Nội dung bên trong đĩa CD đã được cài một tầng bảo vệ, không thể xem được dữ liệu bên trong, Nghiêm Văn Khâm cầm CD đến bộ phận IT của tập đoàn Trung Á để tiến hình mở khóa. Có thể làm việc ở Trung Á thì tất nhiên không phải người thường, huống chi đây là người được Nghiêm Văn Huy tiến cử, người này không chỉ phụ trách hệ thống tường lửa của Trung Á mà còn nắm trong tay hệ thống bảo an của tập đoàn này. Nếu Đại tiểu thư Nghiêm gia đã mở kim khẩu thì nào dám chậm trễ, quá trình giải mã chỉ mất hai ngày hai đêm, sau đó đem CD đã khôi phục đưa đến tay Nghiêm Văn Khâm, cũng tự giác xóa bỏ toàn bộ dữ liệu cùng số liệu của quá trình khôi phục.
Đĩa CD đã khôi phục được Nghiêm Văn Khâm giao lại cho Diệp Tiêu Nhiên, nội dung bên trong vừa xem liền có thể hiểu, Diệp Tiêu Nhiên có được đoạn băng này chính là bằng chứng vô cùng có lợi. Vậy mà nắm được vật quý giá như thế nhưng Diệp Tiêu Nhiên không hề có động tĩnh gì, chỉ lái xe mang theo Nghiêm Văn Khâm đi đến vùng ngoại ô. Nơi này cảnh sắc động lòng người, phong cảnh tuyệt đẹp, tầng tầng mặt cỏ bao quanh như trên núi Thiên Sơn, hòa nên bức tranh mỹ lệ. Từng áng mây trắng tuyết nổi bật trên nền trời trong xanh, gió từng đợt vũ động nhẹ nhàng, hình dáng lúc thì như những đàn ngựa trên thảo nguyên, lúc thì thay đổi thành mỹ nữ xinh đẹp.
Trên nền cỏ xanh biếc là một tòa trang viên có phong cách biệt thự, bên trong trang viên trải đầy hoa cỏ, mỗi ngày đều được người ta chăm sóc kĩ lưỡng, nhánh cây nho đằng trước uốn lượn kéo dài, bên dưới táng cây xuất hiện một chú chó có bộ lông trắng mịn sáng bóng như nhung, đôi mắt ướt át mọng nước nhìn thấy thân ảnh của chủ nhân liền sáng rực lên, nhanh chân phóng thẳng về hướng Diệp Tiêu Nhiên vừa xuất hiện ở cổng.
"Ngoan, Bạch Mục, tự đi chơi đi". Diệp Tiêu Nhiên vươn tay sờ sờ đầu nó, chú chó được gọi là Bạch Mục này dù không giấu được hưng phấn vì nhiều ngày không thấy chủ nhân nhưng vẫn rất nghe lời vẫy đuôi tránh đi, lúc quay đầu còn liếc mắt nhìn đến Nghiêm Văn Khâm bên cạnh chủ nhân của mình.
"Không nghĩ đến em còn có một nơi như thế này". Nghiêm Văn Khâm đi theo Diệp Tiêu Nhiên đến cửa, Diệp Tiêu Nhiên đưa tay đẩy cửa, trong phòng liền vang lên thanh âm của một nữ nhân ước chừng hơn bốn mươi tuổi, nhìn thấy Diệp Tiêu Nhiên thì ý cười dạt dào, nói: "Em về rồi, Tiểu Diệp".
"Ừm, Thu tỷ, chị đưa Bạch Mục ra ngoài một chút đi". Ngữ khí của Diệp Tiêu Nhiên đối với người phụ nữ tương đối nhu hòa nhưng không hề dư thừa từ nào, Thu tỷ vội gật đầu, nói "Ai, được, chị đi trước, hai người cứ thong thả". Nói xong liền tháo tạp dề xuống, khập khiễng đi ra ngoài, lúc nhìn thấy Nghiêm Văn Khâm thì thức thời gật đầu chào hỏi.
Nàng xem nơi này thập phần mộc mạc, trang viên mặc dù diện tích không nhỏ nhưng nhìn xung quanh có vài ngôi nhà nông ở gần đấy, nơi này hóa ra lại lẫn trong vùng nông thôn giản dị, một đường nhìn thấy được ruộng đồng mênh mông bát ngát, ngẫu nhiên còn có thể thấy thân ảnh vài nông dân bận rộn canh tác. Nơi này tựa như thế ngoại đào nguyên, không chút phân tranh, không có tranh đấu ích lợi, càng không có âm mưu lợi dụng, giống như một nơi tẩy rửa sạch sẽ ngàn linh hồn mệt mỏi.
Đi vào nhà Diệp Tiêu Nhiên liền hướng đến phòng vẽ tranh, dựng giá vẽ lên, Nghiêm Văn Khâm thấy được mà có chút kinh ngạc nhìn cô, đã thấy trên mặt cô lộ ý cười thoải mái. Nghiêm Văn Khâm tiến lên giúp cô cầm bút vẽ cùng bảng màu, Diệp Tiêu Nhiên vào phòng thay đồ lấy ra hai mũ. Một cái mũ vành màu vàng nhạt được Diệp Tiêu Nhiên nhìn kĩ cười cười, mang đến đội trên đầu Nghiêm Văn Khâm, sau đó chính mình đội một chiếc mũ lưỡi trai màu trắng kiểu dáng hưu nhàn.
Hôm nay Diệp Tiêu Nhiên ăn mặc một thân trang phục thoải mái, tóc được búi cao, nhìn qua giỏi giang lại vô cùng xinh đẹp phóng khoáng, mà Nghiêm Văn Khâm lại càng ôn nhu hiền thục, khí chất đoan trang thanh nhã thật khiến người ta mê muội. Diệp Tiêu Nhiên dựng giá vẽ xong, pha tốt bảng màu, nhìn nhìn bốn phía, lựa chọn một tầm nhìn tốt liền nói với Nghiêm Văn Khâm: "Văn Khâm, ngồi ở đây đi".
"Đừng nói là em muốn vẽ tôi chứ?"
"Chị đoán đúng rồi đấy lãnh đạo". Lúm đồng tiền Diệp Tiêu Nhiên đỏ bừng, Nghiêm Văn Khâm nhìn cô mà thất thần, giờ phút này người kia làm sao còn là nữ nhân lãnh diễm bất phàm trong truyền thuyết, là Dạ Kiêu tâm ngoan thủ lạt, làm sao còn là bà chủ khí thế như lửa, lãnh diễm cao ngạo mà nàng từng thấy, lúc này cô chính là một người phụ nữ xinh đẹp không gì sánh bằng, cô như đứng dưới bầu trời trong xanh, ngay cả chỉ một bóng dáng cũng mê người như vậy, dung nhan mỹ lệ hệt như mỹ nhân bước ra từ trong tranh.
Cô giơ bút vẽ, tầm mắt dừng trên người Nghiêm Văn Khâm, sau đó nhìn xuống trang giấy trắng tinh, rốt cuộc chậm rãi hạ bút. Có lẽ không ai biết trang viên này là vài năm trước trong một lần cô lái xe đi dạo tình cờ thấy được rồi mua lại. Mặc dù cô luôn bày mưu tính kế, lãnh cạo coi thường, thân hãm trong hắc ám, lộng quyền sử dụng tiềm quy tắc, mỗi ngày đứng trong bóng đêm nhìn chằm chằm kẻ thù, càng lún càng sâu, thế nhưng cô cũng từng sợ hãi mình lạc bước, mất đi phương hướng, mất đi phán đoán.
Có lần cô xã giao với một quan viên, sau đó lại đi ứng phó lấy lòng Trầm Uy, thật sự vô cũng mệt mỏi, tới nơi này rồi, tâm bỗng nhiên trầm tĩnh trở lại. Cô rất cần những lúc an tĩnh nghỉ ngơi như vậy, cô một lần nữa cầm lấy bút vẽ mà mình từ bỏ nhiều năm, khó có cơ hội liền một lần nữa vẽ lên một bức họa. Cô mua lại tòa biệt thự này, sau đó cải tạo thành trang viên, thuê một nông phụ ở đây là Thu tỷ giúp mình trông nom, còn nuôi một con chó nhỏ màu trắng, đó là sở thích của Thu tỷ, Diệp Tiêu Nhiên một lần vô tình phát hiện liền mua tặng cho nàng.
Mỗi lần cô trở về đều không nói nhiều với Thu tỷ, có đôi khi mang theo giá vẽ ra ngoài, biến mất không thấy tăm hơi, lại có lúc cô hiếm lắm mới ngủ lại một đêm, Thu tỷ cũng sẽ thay cô dọn dẹp tất cả, cô không nói nhiều, mà Thu tỷ cũng không hề nhiều lời. Thu tỷ đi đứng không tốt, trong nhà lại nuôi ba đứa trẻ, Diệp Tiêu Nhiên mỗi tháng đều trả tiền lương rất cao cho nàng, cũng vì muốn chia sẻ áp lực cuộc sống với nàng. Có lẽ Diệp Tiêu Nhiên không hề biết, nhưng ơn trạch đó đều được người đàn bà này khảm vào trong tâm.
Nghiêm Văn Khâm vẫn kiên trì giữ tư thế ngồi nghiêng người, vẻ mặt chuyên tâm khi vẽ của Diệp Tiêu Nhiên vô cùng mê người, Nghiêm Văn Khâm một chút cũng không cảm thấy mệt mỏi khi cứ giữ mãi một tư thế như vậy, ngược lại giờ phút này lại có tâm tình thưởng thức sự chuyên tâm của Diệp Tiêu Nhiên. Nàng là người trong bức tranh của cô, nàng ở trong bức tranh của người nàng yêu, trong nét vẽ của cô có nàng, trong lòng của cô cũng sẽ có nàng.
Đợi đến lúc thu bút Diệp Tiêu Nhiên ngẩng đầu chống lại tầm mắt của Nghiêm Văn Khâm, cười khẽ, nói: "Được rồi". Mỉm cười kia như hoa đào nở trong xuân, khóe môi vung lên đường cong hoàn mỹ.
Trong tranh là nữ nhân mi thanh mục tú, khóe miệng vũ động ý cười như gió, sợi tóc bị vành nón che lấp như ẩn như hiện, nàng nghiêng người một bên, hai chân hơi gấp lại, tay trái đặt trên đầu gối, tay phải chống cằm, đôi mắt trong suốt như thanh tuyền mang theo ý cười ôn nhu, tỏa sáng rực rỡ đến nỗi khiến cảnh vật xung quanh ảm đạm thất sắc.
"Thật đẹp!". Nghiêm Văn Khâm đến gần Diệp Tiêu Nhiên, không nhịn được lên tiếng khen ngợi.
"Tặng cho chị". Diệp Tiêu Nhiên thuận tay ôm lấy thắt lưng nàng, nhìn bức tranh, nhẹ nhàng nói: "Chị xem, chị thật sự rất đẹp". Nghe được lời này của cô, trong lòng Nghiêm Văn Khâm tràn qua từng đợt ngọt ngào, trên mặt từng trận nóng bừng, giương mắt nhìn đến ánh mắt thâm thúy của Diệp Tiêu Nhiên, nhìn thấy tầm mắt của cô đang đặt trên hình ảnh trong tranh. Trong lòng Nghiêm Văn Khâm đột nhiên nảy lên lo lắng mơ hồ, nàng nâng tay ôm lấy thắt lưng Diệp Tiêu Nhiên, đầu dựa vào bả vai cô, nói: "Tiêu Nhiên, nơi này thực sự rất đẹp và an tĩnh, nếu có thể ở đây bình thản bên nhau cũng là hạnh phúc nhất trên đời".
Diệp Tiêu Nhiên không nói gì, chỉ lẳng lặng dựa vào nàng, hạnh phúc là gì? Cô có tư cách có được hạnh phúc sao? Cô đem mặt mình tựa vào trán Nghiêm Văn Khâm, khóe miệng vươn lên nụ cười lạnh lùng tràn đầy bất đắc dĩ.
Dọn dẹp mọi thứ xong, đem tranh cuốn bỏ vào hộp, không hề lưu lại lâu liền lên xe về thành phố. Đưa Nghiêm Văn Khâm trở về nhà của nàng, Nghiêm Văn Khâm vốn muốn giữ cô ở lại ăn cơm, Diệp Tiêu Nhiên lại cự tuyệt dứt khoát.
"Sắp tới tôi có chuyện cần làm, thời gian hơi gấp, nên sẽ liên lạc với chị sau". Ý tứ trong câu chữ của Diệp Tiêu Nhiên vô cùng rõ ràng, thời gian tới sẽ không thể gặp mặt, Nghiêm Văn Khâm cũng không phải kẻ ngốc, nàng hiểu ý trả lời: "Ừm, em cẩn thận mọi chuyện, có việc gì cứ gọi cho tôi". Diệp Tiêu Nhiên gật đầu, Nghiêm Văn Khâm nhìn cô thật sâu, có chút lưu luyến quay đầu đi, lại bị Diệp Tiêu Nhiên gọi lại.
Diệp Tiêu Nhiên xuống xe, cầm CD đưa cho Nghiêm Văn Khâm, Nghiêm Văn Khâm có chút kinh ngạc nhìn cô, Diệp Tiêu Nhiên cầm tay nàng, nói: "Cái này trước để ở chỗ chị, nếu tôi có chuyện gì.....".
"Không được nói lung tung!". Lời còn chưa dứt đã bị Nghiêm Văn Khâm đánh gãy, Diệp Tiêu Nhiên vươn tay vuốt tóc nàng, lại nói: "Tôi nói là nếu".
"Nếu cũng không được!". Âm lượng Nghiêm Văn Khâm rõ ràng nâng cao, Diệp Tiêu Nhiên có chút kinh ngạc nhìn nàng, lại hiểu được, làm động tác im miệng, sau đó lên xe, xe lướt lên chỗ Nghiêm Văn Khâm thì dừng lại, Nghiêm Văn Khâm cũng nhìn cô, hai người trong ngoài xe cứ như vậy nhìn nhau hồi lâu, Diệp Tiêu Nhiên cuối cùng vẫn lái xe rời đi, rất nhanh liền biến mất khỏi tầm mắt của nàng.
Thứ trong tay nặng như ngàn cân, Nghiêm Văn Khâm mơ hồ có cảm giác không tốt, sau khi Diệp Tiêu Nhiên lấy được bằng chứng thì vô cùng bình tĩnh, tuy đã đã quen cô cho dù gặp chuyện gì cũng một tư thế băng sơn bất động thanh sắc nhưng nhìn cô vội vàng mang nàng trở về trang viên, coi như là muốn nói cô sẽ một mình đối mặt hết thảy. Điều Nghiêm Văn Khâm sợ nhất chính là vì lo lắng an nguy của mình mà Diệp Tiêu Nhiên đẩy nàng ra, nếu không biết gì thì liền thôi, thế nhưng bây giờ nàng đã biết tất cả, thậm chí còn nắm trong tay bằng chứng hại chết cha mẹ cô, Tô gia thật sự đáng khinh đáng giận, có thể giết hại một nhà như vậy, còn có thể một tay che trời lấp đi tất cả mọi thứ.
Nàng vẫn biết có nhiều thứ pháp luật không thể chạm đến, nhưng nàng vẫn luôn làm hết phận sự của mình, dùng chính năng lực cũng phạm vi của mình để giành công bằng, cấp cho xã hội này một cái công đạo về tội ác. Nhưng bây giờ người nàng yêu đang lâm vào nguy hiểm, mà con người cùng thủ đoạn lại không thể bị pháp luật chạm tới, người phạm pháp có thế lực cường đại, bên trong sợ rằng không đơn giản như vậy, quan viên bị hại, tất sẽ có dính đến đấu tranh chính trị. Thế cục phức tạp như vậy, Diệp Tiêu Nhiên lại đối mặt với kẻ địch cường mạnh như thế, cô ấy làm sao đối phó được? Mặc kệ thế nào nàng cũng sẽ không ngồi yên nhìn Diệp Tiêu Nhiên gặp nguy hiểm, đến lúc vạn bất đắc dĩ nàng nhất định sẽ nhúng tay vào.
Diệp Tiêu Nhiên có bốn tâm phúc, Lưu Hưởng, Niên Thiếu Dương, Liễu Thi và Hạ Diệp. Lưu Hưởng là người ở công ty lâu năm, hiệp trợ Diệp Tiêu Nhiên đánh hạ nên giang sơn như bây giờ, bởi vì là anh em tốt với Cố Phi khi còn sống nên luôn gọi Diệp Tiêu Nhiên một tiếng "chị dâu", cũng được tín nhiệm mà giao cho địa vị cao, quản lý tất cả hội sở. Niên Thiếu Dương đi theo Diệp Tiêu Nhiên từ những ngày đầu lập nghiệp, là một tay cô khai phá và đào tạo nên. Liễu Thi thân thủ bất phàm, tính tình quái gở nhưng trung tâm như một, vẫn luôn được Diệp Tiêu Nhiên trọng dụng. Ba người này đi theo Diệp Tiêu Nhiên đã lâu, duy chỉ có Hạ Diệp là dựa vào năng lực của mình mà có được vị trí như bây giờ, mặc dù gia thế trong sạch nhưng mục đích tiếp cận lại không đứng đắn, bất quá thì cũng chỉ là một người si tình mà thôi.
Bốn người này thoạt nhìn không có ai khả nghi, nhưng mỗi người đều có khả năng trở thành gian tế, đối với Diệp Tiêu Nhiên mà nói cô chưa bao giờ chân chính tín nhiệm ai, cho dù bốn người họ vì cô dốc sức làm việc, cô cũng tiết lộ chút ít chuyện tình của mình nhưng luôn chừa lại đường lui cho bản thân. Ngay cả CD mà cô đưa cho Nghiêm Văn Khâm cũng được cô ra một bản khác, đề phòng bất kì tình huống nào.
"Chìa khóa này là lấy từ chỗ Lí Hạo, các người ra ngoài điều tra xem còn có manh mối gì khác hay không.". Diệp Tiêu Nhiên nói xong đem chìa khóa đặt trên bàn, bốn người nhìn nó xong cũng không hề động đậy.
Diệp Tiêu Nhiên chính là muốn quan sát biểu hiện của bốn người, nhưng không nhìn ra cái gì, Hạ Diệp tiến lên từng bước, cầm lấy chìa khóa, nói: "Hay là tôi đem cắt thêm vài cái, mỗi người giữ một cái?". Diệp Tiêu Nhiên thế nhưng không nhìn người tiến lên đầu tiên là Hạ Diệp, chỉ chăm chú nhìn ba người còn lại.
"Chìa khóa này nhìn có vẻ hơi cũ, không biết lâu như vậy rồi có thể tra ra gì hay không?". Lưu Hưởng lấy chìa khóa qua nhìn nhìn.
"Hình như là của tủ chứa đồ siêu thị?". Niên Thiếu Dương liếc chìa khóa trong tay Lưu Hưởng nói, lúc này hắn ta mới vỗ đầu kêu lên: "Đúng nha, tôi vừa nhìn thế mà lại đoán không ra".
"Chúng ta trước đến những siêu thị trong thành phố bắt đầu tìm thử". Liễu Thi nói ra trọng điểm mọi việc.
"Siêu thị này có vẻ đã có lâu rồi, sau này chắc có tân trang mới lại, trước tiên cần tìm nhân viên quản lí để hỏi". Hạ Diệp nâng má nói theo, nhìn nhìn đã thấy Diệp Tiêu Nhiên đứng dậy muốn đi ra ngoài.
"Kiêu tỷ....". Hạ Diệp kêu ra một tiếng, những lời muốn nói bị nghẹn ở cổ không phát ra được. Thân phận của nàng bây giờ thật có chút xấu hổi, trừ bỏ nói chuyện công việc thì đều không có biện pháp tiếp xúc với Diệp Tiêu Nhiên, càng không có cơ hội biểu đạt tâm ý của mình. Từ trước đến nay cô đối với ai cũng không nhiều lời, hỉ nộ ái ố không biểu hiện ra ngoài, khoảng cách tạo ra khiến người ta không dám đến gần lòng của cô.
"Tra được cái gì lập tức nói cho tôi biết". Lưu lại những lời này Diệp Tiêu Nhiên liền rời khỏi văn phòng. Sau khi nàng cùng Nghiêm Văn Khâm lấy được CD kia thì đã cho nhân viên quản lí đó một số tiền lớn, để hắn rời khỏi thành phố A. Nghiêm Văn Khâm an bài hắn đến một công ty chi nhánh của tập đoàn Trung Á làm quản lí. Vốn dĩ chỉ là một người làm công nho nhỏ bỗng nhiên rớt xuống số tiền lớn, lại được đổi công việc không tệ, hắn tất nhiên là vui vẻ đồng ý. Vì thế chuyện này trừ Nghiêm Văn Khâm và Diệp Tiêu Nhiên thì không ai biết được đĩa CD này đã bị lấy đi.
Diệp Tiêu Nhiên có vài căn nhà, bởi vì bảo mật riêng tư của bản thân mà cô thường xuyên thay đổi nơi sống, không ai biết được chính xác hôm nay hay ngày mai cô sẽ ở chỗ nào. Thứ nhất là vì an toàn, thứ hai là nếu phát sinh chuyện gì cũng có chỗ trốn tránh. Mỗi nơi đều có căn phòng được gọi là mật thất, có tất cả tư liệu và tranh ảnh mà cô tìm kiếm bấy lâu này. Cô đem CD bỏ vào máy tính, bên trong đoạn phim mơ hồ thất được vài thân ảnh, đây là máy ảnh mini được giấu trong quần áo, bởi vì vị trí của người quay cho nên có chút không rõ.
Hình ảnh có ba người đàn ông, trừ Lí Hạo thì còn có hai người khác, nghe giọng nói thì có thể nhận ra đó là hai anh em Tô Kính và Tô Trung. Sợ là năm đó Lí Hạo đã nghiện nặng, cùng đường mạt lộ thì gặp được vị thần tài này, vì muốn có tiền mà hắn trở thành kẻ độc ác, vì muốn hít ma túy mà không tiếc thương tổn mạng người. Năm đó hắn lưu lại hậu chiêu này chắc là vì muốn tương lai có thể đe dọa Tô gia lấy thêm một số tiền lớn, lại không ngờ rằng cuối cùng sẽ trở thành vật chứng vô cùng quan trọng.
Tô Kính xúi giục giết người, Tô Trung thuê người khác giết người, tất cả đều là trọng án nhưng Diệp Tiêu Nhiên biết rõ dựa vào chừng này làm sao có thể đấu lại thế lực cường đại đứng sau tập đoàn Tô Thức? Làm cho hắn thất thế ngồi tù, nói sẽ dễ hơn làm ư? Cô nhẫn nhịn chịu đựng lâu như vậy, chỉ vì muốn chờ một kích lật đổ Tô gia, làm cho Tô Kính cùng Tô Hoằng không thể trở mình.
Thu hồi CD rồi cất vào két sắt, ánh mắt Diệp Tiêu Nhiên phiêu đến ảnh chụp trên tường, gương mặt tươi cười của Nghiêm Văn Khâm giống như đang nhìn về mình. Nàng tín nhiệm mình như vậy, dùng tình sâu như vậy, lại không hề biết tất cả chỉ là dối trá. Chỉ vừa cùng nàng tách ra một chút thì tâm Diệp Tiêu Nhiên liền bị phần tâm ý này dày vò không chịu nổi, cô phát hiện càng tới gần nàng cô sẽ càng tham luyến tia ôn nhu đó. Cô biết Nghiêm Văn Khâm sẽ vận dụng tất cả năng lực, thậm chí là Nghiêm gia để che chở mình, tuy rẳng nội tâm cô bất an nhưng thứ cô cần chính là quyết tâm cùng ý chí đó của Nghiêm Văn Khâm, chỉ cần nàng động thủ thì với ảnh hưởng của nàng, việc ứng phó Tô gia sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Tất cả đã không thể quay đầu được nữa rồi, kế hoạch của cô đang thuận lợi, thế cục cũng được nắm giữ chắc chắn, ngay cả tình yêu bất ngờ ngoài ý muốn của hai người cũng đã khống chế được, cho dù trong lòng có lưu luyến, có áy náy thì cô vẫn sẽ liều lĩnh tiến về phía trước. Cô thở dài một hơi, hơi ngửa đầu ra sau, nhắm mắt lại đều là thân ảnh của Nghiêm Văn Khâm, nụ cười của Nghiêm Văn Khâm, tất cả những gì thuộc về Nghiêm Văn Khâm.
Đang nghĩ ngợi thì điện thoại liền vang lên, Diệp Tiêu Nhiên nhìn thoáng qua mà hình, lập tức ngồi thẳng dậy, tiếp điện thoại. Nghe người bên kia điện thoại báo cáo tình hình, ánh mắt của cô không chút biến hóa, chỉ lạnh lùng trả lời: "Không như vậy thì làm sao biết được sẽ có quỷ? Mạng của Dạ Kiêu cũng không dễ lấy như vậy.... Được, liên lạc sau". Cúp máy, Diệp Tiêu Nhiên một trận hừ lạnh, đứng dậy hướng về phòng tập võ.