Chưởng Ôn

Dục vọng nhân sinh vĩnh viễn không bao giờ tận, giống như hít ma túy, mới nếm thử cảm giác tốt đẹp thì nghĩ rằng mình có thể khống chế, tiếp tục động đến, muốn ngừng mà không được, mãi cho đến khi rơi vào vực sâu thì mới nhận ra đã quá muộn. Nhưng nhân sinh luôn có lúc phải mất đi một số thứ mới có thể có lại được, lợi và hại luôn luôn không ngừng luân phiên, cho đến một ngày hoàn toàn tỉnh ngộ thì đột nhiên phát hiện đó chẳng qua chỉ là một hồi mộng mà thôi.

Có lẽ thật là bởi vì đã lớn tuổi, trở nên giống như chưa từng bị lợi ích làm mê muội, ngược lại sẽ hâm mộ sự vui vẻ của một nhà ba người. Loại hạnh phúc này Tô Hoằng đã từng có, chỉ là quá mức ngắn ngủi, tâm nguyện của mẹ là vẫn luôn đợi hắn thành gia lập nghiệp. Cả đời bà chăm lo gia đình, cuối cùng lại rơi vào kết cục như vậy, bị chính người đồng giường cộng chẩm nhiều năm hại chết. Mỗi khi nghĩ đến điều này, nội tâm Tô Hoằng luôn không thể bình tĩnh, mà mỗi khi nỗi oán hận với Tô Kính nhiều lên thì hắn lại càng áy náy với Diệp Tiêu Nhiên, đối với Tô Tử Lăng sẽ càng yêu thương nhiều hơn.

Trả giá nhiều đại giới như vậy, mắt thấy thành công ngày càng gần thì trong lòng hắn lại ngày càng lưỡng lự. Hắn muốn bắt được nhiều thứ, hắn muốn cùng Diệp Tiêu Nhiên quay về như trước, nghĩ muốn cho Tử Lăng một gia đình đầy đủ, nhưng bên trong còn nhiều thứ ngăn cản lắm. Vật cản lớn nhất chính là cha hắn, có lẽ ông ta chột dạ, có lẽ là ông ta không thể đối mặt với sự tồn tại của Diệp Tiêu Nhiên, nên mỗi lần có chuyện gì liên quan đến Diệp Tiêu Nhiên ông ta luôn một bộ muốn diệt cỏ tận gốc. Năm đó như vậy, bây giờ cũng vẫn như vậy, nếu không phải có chỉ thị của tiên sinh và Nghiêm gia rằng không cần lại động đến chuyện của Diệp Tiêu Nhiên thì chỉ sợ ông ta sẽ không từ bỏ ý đồ.

Hắn về đến cửa nhà mình, thật sâu thở dài một hơi, lại có loại cảm giác phiền muộn không nói nên lời. Sự trở về ngoài ý muốn của Tử Lăng căn bản không thể giấu được Tô Kính, cho nên ông ta muốn Tô Hoằng lập tức mang con bé về nhà. Hắn biết rõ tính tình của cha mình, nếu là trước kia hắn nhất định khom lưng dựa theo ý của ông ta, nhưng hôm nay hắn không có như vậy. Hắn dứt khoát đem Tô Tử Lăng để lại chỗ Diệp Tiêu Nhiên, để hai mẹ con hảo hảo đoàn tụ, dù sao thì một năm rưỡi không gặp, Tô Tử Lăng cao lên không ít, mà mái tóc dài của Diệp Tiêu Nhiên cũng biến thành tóc ngắn thành thục. Vận mệnh quá mức tàn nhẫn, liền ngay cả hắn cũng cảm thấy ông trời quá bất công với Diệp Tiêu Nhiên, đem tất cả đau xót trong nhân sinh đều đổ hết lên người cô.

Hắn chậm rãi tiêu sái tiến vào nhà, phát hiện Tô Kính đang đi qua đi lại, trên mặt hiện lên lo âu cùng không kiên nhẫn, thủ hạ đứng bên cạnh cả thở cũng không dám thở.

Đi vào trong nhà, còn chưa chờ Tô Hoằng mở miệng thì Tô Kính đã thấy hắn, trên mặt ông ta không có ý cười, mặt mũi vốn âm u càng thêm nghiêm trọng, hắn hít một ngụm tẩu thuốc, nói: "Đi theo tôi". Nói xong đi lên lầu, Tô Hoằng không nói gì, chỉ đi theo ngay sau hắn.

Đi theo Tô Kính vào thư phòng, Tô Hoằng tùy tiện đóng cửa, Tô Kính đưa lưng về phía hắn, hỏi: "Tử Lăng đâu?".

Tô Hoằng nâng mắt, cũng không có kiêng nể gì nói: "Ở chỗ mẹ con bé".

"Mẹ con bé?". Tô Kính bỗng nhiên quay đầu, cười lạnh một tiếng, nói: "Con bé khi nào thì có mẹ? Đều là Tề Phi đẩy anh xuống, anh cái đồ vô dụng này, cả đời đều bị nữ nhân đùa giỡn trong tay".

Trên mặt Tô Hoằng không có biểu tình gi, mặc cho ông ta hô quát chính mình, Tô Kính thấy hắn không nói lời nào, đi từng bước đến, túm lấy cổ áo hắn, nói: "Mang Tử Lăng về đây cho tôi, con bé là cháu gái Tô gia, không có chút quan hệ nào với Diệp Tiêu Nhiên".

"Con không có quyền làm như vậy, về mặt luật pháp cô ấy có quyền thăm hỏi Tử Lăng. Làm cha, con không nghĩ sẽ đi tước đoạt niềm vui của Tử Lăng". Ngữ khí của Tô Hoằng vẫn bình tĩnh như cũ.

"Pháp luật? Làm cha? Hahaha, luật pháp cho đến bây giờ đều bị tôi đùa giỡn trong tay, về phần anh, không cần cần lập đền thờ cương trực gì đó cho mình, anh là loại người gì tôi rất rõ ràng, bản thân anh cũng rõ, mà Diệp Tiêu Nhiên càng rõ hơn".

"Thật không, đáng tiếc mẹ của tôi không biết rõ về thái độ làm người của ông, bằng không như thế nào chết thảm như vậy?". Tô Hoằng lời nói lạnh nhạt.

"Anh nói cái gì?". Tô Kính trừng lớn mắt giận dữ nhìn hắn, ném tẩu thuốc của mình xuống đất, tàn thuốc rơi đầy trên thảm, nổi lên nhàn nhạt bụi đất, hắn cười khẽ, hỏi lại: "Không phải sao?".

Chát!!! Một cái tát thanh thúy vang lên, Tô Hoằng cảm giác trên mặt nóng rát, còn chưa ngẩng đầu thì một tiếng cái tát nữa hạ xuống. Giống như bàn tay đó không phải đánh trên mặt mình, hắn không chút nào để ý, sờ sờ mặt, vẫn như cũ lộ vẻ tươi cười, hỏi: "Hết giận chưa? Ba~". Hắn cố ý kéo dài xưng hô này, giống như mang theo ý tứ hàm xúc châm chọc.

Hành vi rõ ràng muốn chọc giận của hắn lại làm lão cáo già Tô Kính bình tĩnh lại, ông ta thở hắt một hơi, xoay người nhặt tẩu thuốc lên, nhẹ nhàng lau lau, khóe miệng mang theo ý cười nhợt nhạt: "Đừng tưởng rằng tôi không biết anh đang âm thầm cấu kết với Diệp Tiêu Nhiên, nếu không phải tôi nói dối tiên sinh thì anh có chết một trăm lần cũng không đủ".

"Tôi đây phải cảm ơn che chở của ngài rồi". Tô Hoằng có vẻ cũng không có bất ngờ gì.

Tô Kính thở dài một hơi, vươn tay, đặt lên vai Tô Hoằng, nói: "Hổ độc không ăn thịt con, anh là con tôi, tôi tất nhiên che chở anh. Tôi biết Tề Phi và con anh bị giết trong lòng anh rất không thoải mái, giống như lúc trước anh không thể bảo vệ được Diệp Tiêu Nhiên. Nhưng A Hoằng anh nhất định phải nhớ rõ, có được giang sơn thì muốn có loại phụ nữ gì cũng được, trở ngại vật cản gì đều phải đá đi, khi cần thiết thì phải diệt trừ".

Giống như bị chọc đến chỗ đau, đôi mắt Tô Hoằng dần đỏ ửng, giọng nói run run nhè nhẹ: "Diệp Tiêu Nhiên không cần chết, Tề Phi cũng không cần chết, mẹ của tôi càng không cần phải chết".

"Anh!!". Tô Kính lại nâng tay, Tô Hoằng ngẩng đầu chuẩn bị nghênh đón cái tát của ông ta, ông ta khẽ cắn môi, phẫn hận thả tay xuống, làm thế nào có thể đánh? Cánh của hắn đã cứng, nói nhiều làm nhiều cũng vô dụng, Tô Kính chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: "Vô độc bất trượng phu, đợi đến ngày sau anh sẽ minh bạch".

"Nếu có thể, tôi thật sự không muốn hiểu nhiều nữa, ba à". Tô Hoằng có chút giật mình xoay người, lại nghe Tô Kính ở sau mình lưng mình nói: "Anh nếu còn không biết sống chết như vậy muốn tiến sâu vào PE thì tôi sẽ gọi em trai anh đến đây, để nó tiếp nhận chuyện của anh".

Tô Hoằng rốt cuộc ngẩng đầu lên, trong mắt lộ ra lãnh ý, quay đầu nhìn Tô Kính, Tô Kính nhìn ánh mắt của hắn, một lúc sau vừa lòng mỉm cười: "Ánh mắt này mới là con của Tô Kính tôi, chẳng qua tôi còn phải nhắc nhở anh, đừng tưởng giang sơn rộng lớn của Tô gia đều là của anh, muốn tiến vào nắm giữ PE cũng không dễ dàng. Tôi không chỉ có một đứa con là anh, em trai của anh so với anh càng dễ khống chế hơn". Nói xong lộ ra mỉm cười giảo hoạt, Tô Hoằng quay đầu đi, thu hồi tầm mắt của mình, tay đặt trong túi quần gắt gao siết chặt, bước ra khỏi thư phòng.

"Ai cũng không thể lấy đi thứ thuộc về tôi". Tô Hoằng vươn tay vuốt mặt mình, dửng dưng ra khỏi nhà.

*****

Những ngày gần đây có một loạt buổi từ thiện được tổ chức ở thành phố A, tiệc rượu lần này do hai thành phố A và H cùng nhau tổ chức, hội tụ các trùm kinh doanh của cả nước. Tiệc rượu lần này tiến hành quyên tiền, một phần sẽ chuyển đến các em nhỏ vùng núi, một phần dùng để thành lập quỹ từ thiện của thành phố. Vũ hội của buổi từ thiện sẽ có sự tham gia của một số chính trị gia đại diện cho chính phủ, phát huy tiềm năng của xã hội, tích cực phát động mọi người làm việc thiện.

Bên ngoài tiệc rượu lần này là làm việc thiện, chỉ có một số ít người mới biết đây là do chính quyền hai thành phố muốn bàn bạc về công trình nguồn năng lượng, cũng có quan hệ rất lớn đến dự án phát triển cơ bản của hạng mục ở thành phố H.

Đại sảnh tráng lệ vang lên âm nhạc dịu nhẹ, hội trường được thiết kế cực kì khí thế, kết hợp các loại rượu cùng thức ăn Trung - Tây.

Người đến càng nhiều thì hội trường dần trở nên náo nhiệt, có thể đến được nơi này đều là những nhân vật có địa vị trong xã hội, hoặc là trùm kinh doanh, có tài phú lớn, nộp lên quốc khố lượng thuế lớn, hoặc là trong tay nắm quyền, có tiếng nói ở thành phố thậm chí là trung ương.

Tiệc rượu lần này có hai quan viên mà rất nhiều người muốn mượn cơ hội nịnh bợ, mong chờ ở chính phủ hay hạng mục mà chia chút ích lợi. Lòng người luôn hướng về phía trước, không ai thấy tiền trong túi mình đã nhiều rồi, cũng không ai có thể thỏa mãn với quyền thế đang có. Dù sao thì một quan lớn như vậy nếu không phải có thành tích từ thiện hàng đầu thì cũng sẽ không tham gia loại tiệc thế này, vì tránh nghi ngờ thì ngày thường sẽ không lén lút nhận "lễ vật" của bất cứ ai, dù sao thì những người này cái gì cũng không thiếu.

"Nghiêm đổng đến rồi". Tô Kính bưng ly rượu, xa xa đã nhìn thấy Nghiêm Quốc Lương, bên trái hắn là một người phụ nữ tóc búi nhẹ, mặc một thân lễ phục màu lam, trong mắt lộ ra quyến rũ như thu thủy. Bên phải hắn là một người một thân lễ phục màu đen, tóc dài rối tung xõa trên vai, trong đôi con ngươi lộ ra thâm thúy.

Tràng diện ba người cơ hồ là thu hút toàn hội trường, ai cũng không xa lạ gì với hai cô gái kinh diễm kia của tập đoàn Trung Á, hai vị tiểu thư của thế gia Nghiêm gia, trưởng nữ Nghiêm Văn Khâm CEO của Trung Á cùng với thứ nữ Nghiêm Văn Huy phó tổng của Trung Á. Khí chất cùng khí tràng của hai chị em đều thu hút ánh mắt của mọi người, có quý khí của người nhà họ Nghiêm, mặc dù đều đã qua ba mươi tuổi nhưng trên mặt nhìn không ra nửa dấu vết của năm tháng.

"Tô đổng, xin chào". Nghiêm Quốc Lương vươn tay, các loại chào hỏi của thương trường và chính giới đã sớm khiến Nghiêm Văn Khâm quen thuộc, thậm chí là chết lặng, thứ nàng quan tâm hơn chính là sự xuất hiện sắp tới của tiên sinh.

Tiên sinh làm việc cực kì cẩn thận, mỗi lần hội nghị trực tuyến thì chỉ nghe được giọng của hắn, nhìn không thấy mặt mũi của hắn, bây giờ nàng biết được tiên sinh muốn thông qua sự kiện lần này để lộ diện thì cảm thấy đây cơ hội tốt, rốt cuộc thì có thể trực tiếp tiếp xúc với lão cáo già này. Nàng thật muốn nhìn xem người đứng sau thao túng bức màn, bên trong phe phái này có bao nhiêu người có liên quan, mà ngay cả cha mình cũng có thể bị kéo vào đấy.

"Tìm ai vậy? Chị?". Nghiêm Văn Huy mỉm cười tiến lên hỏi.

"Nhìn xem còn có ai chưa đến". Nghiêm Văn Khâm cũng là vẻ mặt thoải mái trả lời, thu hồi tầm mắt tự do của mình thì đã thấy Nghiêm Văn Huy quay đầu nhìn cửa, cười nói: "Người chị muốn gặp đến rồi kìa".

"Ai a?". Nghiêm Văn Khâm theo tầm mắt của Nghiêm Văn Huy nhìn lại, lòng của nàng nhất thời hỗn loạn, khí lực toàn thân như bị rút sạch, nàng cảm giác được máu của mình đang bốc cháy, trái tim vốn đang đập theo quy luật liền nảy lên từng tiết tấu hỗn loạn trong lòng.

Nàng đã từng tưởng tượng đến vô số cảnh gặp mặt, tưởng tượng đến hai người trong lúc đó yêu nhau rồi đối địch nhau, nhiều thứ hiện lên trong sự tưởng tượng của nàng. Lại không ngờ rằng đến khi chân chính gặp lại nàng thế nhưng lại có cảm xúc muốn rơi lệ chưa bao giờ có như lúc này. Nàng sớm biết cô đã an toàn ra tù, thậm chí ngày cô ra tù nàng trộm đứng ở một góc nhìn lén cô. Nàng sớm biết những tháng ngày cô phải trải qua trong lao ngục tăm tối, chiến thắng ma chướng trong lòng mình, một lần nữa đứng lên, trở thành đại Dạ Kiêu thành công hơn. Nàng sớm biết sau khi cô dục hỏa trùng sinh sẽ không bỏ qua cho những người tổn thương mình, cũng sẽ không buông tha cho nàng. Nhưng nàng một chút cũng không lo lắng cô hận mình, nàng chỉ cảm thấy một giây khi nhìn thấy cô xuất hiện thì trong lòng nàng trừ bỏ vui mừng chính là kinh hỉ.

Tóc ngắn đến tai được vuốt thẳng vẫn đẹp như cũ, cô một thân lễ phục dạ hội màu tím đứng dưới ánh đèn cực kì gợi cảm. Hơn một năm tai ương lao ngục không khiến cô ảm đạm thất sắc mà càng thêm hấp dẫn người khác. Cô vốn là có một gương mặt kinh diễm, có thể đoạt được ánh mắt người khác, chỉ là ánh mắt quá mức lạnh lùng khiến người ta sợ hãi.

"Xem ra tất cả mọi người đều bất ngờ với sự xuất hiện của cô". Khóe miệng Chu Huy giơ lên tươi cười nói.

"Có người hẳn là không bất ngờ đi, chẳng lẽ anh không có nói cho cô ấy biết trước sao?". Diệp Tiêu Nhiên liếc nhìn Chu Huy một cái.

"Lần này tôi thật là không có, nhưng tôi nghĩ cô ấy hẳn là có thể đoán được, thứ khiến cô ấy càng có hứng thú hơn chính là sự lộ diện của tiên sinh". Chu Huy nhìn Nghiêm Văn Khâm gật gật đầu, ánh mắt luân chuyển như mang theo hàm ý nào đó.

Tầm mắt của Nghiêm Văn Khâm cơ hồ là không dời khỏi người Diệp Tiêu Nhiên, rõ ràng trong lòng là nhu tình như nước, nhưng biểu hiện vẫn đạm mạc như cũ. Ánh mắt là thứ dễ dàng bán đứng nội tâm con người nhất, nàng nhất định phải giữ mình ở trạng thái băng sơn bất động thanh sắc. Diệp Tiêu Nhiên cũng đứng xa xa nhìn nàng, trong khoảnh khắc đó giống như thời gian ngừng trôi, trong đám người đến người đi cùng tiếng ồn bên tai đã sớm không còn, cả thế giới chỉ hai màu đen trắng, nhưng người kia vẫn rực rỡ sắc màu như trước.

Vì sao cô hận nàng như thế, giờ phút này nhìn thấy nàng vẫn là màu sắc rực rỡ, một khắc nhìn thấy nàng thì trong lòng cô đau nhiều hơn hận. Vốn dĩ là người nên hận nghiến răng nghiến lợi, hiện giờ đứng trước mặt mình, từ y phục cho đến chính khí là hào quang của một tổng tài, vậy mà cô vẫn thấy nàng vẫn như trước đây, khí tràng khí chất không thay đổi chút nào.

Kỳ thật Nghiêm Văn Khâm không làm sai gì cả, hãm hại cô, phán án bỏ tù cô gì đó cô đều có thể thuyết phục bản thân tha thứ cho nàng, bởi vì chính vì nàng bỏ tù cô thì cô mới có thể có được ngày hôm nay. Thế nhưng cô không có cách nào lừa gạt bản thân, không có cách nào thuyết phục mình tha thứ cho nàng, cái chết của Tề Phi là nỗi đau cả đời này của cô, cô thà rằng nàng tự tay lấy mạng của mình cũng không muốn đối mặt với thống khổ vì Tề Phi ra đi. Đối mặt với nội tâm của mình, một lần lại một lần thôi miên chính mình, nàng chính là hung thủ.

"Tội gì đâu, yêu nhau lại hận nhau, chẳng lẽ còn muốn chém giết nhau sao?". Nghiêm Văn Huy nhìn Diệp Tiêu Nhiên rồi nói, thu hồi tầm mắt của mình về hướng Nghiêm Văn Khâm.

"Cô ấy không thương chị". Trong nụ cười của Nghiêm Văn Khâm dẫn theo chua xót, thu hồi tầm mắt của mình, dấn thân vào ăn uống xã giao linh đình.

Đang lúc mọi người đang trao đổi trò chuyện vui vẻ thì Tô Kính cùng với mấy người khác liền đi về phía cửa, ngay cả Nghiêm Quốc Lương cũng nhấc chân lên, Nghiêm Văn Khâm buông ly rượu, khóe miệng giơ lên, cũng đi về hướng đó. Nghiêm Văn Huy nhìn Nghiêm Văn Khâm rời đi, sớm đã hiểu rõ, thì thào nói: "Xem ra cá lớn đã đến".

"Cô không tiến lên thì giống như không có gì để nói". Lúc đi ngang qua người nàng Diệp Tiêu Nhiên nhẹ nói một câu, trên mặt không có ý cười, Nghiêm Văn Huy nghĩ nghĩ cũng nâng cước bộ đi tới.

"Lương tiên sinh". Kính ý tựa như nghênh đón một lãnh đạo quốc gia, chỉ thấy một người đàn ông đã có tuổi đứng ở cửa, hắn ước chừng hơn năm mươi, tóc đã bạc phân nửa, mang theo kính mắt mảnh nhẹ, nghiễm nhiên là một bộ giả dạng văn nhân, hé ra gương mặt bình tĩnh, lại lộ ra ánh mắt giảo hoạt.

Sự xuất hiện của Lương Thiên khiến phe phái trên hội trường ngay lập tức được phân rõ, nịnh bợ Chu Huy thì không dám tiến lên nghênh đón Lương Thiên, giao hảo với Lương Thiên thì không dám nhiều lời với Chu Huy.

"Hắn chính là tiên sinh". Diệp Tiêu Nhiên lãnh ngôn hỏi.

"Đúng vậy, hắn chính là người bức chết người nhà cô, còn liên tiếp phái người ám sát cô, người giết chết Tề Phi. Tất cả mọi chuyện đều là ván cờ của hắn, mà những người trong đó đều là quân cờ, mặc hắn bày bố".

"Hừ, anh không phải cũng như vậy sao?". Diệp Tiêu Nhiên nói xong nâng ly rượu uống sạch, ánh mắt nhìn Chu Huy càng thêm băng lãnh.

Chu Huy không tức giận, ngược lại thưởng thức sự gan dạ sáng suốt của cô, chưa có người nào dám nói với hắn như vậy, bất quá những gì cô nói không phải là vô lý. Hắn làm chỗ dựa cho cô, cô giúp hắn diệt trừ phe cánh của tiên sinh, mình không có nửa điểm tổn thất, huống chi còn có Nghiêm Văn Khâm. Nghêu cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi, không uổng người nào, quả thực là giao dịch vô cùng hoàn mỹ.

"Diệp Tiêu Nhiên, cô làm gì tôi không cũng can thiệp, tôi chỉ cần kết quả. Nhị tiểu thư Nghiêm gia, thâm tàng bất lộ không thua gì Văn Khâm, hơn nữa là tỷ muội tình thâm, cô hợp tác với cô ấy thì cần coi chừng một chút". Chu Huy liếc mắt đến Nghiêm Văn Huy nói.

"Anh lo lắng nhiều rồi". Diệp Tiêu Nhiên cũng không bất ngờ với những lời này của Chu Huy.

"Tốt nhất là như vậy". Chu Huy nâng ly rượu chạm với ly của Diệp Tiêu Nhiên.

Lương Thiên cùng với một người cơ hồ là cùng xuất hiện. Nghiêm Quốc Đống đại diện cho chính phủ của thành phố H xuất hiện ở đây, bởi vì là hoạt động từ thiện nên trong hội trường có không ít truyền thông địa phương và truyền thông trung ương,mỗi một ngôn hành cử chỉ cần phải cẩn thận. Đương nhiên ai cũng hiểu được mặc kệ những truyền thông này chụp cái gì, đưa tin cái gì thì cũng đã có người giám sát, sẽ không để bọn họ tùy ý lan truyền ra ngoài.

Bên ngoài hội trường, chỗ sáng chỗ tối cũng ẩn hiện không ít người, không chỉ có đảm bảo an toàn xung quanh hội trường mà càng cam đoan không có nhân viên dư thừa nào xuất hiện. Những vệ sĩ này thậm chí còn có mang theo súng, trên sân thượng, ở các góc nhỏ đều có người canh gác.

"Có cần khoa trương như vậy không a, giữ chặt như nêm cối". Hạ Diệp ngồi trong xe nhìn bốn phía xung quanh, xe tắt đèn, tùy thời chờ Diệp Tiêu Nhiên gọi, chỉ là nàng rất kỳ quái mấy lời dặn dò của Diệp Tiêu Nhiên trước khi đi.

"Kiêu tỷ rốt cuộc muốn chúng ta tra cái gì?". Liễu Thi có chút nghi hoặc hỏi.

"Không quan tâm, chỉ cần có người đi ra khỏi hội trường đi ngang qua chúng ta thì cứ đuổi kịp là được". Hạ Diệp nâng đầu, hướng về phía trước quan sát. Diệp Tiêu Nhiên ra tù, các loại thủ tục rườm rà nên để nàng ở lại trong đó đợi mấy ngày,, thật vất vả mới có thể ra ngoài, lại có thể đi theo Diệp Tiêu Nhiên nàng cực kì hưng phấn.

"Có người đến kìa". Liễu Thi kêu lên, Hạ Diệp vội đứng dậy, quay đầu xe, đuổi theo chiếc xe moto phía trước. Chiếc xe kia đi rất nhanh, bọn họ đuổi theo cũng không có bật đèn. Kĩ thuật lái moto của người này rất thuần thục, bỗng nhiên làm nàng nhớ đến Tề Phi, trong lòng căng thẳng, bàn chân đặt trên chân ga cũng nặng nề.

Mãi cho đến khi xe đến một khu không có người thì hai người mới đem xe dừng ở ven đường, cước bộ rất nhanh đuổi theo người trước mặt, lại phát hiện không thấy người đâu nữa.

"Hai người đang tìm tôi sao?". Bỗng nhiên đằng sau xuất hiện một thân ảnh, còn chưa kịp phản ứng thì Hạ Diệp đã bị đánh ngất, chỉ có Liễu Thi có võ trong người mới phản ứng đúng lúc tránh khỏi đòn đánh của hắn. Nhưng mà hắn chiêu chiêu ngoan độc, ra tay rất nặng, ngay cả thân thủ tốt như Liễu Thi cũng có chút mất sức.

Vô luận là nắm đấm hay cánh tay đều rất có khí lực, Liễu Thi vất vả lắm mới có thể dựa vào cơ thể linh hoạt để tránh thoát tiến công của hắn. Nhưng bởi vì thể lực chống đỡ không nổi, phản ứng chậm mà trên lưng dính phải một đòn nghiêm trọng. Mắt thấy hắn hướng đến lấy mạng của nàng tiến đến, thì một chiếc moto cách đó không xa bỗng nhiên xuất hiện, đèn xe chiếu vào mắt khiến hắn không thể mở mắt.

Người lái xe không hề có ý giảm tốc độ, cả người lẫn xe tông thẳng vào khiến hắn bay ra, té xỉu trên mặt đất, mà người lái xe nhẹ nhàng ngã xuống đất cũng không làm mình bị thương, đứng dậy rất nhanh rời khỏi hiện trường.

"Này, đứng lại, ngươi là ai?". Bỗng nhiên xuất hiện một người thần bí làm chi Liễu Thi không rảnh đuổi theo, nhưng dù sao cũng đã cứu mình, nàng chỉ có thể nâng Hạ Diệp đã ngất xỉu, có chút lảo đảo đi về xe của mình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui