diện kiến mặt của người?

- Hây da, không phải là ta không muốn hiện diện trước mặt các ngươi. Chỉ là do tu vi của ta quá cao so với các ngươi, thân thể biến đổi rất lớn, tự tạo ra một loại khí tức áp bách có thể khiến cơ thể các ngươi trì trệ, máu khó di chuyển dẫn đến tử vong. Cho nên ta chỉ có thể đứng từ xa để nói chuyện. Bây giờ các ngươi đang ở trong pháp bảo, nó ngăn cách được khí tức của ta tràn vào nên ta mới dễ dàng mang các ngươi di chuyển trên không trung, tiến về Tiêu Thiên Tông.

Nam Phong nghe vậy thì không khỏi nhíu mày, nghiêm trọng hỏi.

- Vậy cũng có thể nói, nếu một cường giả Tông cảnh như Văn lão đột ngột xuất hiện trước mặt ta, ta có khả năng cao sẽ chết ngay lập tức?

Văn lão gật đầu.

- Chính xác. Nhưng ngươi yên tâm, cường giả có tu vi Tông cảnh như ta rất hiếm. Trong khắp bảy đại lục chỉ có hơn vạn người, ai ai cũng đều bế quan tu luyện quanh năm hoặc tự biết tránh né khi gặp các ngươi, trừ phi họ đang muốn xả giận. Còn bọn trẻ Huyền cảnh thì chỉ khiến các ngươi nằm bẹp dí dưới đất, máu trong người sôi trào như muốn phun ra, chứ không thể chết được, đừng lo lắng.

Nam Phong biết điều này thì không khỏi rùng mình. Hắn không ngờ thế giới này lại khó lường đến như vậy, chỉ cần vô tình chạm mặt một cường giả có đẳng cấp tu vi chênh lệch quá lớn so với bản thân, bản thân liền sẽ chết đi. Đây thật sự là một chuyện quá sức tưởng tượng, chuyện rất thật mà cứ ngỡ như đang nói đùa.

Xem ra, bước ra bên ngoài thế giới rộng lớn sẽ không chỉ giúp hắn mở mang được kiến thức, mà còn tăng thêm cơ hội chết dành cho hắn. Nó cũng chả khác gì so với một cuộc đi đánh bắt cá của người dân làng chài. Họ đưa thuyền ra càng xa bờ thì cành có cơ hội đánh bắt được nhiều cá, nhưng cũng càng có khả năng không thể quay trở về nhà vì thời tiết thất thường của biển cả.

Vận số, chính nó lại một lần nữa âm thầm lên tiếng ở chỗ này.

- Phong, chàng bị sao vậy, không khỏe trong người ư?

Bên cạnh, Trân Trân tuy không thể nghe Nam Phong và Văn lão nói chuyện, nhưng bỗng thấy được biểu hiện bất thường của hắn thì liền lo lắng hỏi.

Nam Phong hít vào một hơi rồi thở ra, đáp lời nàng.

- Không có gì, ta không sao. Chúng ta sẽ sống ở căn phòng gần khung cửa này, nàng vào đó xem thử đi, tiện thể pha nước tắm, ta muốn cùng nàng tắm chung.

- Ưm.

Trân Trân gật đầu, hoàn toàn chỉ biết ngoan ngoãn nghe lời và làm theo. Vì đây là lựa chọn của nàng, cách sống của nàng, nàng chỉ muốn nghe lời như thế này để chắc chắn rằng nàng sẽ luôn được hắn yêu thương.

Trân Trân vừa bước vào phòng. Văn lão cũng liền nói với hàm ý trách móc Nam Phong.

- Mị cốt cũng được xem là một loại thể chất hiếm, tùy vào từng loại mà có thể đem so sánh hơn thua với Linh Thể, Huyền Thể, Hoàng Thể, vân vân. Mị cốt của nàng là một loại sơ đẳng nhưng lại mang đến cho ta cảm giác rất lạ, dường như đã có thể ngang tầm với một loại mị cốt cao đẳng ứng với Huyền Thể trở lên, đây là chuyện ta chưa từng thấy bao giờ, nó rất quái dị, chả khác gì sức mạnh của ngươi. Nếu như không phải bị ngươi lấy đi trinh nguyên, khẳng định là khi nàng vừa bước vào cửa Tiêu Thiên Tông, một vài lão quái sẽ xuất hiện, muốn thu nhập nàng làm đệ tử. Haizz, tất cả đều tại ngươi phá đi tiền đồ của nàng.

Nam Phong lập tức méo miệng không vui, bảo.

- Văn lão, vì lợi ích gia tộc, bị gia tộc sai sử, chính nàng đã hạ thuốc xuân với ta, và giờ ta đối xử rất tốt với nàng. Văn lão đã hiểu?

- Ấy, thế thì cho ta xin lỗi, cái này là ta không biết a.

Văn lão nghe thế thì không khỏi cảm thấy xấu hổ cho bản thân, chốc lát sau thì nghiêm túc giọng.

- Bất quá ngươi phải nên cẩn thận, hồng nhan thì luôn đi theo với họa thủy. Vì sự mê hoặc, quyến rũ của mị cốt, chắc chắn sẽ có rất nhiều nam nhân sẽ hạ thủ với ngươi để giành lấy nàng. Đây có thể là một sai lầm nghiêm trọng khi ngươi quyết định đưa nàng đến Tiêu Thiên Tông. Thiên tài ở Tiêu Thiên Tông không phải thứ mèo, gà như cái trấn nhỏ của ngươi có thể sánh bằng.

- Ta đã lường trước điều này thưa Văn lão. Chỉ cần đúng là Đại Linh cảnh không thể xen vào, còn lại đều không đáng ngại.

- Tốt, vậy ngươi nghỉ ngơi đi. Linh khí trong đây dồi dào hơn nhà ngươi gấp 10 lần, cố gắng tu luyện, chuẩn bị tốt tinh thần. Đợi khi đến Tiêu Thiên Tông, chắc chắn sẽ có bài kiểm tra giành cho ngươi.

- Vâng. Mà thưa Văn lão.

Bất chợt, Nam Phong sựt nhớ ra một chuyện, hỏi.

- Hiện tại Văn lão đang nâng trên đầu nguyên một cái pháp bảo to lớn này?

Văn lão liền cười nhẹ, bảo.

- Không phải. Ngươi ở bên trong thấy nó rộng như thế, nhưng bên ngoài nó chỉ nhỏ bằng bàn tay ta, đang được ta cầm gọn.

- Hửm, thần kỳ đến như vậy?

- Chả có gì thần kỳ cả. Đợi ngươi mạnh lên, học thêm kiến thức thì cũng chế tạo được thôi, rất đơn giản, chỉ là nguyên liệu hơi khó tìm một chút.

- Ân, cảm tạ Văn lão đã giảng giải. Ta xin phép được nghỉ ngơi.

- Ừ.

Nam Phong lập tức vào phòng, sau đó không lâu thì làm nhiều việc kích thích cùng với Trân Trân, nâng cao sức mạnh cho hai người.

Văn lão cứ như vậy mang theo một tòa nhà nhỏ trong tay, thẳng tiến về hướng Tiêu Thiên Tông.

Tại trấn Thanh Hà, ngay khi Văn lão cùng nhóm người Nam Phong đột nhiên biến mất như không khí. Mao gia bất ngờ thu nhận được tin báo, gia chủ và tam vị trưởng lão của Tiêu gia đã bị một người đeo mặt nạ giết chết, người sống sót chỉ còn lại Tam trưởng lão đã có việc ra ngoài và tộc nhân Tiêu gia.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui