Chưởng Ôn

Phương xa, tiếng chuông đồng hồ điểm mười hai giờ khuya vang lên bên tai, ngoại trừ cảnh vệ còn đang tuần tra thì văn phòng đều đã tắt đèn, cả không gian chìm vào bóng tối.

Phòng hồ sơ của Cảnh cục phát ra âm thanh loạt xoạt, ánh sáng mỏng manh lấp lóe trong một góc phòng. Một thân ảnh màu đen trong miệng ngậm đèn pin mini, hai tay mang theo bao tay trắng đang tìm kiếm thứ gì đó.

Vẻ mặt của hắn khẩn trương, trong đống tài liệu chất thành núi này muốn tìm ra thứ hắn cần không phải là điều dễ dàng, hắn nghĩ muốn mở két tìm thử nhưng khổ nỗi lại không biết mật mã. Trên trán chậm rãi chảy một lớp mồ hôi, nếu hôm nay không tìm được thứ đó thì chỉ sợ ngày mai mình sẽ gặp phải rắc rối lớn.

Đang lúc lo sợ nghi hoặc thì hắn bỗng nhiên nhớ đến chỗ để chứng cứ mới nhất, dựa theo số ngày lập án mà sắp xếp thì nghiễm nhiên có thể tìm được chứng cứ cùng văn bản tài liệu vụ án Tô gia xúi giục giết người. Hắn hưng phấn cầm lấy đồ trong túi hồ sơ đó ra, sau đó đặt vào đó một chứng cứ khác, chuẩn bị rời đi.

Đột nhiên đèn trong phòng hồ sơ bị bật lên, một bóng người xuất hiện trước mắt hắn, hắn kinh ngạc nâng mắt lên.

"Đã trễ thế này mà Lưu cảnh quan vẫn còn tăng ca sao?". Hạ Diệp híp mắt nhìn chằm chằm lòng ngực hắn.

Ánh mắt Lưu Đông lóe lên, lòng bàn tay chảy ra mồ hôi lạnh, sờ sờ ngực, có chút chột dạ cười nói: "Hạ cảnh quan, tổ hành động của các cô còn chưa tan ca a?".

"Giao đồ ra đây đi". Hạ Diệp vươn tay, Lưu Đông biết mình trốn không thoát, liếc nhìn Hạ Diệp một cái, thấy chỉ có một mình nàng thì bỗng nhiên không hề khẩn trương nữa. Một người mới đến, muốn đối phó nàng Lưu Đông hắn vẫn còn dư sức.

"Hạ cảnh quan, đã trễ thế này cô vẫn nên về sớm nghỉ ngơi đi, phòng hồ sơ vốn không phải do cô quản". Lưu Đông nói xong trong mắt lộ ra hung quang.

"Ha hả, nhưng tôi phụ trách vụ án của Tô gia". Hạ Diệp không hề sợ hãi, tiến lên từng bước.

Lưu Đông khẽ cắn môi, trộm siết tay thành nắm đấm, giả vờ gật đầu, trong thả đến gần Hạ Diệp, muốn thừa dịp nàng chưa chuẩn bị mà tấn công nhưng lại bị Hạ Diệp linh mẫn tránh được, xoay người một kích lên gáy hắn. Lưu Đông bị đánh choáng váng, ngã xuống mặt đất, nhưng hắn vẫn giãy dụa hết sức muốn đứng lên, lại phát hiện có khẩu súng đã kề sát đầu mình.

Hạ Diệp cười cười, thầm nghĩ mấy chiêu Liễu Thi dạy mình thật đúng là dùng rất tốt, nàng vuốt vuốt y phục, trừng mắt liếc hắn một cái, còn bản thân thì đi đến cửa sổ lấy điện thoại gọi ra ngoài, "Kiêu tỷ, thu phục".

Lưu Đông bị bắt, trước tiên bị khống chế giam giữ, trộm chứng cứ ở Cảnh cục là hành vi trọng tội, không có lí do gì biện bạch.

Nhưng trận úng trung tróc miết này thật ra vừa mới chỉ bắt đầu mà thôi.

Hiện tại Hạ Diệp có Hứa Mẫn trông chừng, Hứa Mẫn có Hạ Diệp hiệp trợ, lại làm việc trong một ngành mẫn cảm như thế có thể khiến cho Diệp Tiêu Nhiên yên tâm hơn rất nhiều, vốn là lo lắng chỗ đến cho Hạ Diệp, lại không nghĩ rằng Nghiêm Văn Khâm có thể để lại nhiều hậu chiêu như vậy.

*****

Diệp Tiêu Nhiên kéo dòng suy nghĩ của mình về, lúc lái xe vẫn thỉnh thoảng quay đầu nhìn thoáng qua Nghiêm Văn Khâm, nàng không nói lời nào, chỉ lấy tay chống đầu tựa vào bên cửa sổ xe, đầu ngón tay vỗ nhẹ lên trán, có thể rõ ràng cảm giác được vết sẹo từ cuộc phẫu thuật kia mãi mãi cũng không thể biến mất.

Mà đoạn trí nhớ bị đánh mất kia khi nào mới có thể lấy trở về lại thì không thể nói được. Nhiều lúc nàng muốn nhớ lại những chuyện mình cùng trải qua với Diệp Tiêu Nhiên, nàng khổ tâm bày bố lâu như vậy, ngay lúc sắp thành công thì thân thể lại chịu thua kém mà ngã xuống. Hiện giờ mặc dù có thể dựa theo những gì nàng biết, những gì mà Tề Phi nói với nàng, cùng với những tư liệu và chứng cứ lấy được thì có thể đem những chuyện này xâu chuỗi lên, miễn cưỡng giấu được người trong nhà, nhưng nàng vẫn rất lo lắng.

Từng là bố cục được bố trí kín đáo như vậy, hiện giờ nếu sai một bước thì chính là thua cả bàn cờ.


"Văn Khâm".

Nghiêm Văn Khâm chậm rãi quay đầu, ngóng nhìn Diệp Tiêu Nhiên, tầm mắt của cô vẫn nhìn về trước, chuyên tâm lái xe, Nghiêm Văn Khâm không nói gì, chỉ lẳng lặng chờ lời nói đang nghẹn ở yếu hầu của cô.

"Nếu đã quên thì liền quên đi, cần gì phải nhớ lại". Giọng nói của cô mềm mại, bên trong mang theo hơi thở dài cùng với phiền muộn nhàn nhạt và cô đơn, là bất đắc dĩ, là lòng chua xót không cam tâm.

Tiếng thở dài chứa đầy tình cảm cùng cảm xúc như muốn che kín vết thương, đoạn tình cảm bởi vì cô mà vỡ nát này đã hoàn toàn thay đổi, thế nhưng Nghiêm Văn Khâm đến nay vẫn kiên trì, cô không có mặt mũi nào đối mặt với nàng.

Nghiêm Văn Khâm nhưng lại ngưng mi cười yếu ớt, "Cũng không biết vì sao khi tỉnh lại lần đầu tiên nhìn thấy em thì cảm thấy thực xa lạ, nhưng lại khiến cho chị quan tâm. Trái tim giống như bị đào ra một khoảng trống, chẳng qua là trở lại cuộc sống trước kia mà thôi, thế nhưng lại cảm thấy như vậy rất khó khăn". Nói xong nàng thở dài một hơi, giống như là lời nói đã giấu hồi lâu dưới đáy lòng, rốt cuộc lúc này đây đã có thể biểu đạt ra.

Trái tim Diệp Tiêu Nhiên đau đớn như bị ngàn vạn thanh kiếm sắc bén lăng trì qua, vạn tiễn xuyên tâm, cô muốn nói gì đó, rồi lại phát hiện cái gì cũng vô lực nói ra. Cô cắn chặt hàm răng, cố nén sự khó chịu nơi yết hầu, chuyên tâm lái xe, giờ phút này ngay cả sườn mặt cũng không dám quay đầu nhìn lại Nghiêm Văn Khâm.

Xe đi qua đoạn cua dốc, tầm nhìn cũng lúc rộng lúc hẹp, liền ngay cả gió cũng như du dương ngân lên. Đường núi uốn lượn này khá dài, vô số khúc ngoặt, tốc độ xe chỉ có thể bảo trì tầm 40km/h, từng đoạn cua đều là dốc nghiêng, đều có điểm mù, vực núi bên cạnh chỉ có hàng rào bảo hộ dây xích bằng sắt cao tầm một mét ngăn cách.

Đoạn đường này rất vắng, là đoạn đường thuộc dạng nguy hiểm, ngọn núi này dựa lưng vào biển, sơn hải nối nhau, đỉnh núi luôn có sương mù mờ mịt, bởi vậy mới được gọi là Miểu Sơn.

Trong xe một trận trầm mặc, mãi cho đến khi di động của Nghiêm Văn Khâm vang lên.

"Uy~".

Một trận im lặng.

"Đã biết".

Cúp điện thoại, sắc mặt Nghiêm Văn Khâm nghiêm túc nhìn Diệp Tiêu Nhiên, "Em cùng Tô Hoằng thật sự là đang diễn một hồi trò hay đấy".

"Chị đã biết rồi". Đối mặt với chấp vấn của Nghiêm Văn Khâm thì Diệp Tiêu Nhiên cũng chỉ bình tĩnh thong dong.

"Người kia không phải là sắp xếp của tiên sinh". Nghiêm Văn Khâm ngồi ngay ngắn, nhận được điện thoại thông báo nàng nháy mắt liền liên hệ được nhiều chuyện, cũng đã hiểu vì sao Diệp Tiêu Nhiên lại đột nhiên làm ra chuyện xúc động như báo án Tô gia lần này.

"Đúng".

Nghiêm Văn Khâm nhìn Diệp Tiêu Nhiên, êm tai phân tích: "Những quan viên dưới tay tiên sinh đưa lưng về phía hắn, đầu hướng về phía Tô Hoằng, thần tài ngã bọn họ như thế nào lại không vội?".

"Nghiêm gia cũng sẽ không cho rằng như vậy". Khóe miệng Diệp Tiêu Nhiên mang theo ý cười.


"Trước tiên là em châm ngòi Tô gia và tiên sinh, sau đó lợi dụng hai nhà Tô Nghiêm kiềm chế lẫn nhau, làm cho Nghiêm gia và tiên sinh có khoảng cách. Tô gia ngã, Nghiêm gia thượng vị, cả tổ chức sẽ chậm rãi bị Nghiêm gia thâu tóm. Khi đó tiên sinh sẽ không lo sợ Tô gia nữa mà chỉ chuyên tâm đi đối phó Nghiêm gia, sẽ làm ra một ít chuyện".

Nói đến đây Nghiêm Văn Khâm đột nhiên cười xòa một tiếng, hai người thế nhưng ý tưởng không mưu mà hợp. Chuyện nàng bố trí như thế nào lại không phải như vậy? Bắt giặc phải bắt tướng trước, mất đi quyền lợi cùng binh lực của vương quyền hắn chính là một con hổ bị rút hết răng nanh, có thể uy hiếp được gì. Nhưng, chỉ như vậy là đủ rồi sao?

Diệt trừ tiên sinh, lại có thể nói dễ hơn làm? Nàng mặc dù nói bóng gió công việc của cha mình, chú hai cũng đã dao động, nhưng chân chính có thể khiến Nghiêm gia thực sự muốn soán ngôi của tiên sinh thì còn thiếu một cơ hội nữa.

Mà tiên sinh sẽ càng không ngồi yên chờ chết, Diệp Tiêu Nhiên mạo hiểm như thế, thật sự là muốn phải cá chết rách lưới, đi đến đường chết rồi mới tìm cách hồi sinh sao?

"Em đưa chị về trước, trong khoảng thời gian này chúng ta không cần gặp nhau". Ngữ khí của Diệp Tiêu Nhiên nghe không ra tia cảm xúc, nhưng dụng ý của cô Nghiêm Văn Khâm lại rất rõ ràng.

"Em là biết tiên sinh sẽ đối phó em, cho nên mới đẩy hết mọi người đi, sợ liên lụy bọn họ. Em biết những chuyện còn lại Tề Phi có thể giúp em làm, em đã có thể báo thù rồi, nhưng những chuyện sau này đối với em có ý nghĩa gì chứ?". Nghiêm Văn Khâm tự hỏi tự trả lời, ngữ khí cũng dần dồn dập hơn.

Diệp Tiêu Nhiên không nói.

"Em vừa nháo trở mặt với Chu Huy liền trực tiếp động đến Tô gia, đã muốn uy hiếp nghiêm trọng đến tiên sinh rồi, hắn nhất định sẽ xuống tay với em, nhất định sẽ như vậy". Ngữ khí của Nghiêm Văn Khâm từ dồn dập biến thành lo lắng.

Cô vẫn như cũ không nói một lời, kế hoạch cô chuẩn bị lâu như vậy chính là chờ ngày hôm nay. Phát sinh nhiều chuyện lắm rồi, trở ngại không ít đường đi, nhưng mà sau lưng cô còn những người vô tội kia, không nên lại có người bởi vì chuyện riêng của cô mà hi sinh. Nếu không phải bởi vì cô thì Nghiêm Văn Khâm cũng sẽ không đối mặt với lựa chọn giữa tình thân và nguyên tắc, Tiểu Đường sẽ không chết, Tề Phi càng sẽ không chịu nhiều đau khổ như vậy.

Nghiêm Văn Khâm nói rất đúng! Đây là kế hoạch của cô, tất cả mọi người lo lắng cho cô, không biết cô đang làm gì, đoán không ra mục đích của cô, thế nhưng lại bị Nghiêm Văn Khâm liếc mắt một cái liền nhìn thấu.

"Diệp Tiêu Nhiên, nếu em nghĩ muốn một người đi đối mặt vậy thì thật xin lỗi, chị sẽ không thành toàn cho em".

"Văn Khâm!". Diệp Tiêu Nhiên bất đắc dĩ gọi tên của nàng.

Nghiêm Văn Khâm không có phản ứng lại cô, lại phát hiện đằng sau không biết khi nào thì xuất hiện một chiếc xe, "Tiêu Nhiên~", Nghiêm Văn Khâm cảnh giác lên, Diệp Tiêu Nhiên cũng đã phát hiện chiếc xe khả nghi, nhất thời nảy lên một trận cảm giác bất an.

Đường xuống núi còn một đoạn nữa, bây giờ đang đúng là đoạn đường kề biển, phi thường nguy hiểm. Cô nhẹ nhàng đạp chân ga nghĩ muốn đem xe dừng lại ở bên vách núi, nhưng đạp hết sức vẫn không có cảm giác xe chậm lại, phanh không hề nhạy!

"Mau giảm tốc độ!".

"Phanh bị phá hư rồi". Diệp Tiêu Nhiên liên tục đạp vào lần, Nghiêm Văn Khâm quyết đoán muốn đạp hẳn phanh cho xe thắng gấp nhưng bị Diệp Tiêu Nhiên ngăn cản: "Thắng gấp thì không thể khống chế được, sẽ rơi xuống biển".

Diệp Tiêu Nhiên bẻ tay lái cho xe dựa sát vào vách núi, mượn lực ma sát để giảm tốc độ xe, lúc này chiếc xe màu đen có rèm che đằng sau đã muốn vượt lên, dùng sức đạp ga, lực va chạm lớn đẩy xe của Diệp Tiêu Nhiên ra, muốn đẩy về phía bờ biển. Diệp Tiêu Nhiên nhanh chóng bẻ ngược tay lái, tăng tốc đi về phía trước, nhưng bởi vì không có phanh nên mỗi một khúc cua đều phi thường nguy hiểm, mà chiếc xe đằng sau cũng đuổi sát theo.

"Ai, thúc hai cái là được rồi, Trầm gia có nói giáo huấn cô ta một chút là được, cũng không thể làm người bị thương". Một người ngồi trong xe màu đen nói với người lái xe.


"Không có gì, chơi một chút thôi, không chết người được". Tên lái xe nói xong thì đạp ga đi lên.

"Này, đoạn này rất nguy hiểm, tôi thấy có vẻ xe của Diệp Tiêu Nhiên đã xảy ra vấn đề". Người đàn ông ngồi ở ghế phụ lái lo lắng nói.

"Đồ nhát gan!". Tên lái xe vẫn không ngừng tông xe của mình với xe đằng trước.

Cũng khó trách hắn hận Diệp Tiêu Nhiên đến vậy, người chết ngày đó là anh em tốt của hắn, mạc danh kì hiệu bị đánh ở quán bar của cô không nói, ngay cả mạng cũng bồi luôn, nói không liên can đến Diệp Tiêu Nhiên là không thể nào. Khó có khi Trầm gia mở miệng nói muốn giáo huấn cô một chút, hắn như thế nào có thể không nắm lấy cơ hội này.

Xe đã bị hư một bên, phanh lại không nhạy nên không thể đi nhanh, bị thúc mấy lần đã thiếu chút nữa lật xe, đã không thể ứng biến được nữa rồi.

"Văn Khâm!". Diệp Tiêu Nhiên nói xong một tay cầm vô lăng, một tay tháo đai an toàn, liếc mắt nhìn Nghiêm Văn Khâm một cái.

Nghiêm Văn Khâm hiểu ý gật đầu, cũng tháo đai an toàn, chuẩn bị mở cửa xe. Cơ hồ là lời nói cũng ăn ý với nhau, tình hình trước mắt chỉ có thể nắm giữ độ mạnh yếu của xe, để xe theo quán tính khi qua cua mà hai người từ trong xe nhảy ra, nhanh chóng nắm lấy hàng rào bảo vệ thì mới có thể bảo toàn tính mệnh. Nếu không cả người lẫn xe cùng nhau rơi xuống biển thì khả năng còn sống là quá nhỏ.

Ngay lúc tên lái xe màu đen cười nghĩ muốn tông thêm một lần nữa thì phát hiện xe của Diệp Tiêu Nhiên đột nhiên bẻ ngang trên đường, hắn không kịp phanh lại nên đã tông thẳng lên, mà người ngồi ở ghế phụ lái là Nghiêm Văn Khâm vốn đang muốn nhảy ra khỏi xe thì lại bị lực va chạm này mà trượt chân rơi xuống vách núi đen.

"Văn Khâm!". Diệp Tiêu Nhiên một bước xông lên, ngay lúc chỉ mành treo chuông thì bắt được tay nàng, thân thể của cô cũng theo lực mà trượt xuống, may mắn cô tỉnh táo, dùng tay kia bắt được sợi dây xích.

Tên lái xe màu đen cũng bị dọa, vốn chỉ nghĩ rằng có một mình Diệp Tiêu Nhiên, bây giờ lại lòi thêm Nghiêm Văn Khâm. Chỉ là nghĩ muốn hù dọa giáo huấn cô một chút, ai ngờ lại đem sự tình biến thành thế này.

"Nguy rồi, Nghiêm đại tiểu thư thế nào lại ở đây, mau đi cứu người". Người đàn ông ngồi ở ghế phụ lái đang muốn tiến lên thì bị tên lái xe kéo lại, "Cứu cái gì mà cứu, cậu đi cứu họ thì sẽ bị nhìn thấy mặt, Boss mà biết chúng ta làm bị thương Nghiêm Đại tiểu thư thì chúng ta còn mạng mà sống sao? Đi mau!".

"Nhưng mà....".

"Nhưng mà cái gì, đi mau!". Tên lái xe nơm nớp lo sợ leo lên xe, rất nhanh đã rời khỏi hiện trường.

Hai người cứ như vậy mà chơi vơi bên vách đá, bên dưới là vực biển, Diệp Tiêu Nhiên phải chịu sức nặng của hai người, lực trên tay dần hao tổn, lòng bàn tay cũng bị dây xích sắt ma sát chảy ra máu.

"Em mau buông tay!". Nghiêm Văn Khâm cúi đầu nhìn thoáng qua mặt biển rồi lại ngẩng đầu lo lắng nói, Diệp Tiêu Nhiên chỉ lắc đầu, "Văn Khâm, nghe, chị nắm chặt tay em, dựa theo người em bò lên trên".

Nghiêm Văn Khâm đôi mắt đỏ hồng dùng sức lắc đầu, nàng làm không được!.

"Mau! Em sắp giữ không được nữa rồi!". Diệp Tiêu Nhiên cố sức nắm tay nàng, gân xanh trên cánh tay lộ ra, mặt cũng đỏ lên, nhưng cô vẫn như cũ kiên trì không buông tay.

"Tiêu Nhiên, em mau buông tay chị ra, bằng không cả hai chúng ta đều phải chết. Chị là người đã chết qua một lần, có thể tỉnh lại gặp lại em chị đã cảm thấy đủ rồi! Chị xin em buông tay đi". Ngữ khí của nàng cơ hồ đã là cầu xin, nhưng Diệp Tiêu Nhiên vẫn như cũ không thuận theo.

Nghiêm Văn Khâm nhìn Diệp Tiêu Nhiên, bỗng nhiên môi hé mở, giương lên một mạt ý cười, nàng nâng tay kia lên xoa lên bàn tay Diệp Tiêu Nhiên.

Nàng nghĩ muốn gỡ tay Diệp Tiêu Nhiên đang cầm tay mình, nhiều hơn một phút thì thể lực của Diệp Tiêu Nhiên sẽ càng hao tổn, tỷ lệ cô có thể leo lên càng ít.

"Thực xin lỗi Tiêu Nhiên, liên lụy em, nếu không phải chị đi theo em thì có lẽ hôm nay em đã có thể thoát thân. Nếu có kiếp sau chị vẫn muốn quen biết em, mặc kệ là thân phận gì". Khi nói chuyện Nghiêm Văn Khâm cũng khó khăn gỡ mấy ngón tay của Diệp Tiêu Nhiên ra.


Diệp Tiêu Nhiên cắn chặt răng liều mạng lắc đầu, thân thể cô đã chết lặng, đã không còn một chút khí lực, lại không biết khi nào thì nước mắt đã thấm ướt hốc mắt, nước mắt theo gò má cô rơi xuống tích lạc trên mặt Nghiêm Văn Khâm.

"Nghiêm Văn Khâm, đời này, kiếp sau, chị đều đừng nghĩ đến chuyện chạy thoát khỏi em. Chị muốn nhảy xuống phải không? Được, em thành toàn cho chị!". Nói xong thì cô cũng buông lỏng bàn tay đang nắm dây xích kia.

Nghiêm Văn Khâm còn chưa kịp phản ứng thì thân thể cả hai đã nhanh chóng rơi xuống, hai người ngóng nhìn nhau, mười ngón khấu chặt.

Khóe miệng Diệp Tiêu Nhiên lộ ra ý cười, mềm nhẹ xinh đẹp, quyến rũ động lòng người, cố tình trời chiều lại chiếu lên nghiêng người cô, xuyên qua sợi tóc của cô, đem hào quang nở rộ trên gương mặt cô, như tia sáng mặt trời khi lặng xuống biển, làm ấm áp lòng nàng. Nàng giống như nhìn thấy nụ cười của cô, giống như nhìn thấy hai thân ảnh đã từng dựa sát vào nhau.

Tác động mạnh mẽ xung quanh khiến Nghiêm Văn Khâm dần mất tri giác nhưng nàng rất rõ ràng nhìn thấy Diệp Tiêu Nhiên đang hướng đến phía mình. Trong đầu bỗng nhiên nhiều hình ảnh hiện ra như thước phim điện ảnh, một màn lại một màn, nàng muốn giãy dụa quát lớn lên nhưng thế nào cũng không phát ra tiếng, ánh mắt cũng vô lực, chậm rãi mất đi tri giác. Diệp Tiêu Nhiên vẫn không có buông tay, rơi xuống biển cô vẫn còn bảo trì một ít thanh tỉnh, trên mặt nước xanh thẫm tản ra ánh sáng nhàn nhạt. Tay cô lôi kéo Nghiêm Văn Khâm có chút nặng, nhìn lại thì thấy Nghiêm Văn Khâm đã ngất đi, hai chân cô dùng sức bơi đến bên người Nghiêm Văn Khâm.

Cô vươn tay ôm thắt lưng nàng, kéo vào trong ngực, dán miệng mình lên miệng nàng, thổi khí vào miệng nàng, đồng thời cố gắng bơi lên mặt biển.

"Khụ khụ~". Rốt cuộc cũng kéo Nghiêm Văn Khâm nổi lên mặt biển, Diệp Tiêu Nhiên dùng sức hô hấp mấy hơi, tay chân không ngừng hoạt động để bảo trì trạng thái nổi của hai người, ánh mắt nhìn xung quanh tìm kiếm bờ biển.

Nước biển lạnh lẽo dần dần khiến thân thể của cô chết lặng, cô nhìn thấy môi Nghiêm Văn Khâm đã phát tím thì càng lo lắng hơn. Cô trải ra quá nhiều sinh tử, thật sự có đánh mất cái mạng này thì cũng không sao, nhưng cô không thể để cho Nghiêm Văn Khâm gặp chuyện không may, nhất định không thể! Nhưng mà nước biển lạnh như vậy, lại tìm không thấy bờ, hai người không chết đuối thì cũng bị lạnh chết.

Một tay cô ôm chặt Nghiêm Văn Khâm, một tay dùng sức quơ trên mặt nước, hai chân ra sức đạp bơi về phía trước.

"Em sẽ không để chị xảy ra chuyện gì". Diệp Tiêu Nhiên đem môi mình áp lên môi nàng, muốn truyền chút hơi ấm cho nàng. Tay cô vốn đã bị trầy giờ còn ngâm trong nước biển, đã sớm đau đến không còn tri giác, thứ duy nhất cô có thể cảm nhận được đó chính là thân thể lạnh lẽo của Nghiêm Văn Khâm.

Cô kiên trì bơi mấy chục mét thì rốt cuộc có thể nhìn thấy một chỗ đất bằng phẳng, cô dùng hết khí lực toàn thân nâng Nghiêm Văn Khâm lên, còn mình thì cũng nhanh chóng bơi lên bờ. "Không có việc gì, Văn Khâm, chúng ta không có việc gì". Cô có chút run rẩy bế Nghiêm Văn Khâm lên, đem nàng đặt lên bờ đất, ấn lên ngực của nàng vài lần, sau đó nâng lên dùng sức vỗ vỗ sau lưng nàng.

"Mau tỉnh lại! Tỉnh lại!". Mỗi một lần vỗ là một lần trái tim cô đau đớn.

Vỗ hơn mười cái thì rốt cuộc nghe được một trận ho khan mãnh liệt, "Khụ khụ ~ Khụ khụ ~". Nghiêm Văn Khâm hộc ra mấy ngụm nước.

"Văn Khâm, Văn Khâm, không có việc gì, thật tốt quá!". Diệp Tiêu Nhiên kích động gắt gao ủng Nghiêm Văn Khâm vào trong ngực, nước từ trên tóc rơi vào mắt cô, phân không rõ là nước mắt hay nước biển, chỉ biết được có dòng nước nóng hổi chảy theo gò má mình.

Nghiêm Văn Khâm có chút vô lực dựa vào lòng Diệp Tiêu Nhiên, hơi hơi ngẩng đầu, vươn tay nhẹ nhàng lau nước mắt trên khóe mắt cô, còn hốc mắt của mình thì lại ướt đẫm, "Chị nói rồi, chúng ta phải đồng sinh cộng tử". Môi Nghiêm Văn Khâm cơ hồ là đông đến trắng bệch, khi nói chuyện thanh âm còn mang theo run rẩy.

Diệp Tiêu Nhiên cúi đầu bất khả tư nghị nhìn nàng, Nghiêm Văn Khâm vuốt ve gương mặt cô, đẩy ra mấy sợi tóc ướt bám trên thái dương cô, thân thủ vuốt ve cái trán của cô, đến mi tâm, rồi dừng lại trên mặt.

"Văn Khâm, chị......". Diệp Tiêu Nhiên cầm cổ tay Nghiêm Văn Khâm, có chút khẩn trương, có chút mong chờ.

Nghiêm Văn Khâm dùng sức gật đầu, nhưng nàng lại cúi đầu thật sâu, yết hầu nghẹn ngào, vành mắt ửng đỏ, biểu tình đầy thống khổ, "Thực xin lỗi, Tiêu Nhiên, lúc một chùy đó hạ xuống, chị thật sự........".

Nàng còn chưa nói xong thì liền bị Diệp Tiêu Nhiên gắt gao ôm chặt, đôi môi cảm thấy một trận ấm áp. Nàng nhắm hai mắt cảm nhận sự quấn quít môi răng tràn đầy hơi lạnh của cô, đầu lưỡi ôn nhuận lại khiến cả hai quên đi rét lạnh trên cơ thể.

Hai thân ảnh gắt gao ôm hôn, ánh mặt trời chiều tà dừng trên người cả hai, vẽ nên bức tranh tuyệt đẹp trên mặt biển lạnh giá sau hoàng hôn. Hai trái tim, bị đau thương và vỡ nát cùng nhau, cuối cùng đã chậm rãi đến gần nhau.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận