Chưởng Ôn

Ra khỏi bar Phong Trì, Nghiêm Văn Khâm thở dài một hơi nặng nề, nhìn đoàn người đến kẻ đi, cảnh này giống như có chút quen thuộc. Đột nhiên vài chiếc xe cứu hỏa nhanh như điện chớp xẹt qua, tiếng còi gào thét khiến đầu nàng đau như búa bổ, nàng nhìn đám người náo loạn, lại quay đầu nhìn về phía Phong Trì, giống như thấy được ánh lửa, một cỗ đau nhức từ trái tim lan đến toàn thân.

Nàng nâng cước bộ, nhanh chóng lái xe theo một hướng rời đi, một chiếc xe khác cũng lập tức đuổi theo nàng.

Bar Dạ Vũ sau một hồi đại hỏa thì được sửa chửa, trở thành một hội sở lành mạnh, sau đó chỉ lấy cái tên là Dạ Vũ chứ không còn là Bar Dạ Vũ nữa, nhưng khung cảnh xung quanh vẫn không có chút thay đổi nào. Trong đầu Nghiêm Văn Khâm dần hiện ra một trận hỏa hoạn thiêu đốt trước mắt, bên trong không ngừng tuôn ra từng đoàn người chạy trốn, đội phòng cháy đang tận lực dập lửa.

Kì quái chính là trong đầu thoáng hiện lên một cảnh như vậy thì nàng cũng vô ý thức mà lái xe đến nơi này.

"Chẳng lẽ cô đang nhớ đến trận hỏa hoạn đã từng xảy ra kia?". Một giọng nói truyền đến từ sau lưng, Nghiêm Văn Khâm quay đầu, đánh giá cách ăn mặc của người mới đến, mặc dù là giọng nữ nhưng nhìn bề ngoài rõ ràng là đã qua cải trang.

"Cô là ai?". Nghiêm Văn Khâm suy xét một lúc liền cảm thấy người trước mắt có chút cảm giác quen thuộc.

"Tôi là ai không quan trọng, nhưng cô là ai rất quan trọng". Khóe miệng nàng cười nhẹ, Nghiêm Văn Khâm ngóng nhìn nàng, có chút khó hiểu, nhưng cảm giác được nàng không có địch ý với mình, mà mình đối với nàng thậm chí không có tâm phòng bị.

Có lẽ trước đây hai người đã quen biết nhau.

"Sống một cách bị động như thế tuyệt không giống Nghiêm đại thẩm phán, Nghiêm đại tiểu thư. Nếu cô muốn biết mấy năm nay tột cùng đã xảy ra chuyện gì, cô đã làm cái gì, vậy thì hãy đi theo tôi". Tề Phi quay đầu, tạm dừng một lát, rồi tiếp tục đi về phía trước.

Cơ hồ là không có một chút do dự Nghiêm Văn Khâm liền lái xe đuổi theo.

Vụ án mạng người ở Phong Trì xác thực đã khiến Diệp Tiêu Nhiên và Trầm Uy xảy ra bất đồng, Trầm Uy thế nhưng liên tục phái người đến địa bàn của Diệp Tiêu Nhiên để quấy phá, mà bên cảnh sát cũng thường xuyên lấy cớ "loại bỏ đồi trụy, loại bỏ ma túy" mà tiến hành truy quét khiến cho hội sở không thể hoạt động như bình thường. Mâu thuẫn cứ như vậy hết sức căng thẳng, cuối cùng nháo đến chỗ Chu Huy, tất cả mọi người đều cho là Trầm Uy cảm thấy địa vị bị uy hiếp, nghĩ muốn chen chân loại bỏ Diệp Tiêu Nhiên, vốn trước đây vị thế của hắn cao hơn Diệp Tiêu Nhiên, còn từng đứng sau lưng chống đỡ cho cô, hiện giờ bị cô đạp xuống, cùng mình ngồi chung bàn không nói, ngược lại còn không đem hắn đặt vào mắt.

Dạ Kiêu mặt lạnh vô tình, lấy ơn báo oán, ác danh cứ như vậy bị truyền đi. Chu Huy ghi hận chuyện bệnh tình lần này của Nghiêm Văn Khâm cho nên cũng không có ra mặt giúp đỡ, Diệp Tiêu Nhiên bỗng nhiên trở thành con chim không có đại thụ che chở, một mình nghênh đón gió táp mưa sa, một mình đi trước. Bao nhiêu người nghĩ muốn nhân dịp lần này bẻ cánh của cô, muốn cướp địa vị của cô.

Nhưng mà tập đoàn Tân Nghiệp có căn cơ thâm hậu, nhiều năm khổ tâm kinh doanh làm gì có chuyện để cho những người này một sớm một chiều đánh hạ, người có thể động đến Diệp Tiêu Nhiên cũng chẳng có bao nhiêu.

Lương Thiên ngồi một bên nhìn hai hổ đấu nhau, thủ đoạn nho nhỏ này đạt được hiệu quả như vậy ngược lại làm cho hắn sinh băn khoăn, châm ngòi quá mức thuận lợi ngược lại sẽ khiến người ta lo lắng, có lẽ bọn họ đang tương kế tựu kế để cho mình rơi vào bẫy. Mãi cho đến khi có người hội báo cho hắn rằng Diệp Tiêu Nhiên và Nghiêm Văn Khâm từng có quan hệ người yêu thì hắn mới bừng tỉnh đại ngộ vì sao Chu Huy lại ghen ghét Diệp Tiêu Nhiên như vậy, loại hận ý vì không được yêu này đủ để cho hắn ta quyết tâm loại bỏ quân cờ của mình.

Lương Thiên trời sinh đa nghi, gian trá giảo hoạt, chưa bao giờ làm chuyện không nắm chắc. Chu Huy là thâm tàng bất lộ, chính tà khó phân, chung tình với Nghiêm Văn Khâm nhiều năm, nếu nói điểm yếu của hắn thì chỉ có thể là người phụ nữ này. Lúc trước Lương Thiên cực lực nghĩ muốn mượn sức Nghiêm Văn Khâm, nhiều ít là muốn lợi dụng mối quan hệ này, nhưng Chu Huy lại làm cho hắn thất vọng. Sau đó Nghiêm Văn Khâm giải phẫu, Nghiêm gia và Chu Huy đều đem tội này đổ lên đầu Diệp Tiêu Nhiên, Lương Thiên lúc này mới cảm thấy được có thể thử xem tình cảm này của Chu Huy đến tột cùng là sâu bao nhiêu.


Kết quả thật không khiến hắn thất vọng, đoạn tình cảm không ai biết của Nghiêm Văn Khâm và Diệp Tiêu Nhiên nếu không phải có người nói với hắn thì chỉ sợ hắn có nằm mơ cũng không dám nghĩ đến lại còn có loại chuyện này.

Sự tình đến mức này rồi thì hắn ngược lại không hề lo lắng ý đồ của Nghiêm Văn Khâm khi gia nhập PE, tình cảm bắt đầu từ lợi dụng lừa gạt, với Nghiêm Văn Khâm mà nói là không thể dễ dàng tha thứ, nàng không có đuổi tận giết tuyệt Diệp Tiêu Nhiên đã là nhân từ lớn nhất rồi. Chung quy vẫn là nữ nhân, lòng dạ đàn bà. (Sai rồi cưng, cưng hiểu sai Khâm của chụy rồi :))).

Bây giờ Diệp Tiêu Nhiên tứ cố vô thân, Nghiêm Văn Khâm mất trí nhớ, Chu Huy không còn chống đỡ cho cô, một cái tập đoàn Tân Nghiệp nho nhỏ của cô thì như thế nào dám đấu với hắn. Nhưng mà trải qua vài lần thất thủ, Lương Thiên cũng không dám phớt lờ nữa, muốn diệt trừ Diệp Tiêu Nhiên hay không thì Lương Thiên còn phải suy nghĩ cẩn thận. Dù sao hắn cũng không muốn tốn tinh lực đi đối phó với một người đã không còn sức uy hiếp với mình nữa.

"Tiên sinh, giải quyết Diệp Tiêu Nhiên thì cần gì để ngài phải phiền não chứ". Tô Trung nịnh nọt hiến kế.

Sau khi Tô Kính qua đời thì Tô Hoằng kế thừa tập đoàn Tô Thức, chậm rãi bài trừ nghi kị, Tô Trung từng làm việc cho Tô Kính tự nhiên không còn được trọng dụng, hơn nữa trợ thủ đắc lực của tiên sinh là Đại Sơn chết đi, Tô Trung liền thuận lý thành chương đi theo tiên sinh. Hắn âm hiểm tàn nhẫn, xử lý chuyện quá mức tuyệt tình, tôn chỉ của hắn chính là muốn tránh phiền toái thì phải làm cho người khác câm miệng, chỉ có người chết thì mới có thể vĩnh viễn bảo vệ bí mật.

"Cậu đừng có trộm gà không được còn mất nắm thóc, giống như Đại Sơn rước đến đống phiền toái cho tôi, nếu ảnh hưởng đến việc đẩy mạnh hạng mục ở thành phố H thì cậu có chết một trăm lần cũng không đủ tội". Lương Thiên chỉ vào Tô Trung nói.

"Không dám, không dám, thật sự mấy năm nay đi theo đại ca đã muốn hao hết tâm tư mà vẫn không diệt trừ cô ta được. Cô ta lại liên tiếp xâm phạm đến tiên sinh, trong lòng tôi nuốt không nổi khẩu khí này, vì thế bị đại ca mắng không ít, nhưng vẫn căm tức trong lòng".

"Hừ, tôi thấy cậu là muốn quan báo tư thù đi, Tô nhị gia cậu ra tay ai mà có thể thoát, chỉ duy độc cô ta liền giống như hồ ly chín đuôi mãi không chết".

"Tôi đây thật muốn nhìn cô ta rốt cuộc là hồ ly chín đuôi hay vẫn chỉ là một con mèo mẹ rít gào". Tô Trung nói xong trong mắt lộ ra cỗ sát khí.

Sau khi Tô Hoằng quản lý Tô Thức thì coi như đã hoàn thành tâm nguyện nhiều năm, cũng không nghĩ muốn đi tranh giành nhiều lợi ích, vương quốc trước mắt đã đủ để cho con cháu mấy đời của hắn. Thật vất vả mới giải quyết được lão gia đó, nhưng vẫn bị tiên sinh áp chế, hắn ngoài mặt thì tôn kính tiên sinh, nhưng bên trong vẫn luôn suy nghĩ biện pháp thoát khỏi hắn.

Nếu có Tề Phi ở đây nhất định có kế hay, đáng tiếc bây giờ bên người hắn ngay cả một người hiến mưu cũng không có. Hắn nghĩ tìm tới Diệp Tiêu Nhiên, nhưng cô vẫn luôn vì cừu hận năm đó mà không muốn tiếp xúc với hắn, ngay cả con gái Tô Tử Lăng sau khi Tô Kính qua đời thì cũng ngày càng cách xa hắn, thà rằng ở chung với Lý Y Y chứ không nguyện ý ở chung nhiều ngày với mình.

Tô Tử Lăng thường ngày ngoại trừ ngủ ở nhà thì thời gian khác luôn trốn trong nhà Lý Y Y, cùng Nghiêm Văn Huy dĩ nhiên thân quen, Nghiêm Văn Khâm sau khi trở lại thành phố A thì cũng thường xuyên nhìn thấy con bé. Hôm nay là ngày giỗ Tô Kính, dựa theo phong tục con bé là trưởng tôn nữ thì phải về gác đêm cho ông nội, chỉ là con bé luôn hoảng sợ trốn ở Lý gia, không muốn về nhà với Tô Hoằng, Tô Hoằng hết cách đành phải để Diệp Tiêu Nhiên lại đây đón nó.

Không ai biết nguyên nhân của sự khác thường của Tô Tử Lăng, mọi người cứ nghĩ con bé bởi vì cái chết của ông nội mà thương tâm quá độ dẫn đến buồn bực, cứ cho là qua một thời gian thì con bé sẽ bình thường trở lại, nhưng bây giờ có vẻ ngày càng nghiêm trọng.

Nhìn gương mặt Tô Tử Lăng rất giống với Diệp Tiêu Nhiên, trong lòng Nghiêm Văn Khâm tràn đầy cảm giác thân thiết, đôi con ngươi to tròn mọng nước kia mang đầy tâm sự, một đứa trẻ chưa đến mười tuổi mà giống như một người lớn, chỉ biết cất giấu bí mật không thể nói với người khác ở dưới đáy lòng mình.

"Tử Lăng, đang nhìn cái gì vậy?". Nghiêm Văn Khâm đi đến thì thấy Tô Tử Lăng đang ngắm sao, con bé cúi đầu nói: "Đang nhìn ông nội".


"Ông nội nhất định cũng đang nhìn con a". Nàng vuốt ve tóc con bé sủng nịch nói.

"Có lẽ ông nội cũng không muốn nhìn thấy con". Tô Tử Lăng nhớ đến ánh mắt trước khi chết của Tô Kính, trong lòng tràn đầy khổ sở cùng khủng hoảng, những thứ này con bé có làm thế nào cũng không biến mất.

Những lời này khiến Nghiêm Văn Khâm cảm thấy khó hiểu, nàng ngồi xuống bên cạnh con bé, ôm bờ vai nhỏ bé của nó. "Ông nội yêu con như vậy, như thế nào sẽ không muốn nhìn thấy con đây".

"Bởi vì con là con gái của Tô Hoằng a". Bởi vì mình là con của người đã hại chết ông, mình là con gái của người đó, ông nhất định cũng rất hận mình đi. Tô Tử Lăng nghĩ đến đây thì trong lòng nặng nề không thôi.

Nghiêm Văn Khâm kinh ngạc nhìn đứa nhỏ, một đứa trẻ như vậy đến tột cùng là cất giấu bao nhiêu tâm sự trong lòng mới có thể nói ra một câu này, rốt cuộc là đã trải qua chuyện gì khiến con bé mới chừng này tuổi đã trở nên u buồn. Con bé nhíu mày càng thêm giống Diệp Tiêu Nhiên, nhìn gương mặt này thì trong đầu nàng tràn đầy đều là mỗi cái nhăn mày, mỗi một nụ cười của Diệp Tiêu Nhiên.

"Tử Lăng, có phải có tâm sự gì hay không, có thể nói với dì Văn Khâm a". Nghiêm Văn Khâm cúi đầu ôn nhu nhìn con bé.

Tô Tử Lăng thật sâu nhìn nàng lắc đầu một cái, tựa vào trong lòng Nghiêm Văn Khâm, có lẽ ngoài trừ mẹ thì đây là người cho nó cái ôm ấm áp nhất, cho đến bây giờ nó luôn có cảm giác thân thiết không hiểu nổi với Nghiêm Văn Khâm. Mà giờ phút này con bé bỗng nhiên nhớ đến dì Tề Phi, dì ấy đi không từ giã, bỗng nhiên bốc hơi khỏi nhân gian, chẳng lẽ có liên can đến cha sao. Tô Tử Lăng không dám nghĩ nữa, bây giờ con bé nhớ đến cha thì ngoại trừ sợ cũng chỉ có sợ.

Hai người ngồi trong viện tựa sát vào nhau, giống như mẹ con thân cận nhau, một chút cũng không phát hiện có người đang đứng đằng sau. Diệp Tiêu Nhiên không ngờ Nghiêm Văn Khâm lại ở chỗ này, thấy được một màn như cậy trong lòng cô có chua xót lẫn hạnh phúc, thậm chí không muốn quấy rấy thời khắc yên tĩnh này.

"Cô thế nào còn chưa đi qua?". Nghiêm Văn Huy kéo theo cái bụng hơi lộ đi đến bên người Diệp Tiêu Nhiên, Nghiêm Văn Khâm lúc này mới quay đầu lại, thấy được cô thì Tô Tử Lăng cũng vui vẻ vọt đến bên cạnh cô.

Diệp Tiêu Nhiên nhìn Nghiêm Văn Khâm cười gật đầu, Nghiêm Văn Khâm cũng không có tiến đến trước mà chỉ gật đầu đáp lại cô, sau đó liền quay đầu ngồi lại chỗ của mình, đưa lưng về phía cô. Trong lòng Diệp Tiêu Nhiên hiện lên cỗ phiền muộn không hiểu, như vậy không phải rất tốt sao? Cô thở ra một hơi, lôi kéo Tô Tử Lăng đi ra ngoài.

Nghiêm Văn Khâm vẫn không quay đầu lại, giữa hai người trong lúc đó xảy ra nhiều chuyện như vậy, cuối cùng chỉ có một mình cô còn nhớ, thật sự rất tàn nhẫn.

Ngồi trong xe đi về nhà, Tô Tử Lăng vẫn luôn rầu rĩ không vui, Diệp Tiêu Nhiên nhìn con bé, đột nhiên hỏi: "Tử Lăng, nếu ba con làm chuyện sai, con sẽ như thế nào?".

"Cha làm sai chuyện gì?". Tinh thần của Tô Tử Lăng đột nhiên tỉnh táo lạ thường, trong mắt có sầu lo cùng bàng hoàng.

"Có lẽ là sai lầm thực nghiêm trọng". Diệp Tiêu Nhiên có chút muốn thử phản ứng của con bé.


"Có bao nhiêu nghiêm trọng a, sẽ hơn..... ngồi tù sao?". Tô Tử Lăng vốn muốn nói nghiêm trọng hơn giết người sao, cuối cùng vẫn là sửa miệng nói thành ngồi tù.

Diệp Tiêu Nhiên bỗng nhiên dừng xe lại, rất ít đứa trẻ nào sẽ trực tiếp nghĩ sai lầm đến chuyện ngồi tù, hơn nữa đủ loại biểu hiện của Tô Tử Lăng khiến Diệp Tiêu Nhiên bỗng nhiên nghĩ đến ngày Tô Kính chết Tô Tử Lăng vốn là đang ở nhà mình, sau đó vì nhận được tin bắt Đại Sơn từ Liễu Thi mà cô liền đưa con gái về Tô gia, có lẽ con bé đã tận mắt nhìn thấy quá trình mà Tô Kính chết. Vốn cô đã hoài nghi khác thường của Tô Tử Lăng là có quan hệ với Tô Hoằng, hiện tại xem ra cô càng có thể khẳng định suy nghĩ này.

Cô đau lòng ôm chặt con gái, nhẹ giọng hỏi: "Nếu thật sự phải ngồi tù thì sao?".

Tô Tử Lăng cúi đầu, không có tranh cãi ầm ĩ, không có kinh ngạc, chỉ nhìn bên ngoài xe, Diệp Tiêu Nhiên đau lòng ôm lấy con bé. Vì sao còn nhỏ tuổi mà phải trải qua cuộc sống nặng nề như vậy, chỉ bởi vì là con gái của mình và Tô Hoằng thôi sao?

"Phạm sai lầm sẽ bị phạt, phạm tội sẽ ngồi tù, cha cũng không ngoại lệ". Dựa vào lòng Diệp Tiêu Nhiên, Tô Tử Lăng thản nhiên nói ra mấy lời này. Diệp Tiêu Nhiên nâng con bé dậy, nhìn nó, muốn hỏi nhưng cuối cùng không có hỏi ra, có lẽ để con bé kể lại một lần chính là một loại thương tổn đối với vết thương trong lòng nó.

Diệp Tiêu Nhiên cái gì cũng không sợ, chỉ sợ có ngày cùng Tô gia đấu nhau sẽ tổn thương đến con gái vô tội, Tô Hoằng chính mình tạo nghiệt, tạo nên cục diện ngày hôm nay, cứ như vậy, cơ hội cô chờ đợi đã lâu rốt cuộc cũng đã đến.

Ngay lúc Tô Hoằng đang muốn mở rộng con đường làm quan thì nhà lớn Tô gia bỗng nhiên bị cảnh sát xâm nhập, lấy tội danh cố ý mưu sát, giết người không thành để bắt Tô Hoằng và Tô Trung.

"Mời đi theo chúng tôi một chuyến". Hứa Mẫn cầm lệnh bắt nói.

"Các người dám......". Tô Hoằng bình tĩnh kêu lên, Hạ Diệp cười lạnh một tiếng, nói: "Anh xem chúng tôi có dám hay không". Nói xong phất tay để cho hai người lên áp chế hắn, Tô Hoằng làm sao không nhận ra Hạ Diệp, hắn lập tức hiểu được đây là Diệp Tiêu Nhiên gây nên.

"Diệp Tiêu Nhiên có phải điên rồi hay không, tôi muốn gặp cô ta, tôi muốn gặp luật sư!". Tô Hoằng rít gào không chịu đi vào khuôn khổ, nhưng vẫn bị cảnh sát mạnh mẽ lôi đi.

Người báo án đúng là Diệp Tiêu Nhiên, Hứa Mẫn dẫn đầu, Hạ Diệp chấp hành, nhanh chóng lập án, chuẩn bị trình lên viện kiểm sát, tiến hành điều tra chứng cứ.

Hành động này của Diệp Tiêu Nhiên chưa từng thương lượng với ai, liền ngay cả Hứa Mẫn và Hạ Diệp cũng đến lúc mọi chuyện xong rồi mới được thông báo. Tất cả mọi người kinh ngạc không thôi, quá bất ngờ không kịp chuẩn bị, truyền thông nhanh hơn, trước tiên đem chuyện này làm ồn ào huyên náo lên.

Đây không thể nghi ngờ là cho Lương Thiên một đòn cảnh cáo, không nói đến Tô Hoằng biết ít nhiều chuyện của PE, chỉ riêng việc Tô gia bị điều tra như vậy thì tài chính của PE ở Tô Thức sẽ bị điều tra, một khi bị đóng băng thì sẽ là tổn thất lớn. Hắn không ngờ đến Diệp Tiêu Nhiên sẽ đột nhiên ra tay như vậy, hắn lập tức sắp xếp người của mình thời khắc chú ý hướng đi của vụ án, bởi vì đã công khai với truyền thông nên nghe nói chứng cớ vô cùng xác thực, hắn không thể trực tiếp nhúng tay, chỗ Chu Huy cũng có vô số ánh mắt nhìn chằm chằm hắn.

Lương Thiên quả thật tức đến đập bàn, muốn giảm bớt tổn thất gió êm biển dịu thì chỉ có hai cách, hoặc là cứu, hoặc là giết. Hắn chống đỡ Tô gia nhiều năm như vậy thế nhưng bị Diệp Tiêu Nhiên nháo một cái liền sụp đổ? Cái gọi là chứng cứ xác thực từ khi nào đã rơi vào tay cô? Vẫn luôn bất động thanh sắc, vì cái gì mà nhẫn đến hôm nay mới động thủ?

Hắn thật sự nghĩ không ra.

Trong trại tạm giam có chút âm trầm, cửa sắt khu trông coi phạm nhân loảng xoảng mở ra, hai tay Tô Hoằng bị còng lại dẫn đến phòng thăm hỏi. Khi hắn nhìn thấy Diệp Tiêu Nhiên bình tĩnh ngồi ở chỗ kia thì cước bộ nhanh hơn muốn vọt đến, Hứa Mẫn lập tức chắn trước mặt Diệp Tiêu Nhiên, sợ hắn đánh bị thương Diệp Tiêu Nhiên.

"Đội trưởng Hứa". Diệp Tiêu Nhiên đứng bên cạnh nàng, nói: "Làm phiền cô ra ngoài một chuyến, yên tâm, hắn sẽ không làm tôi bị thương". Nói xong liếc mắt nhìn Tô Hoằng một cái, hai mắt hắn phụt ra oán hận, siết chặt nắm đấm nhìn cô, hô hấp dồn dập, cảm xúc dao động rất lớn.

"Kích động như vậy làm gì, anh hẳn là sớm đoán được sẽ có ngày hôm nay chứ". Ngữ khí Diệp Tiêu Nhiên hờ hững, trong mắt bình tĩnh như nước.


Tô Hoằng thật sâu nhắm hai mắt, hắn xác thực đã nghĩ đến ngày này, chỉ là không ngờ thật sự sẽ đến, hắn nghĩ mình có thể hóa giải thù oán năm đó, rất nhiều lúc hắn cũng thật sự sinh ra ảo giác, bọn họ là một nhà ba người có thể tiêu tan hiềm khích, dù sao hắn cũng là bị Tô Kính mê hoặc. (Ta khinh! -_-)

"Cô cứ như vậy hận tôi, ở trong tối chờ đến lúc hại tôi thảm như vậy". Ngữ khí Tô Hoằng khẽ biến, phẫn nộ nhìn thấy cô lúc này chậm rãi bình tĩnh lại.

"Đúng, anh cho là Tô Kính chết thì tôi có thể vô tư như không có gì sao, tôi chính là đợi ngày này, lúc anh ở thời điểm đỉnh cao nhất cho anh biết lúc ngã xuống có bao nhiêu đau, bao nhiêu thảm, cái này so với giết anh còn hả giận hơn".

"Hahaha..... Cô sớm đã có những chứng cứ này, lợi dụng cái chết của mẹ tôi cùng lòng tham của tôi để châm ngòi ly gián quan hệ cha con tôi, để tôi nghĩ đã đến lúc tôi có được tất cả thì hủy diệt tôi. Diệp Tiêu Nhiên, tâm cơ của cô thật quá đáng sợ, thế nhưng có thể ẩn nhẫn đến bây giờ, không bằng với Tô gia chúng tôi động thủ". Tô Hoằng nói xong hốc mắt ửng đỏ, ánh mắt nhìn Diệp Tiêu Nhiên tràn đầy thê lương.

"Tùy anh muốn nghĩ sao cũng được". Thái độ của Diệp Tiêu Nhiên vẫn đạm mạc như trước.

"Cô thật sự nhẫn tâm, càng thêm tàn nhẫn, cô có hay không nghĩ đến Tử Lăng làm sao bây giờ không?".

Diệp Tiêu Nhiên giương mắt, một tiếng cười khinh miệt vang lên: "Anh còn dám nhắc đến Tử Lăng? Ha hả, Tô Hoằng, làm việc đều có nhân quả, anh hôm nay đều là tự mình tìm lấy".

"Ha, cô nghĩ rằng tôi sẽ nhận tội sao? Cô nằm mơ, Diệp Tiêu Nhiên, cô đây là tự chui đầu vào rọ, tiên sinh sẽ không bỏ qua cho cô". Thân thể Tô Hoằng nghiêng về trước, nắm đấm siết chặt.

"Chỉ sợ người hắn không bỏ qua là anh đi". Diệp Tiêu Nhiên liếc nhìn hắn, Tô Hoằng cả kinh, cẩn thận ngẫm lại thì làm sao không phải. Tác phong của tiên sinh như thế, nếu mình vô dụng với hắn, không ảnh hưởng đến hắn thì làm sao lại cứu mình, nhưng hắn còn tiền ở Tô gia, hắn sẽ dễ dàng buông tha mình sao? Tô Hoằng hắn mới không không bị Diệp Tiêu Nhiên mê hoặc.

"Số tiền ở Tô Thức đã bị đóng băng, anh sẽ nhận thêm một tội danh mới đó là góp vốn phi pháp. Tiên sinh sợ là nghĩ muốn buông tha cho anh cũng hơi khó".

Tô Hoằng đột nhiên ngẩng đầu, cô quả nhiên đã an bài rất tốt mọi thứ mới ra tay, hắn liên tục lắc đầu, nói: "Sẽ không, tiên sinh sẽ không bỏ rơi tôi".

Diệp Tiêu Nhiên đột nhiên một phen túm cổ áo hắn, đề cao âm lượng: "Tô Hoằng, anh thông minh lên một chút được không". Nói xong chậm rãi buông ray, đứng dậy khỏi ghế, "Nếu không phải vì Tử Lăng thì hôm nay tôi cũng không theo anh nhiều lời vô nghĩa như vậy, anh nếu muốn sống thì hãy làm theo lời của tôi, tôi cam đoan tiên sinh sẽ không động đến anh, anh cũng không bị phán án tử hình".

"Cô vì sao phải làm như vậy?".

"Ngồi tù đã là trừng phạt lớn nhất với anh, tôi không muốn Tử Lăng không có cha, làm tổn thương của con bé thêm sâu sắc. Bất hạnh lớn nhất đời này của con bé chính là làm con gái của chúng ta". Nói xong cô liền cất bước đi ra ngoài.

Tô Hoằng cúi đầu, nghĩ đến mọi chuyện, nghĩ đến Tô Tử Lăng, nước mắt nhịn không được chảy xuống, chậm rãi biến thành khóc nức nở. Giờ phút này mới biết như vậy thì còn có ý nghĩ gì nữa?

Cùng lúc đó, bên kia trại tạm giam, Tô Trung bình tĩnh ngồi nhìn bên ngoài song sắt, khóe miệng phát ra ý cười âm lãnh, trong bóng đêm lộ ra ánh mắt thị huyết đầy sát ý.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận