Thấy anh không mấy quan tâm đến lá bùa, Vân Diệu bồn chồn nói tiếp: “Nhưng, nhưng có người đang âm thầm hại ngươi đấy! Thứ rất xấu xí kia là bằng chứng.
Ngươi vốn có mệnh phú quý, trời sinh tài vận tốt, làm gì cũng thuận lợi, nếu không phải có người lợi dụng khí vận của ngươi, ngươi sẽ chẳng bao giờ gặp thứ xấu xa như vậy.
Thương trường này lẽ ra cũng không cần đến chỗ vắng vẻ như thế này, nhưng vì bị ảnh hưởng nên mới dẫn đến tai ương, thu hút thứ quỷ xấu xa kia để nó lập địa bàn và chiêu mộ thêm oan hồn, làm ‘lão đại’ của đám quỷ.”
Bạc Ngôn Từ nghe xong thì nụ cười trên mặt dần tắt.
Từ trước đến nay anh luôn thành công trong mọi việc, nhưng gần đây thật sự có phần xui xẻo.
Thương vụ vốn đã đàm phán xong xuôi, đến lúc ký tên thì đối tác bỗng nhiên đổi ý.
Chi nhánh công ty ở nước ngoài đang ổn định thì bất ngờ bị tấn công bất hợp pháp.
Giờ đây đến việc mở một trung tâm thương mại trong nước cũng gặp vấn đề, thậm chí còn gặp phải quỷ quái!
Dạo gần đây, đúng là không có việc gì khiến anh thấy yên ổn.
Bạc Ngôn Từ không giữ được bình tĩnh, nhanh chóng thỉnh cầu tiểu đoàn tử giúp anh phá giải.
Nếu không phải việc bắt cóc trẻ con là phạm pháp, anh thật sự muốn đưa cô bé theo mình để hóa giải vận xui.
Không ngờ tiểu đoàn tử lại lắc tay nhỏ, từ chối ngay: “Không được, ta phải về đạo quán.” Cô bé giơ ngón tay nhỏ lên đếm: “Diệu Diệu kiếm được tiền lớn rồi, muốn cho Tiểu Quân, Tiểu Tâm và Tiểu Qua tối nay ăn cháo bát bảo và chè hạt sen! Ngày mai phải mua bánh kem cho Viên Viên, còn phải giúp hắn tìm mẹ mới.
Ta rất bận, ngươi phải đợi chút, chen hàng là không văn minh đâu.”
Bạc Ngôn Từ, kẻ vừa muốn chen hàng vừa định trộm bé con đi: …
Bạc Ngôn Từ lập trung tâm thương mại ngay trung tâm thành phố, khi Vương Kiến Quân bế Vân Diệu trở về thì trời đã tối.
“Tiểu thần tiên!”
Người đầu tiên chạy đến đón không phải là Lý Văn Tâm hay Đường Kim Qua, mà là Trần Đại Hồng từ thị trấn dưới núi.
Bà gọi to một tiếng, tất tả chạy tới nắm lấy tay mềm mại của tiểu đoàn tử, mắt rơm rớm: “Tiểu thần tiên, cuối cùng tín nữ cũng được gặp lại ngài rồi!”
Tiểu đoàn tử đang ngủ say, nước miếng chảy một dòng nhỏ, bị tiếng kêu của Trần Đại Hồng đánh thức, giật mình ngồi thẳng dậy.
Vương Kiến Quân nhanh chóng vỗ lưng dỗ dành: “Diệu Diệu không sao đâu, không sợ, không sợ.”