Chưởng Môn Ba Tuổi Rưỡi


Viên Viên trầm trồ: “Diệu Diệu thật lợi hại.”
Đoàn tử tự hào chống nạnh: “Đương nhiên rồi, ta là chưởng môn mà!”
Với dáng vẻ đáng yêu đó, cả người và quỷ đều không nhịn được bật cười.

Gần đây, tinh thần của Tiền Tuyết Nhã không ổn định.
Cô giả mang thai, sau đó đến một bệnh viện lạ để kiểm tra và bị phát hiện, khiến chồng cô, Trương Lâm, nổi cơn giận dữ và đòi ly hôn.

Nhưng may mắn thay, ngay sau đó, hắn đã bị cảnh sát bắt giữ.
Trở về biệt thự, định dọn dẹp đồ đạc và rời đi, nhưng cô thấy mình ngày càng mệt mỏi.
Một cơn buồn ngủ ập đến, cô cố dùng kẹp tóc để chống lại cơn buồn ngủ nhưng không thể ngăn nổi mà thiếp đi.

Trong giấc mơ, cô thấy mình nằm trong một chiếc quan tài, cảm giác ngột ngạt và tuyệt vọng khiến cô hoảng sợ, kêu la và cào cấu vách quan tài để cầu cứu.
Dù cô gào thét đến khản giọng, móng tay rách toạc, nhưng chẳng ai đến cứu.

Trong lúc tuyệt vọng, cô nghe thấy âm thanh cộc cộc từ phía trên nắp quan tài, từng chiếc đinh dài đen sì đâm xuyên qua nắp, nhắm thẳng vào cổ họng cô.
Đôi mắt cô trợn trừng, cả cơ thể cứng lại trong nỗi kinh hoàng, chỉ có thể bất lực nhìn chiếc đinh từng chút một ghim sâu vào cổ họng.
Cùng lúc ấy, Trương Lâm cũng có giấc mộng y hệt.
Chẳng bao lâu sau, người ta phát hiện ra rằng Trương Lâm đã phát điên, và vợ hắn, Tiền Tuyết Nhã, cũng chung số phận.
Đến 4 giờ chiều, Lý Văn Tâm cùng Vân Diệu và Đường Kim Qua trở về Thanh Vân Quan.
Trên đường về, đoàn tử vẫn bình thường, nhưng về đến nơi thì cảm xúc có phần chùng xuống.


Về đến nhà, cô bé cũng không chạy đi tìm gà con như mọi khi, mà lặng lẽ về phòng.
Đường Kim Qua nghĩ rằng đoàn tử muốn uống sữa nên đã vào bếp pha cho cô bé.
Nhưng Lý Văn Tâm nhận ra có điều khác lạ, vì đoàn tử vẫn còn nửa bình sữa chưa uống hết.

Anh lặng lẽ bước vào phòng cô bé và bất ngờ thấy cảnh tượng khiến sắc mặt anh thay đổi.
Tiểu đoàn tử đang nằm úp sấp bên mép giường, cái mông nhỏ bị cây kiếm gỗ đào đánh “bốp bốp” không chút thương xót.

Cô bé chỉ biết chôn mặt vào chăn, không phát ra một tiếng nào.
Lý Văn Tâm vội vàng bước tới ngăn cây kiếm lại: “Diệu Diệu?”
Tiểu đoàn tử vẫn im lặng, nhưng đôi vai nhỏ run rẩy.
Lý Văn Tâm cũng thấy lòng đau theo.

Anh ngồi xuống, nhẹ nhàng vỗ lưng cô bé: “Để ca ca đoán nhé, lúc trưa, khi dì Thư Dung nấu ăn, Diệu Diệu đã lén đi đâu đó, đúng không? Chắc là đi tìm hai người xấu kia để trừng phạt họ?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận