Chưởng Ôn

Sắc mặt của Nghiêm Văn Khâm trắng bệch, cái trán nóng hổi, tứ chi vô lực, cơ thể lúc nóng lúc lạnh, run rẩy cuộn mình lại. Diệp Tiêu Nhiên hoàn toàn không để ý cơ thể mình cũng lạnh như băng, đem chăn trên giường gắt gao bao chặt lấy nàng.

"Chị mau cởi quần áo ướt ra". Tề Phi cầm một tấm thảm nhung đi đến, Diệp Tiêu Nhiên tiếp nhận, xoay người lại đắp lên trên người Nghiêm Văn Khâm.

Tề Phi nhìn cô, không nói. Diệp Tiêu Nhiên cởi bỏ quần áo, từng cái từng cái một, chậm rãi đến gần Nghiêm Văn Khâm, đem thân thể kề sát truyền nhiệt độ cho nàng. Nghiêm Văn Khâm chỉ cảm thấy mình được một cái ôm ấm áp bao lại, nàng xoay người, tham luyến ôm lấy Diệp Tiêu Nhiên, dần dần thả lỏng cơ thể của mình.

"Không có chuyện gì rồi.". Diệp Tiêu Nhiên ôm lấy thân thể Nghiêm Văn Khâm, gắt gao kéo nàng vào trong ngực mình, hai tay không ngừng chà sát cơ thể của nàng, lơ đãng ngẩng đầu lên thì thấy Tề Phi đang nhìn mình.

Tề Phi chính là bộ dáng phục tùng ngưng mi, thật sâu nhìn Diệp Tiêu Nhiên một cái, lui về sau vài bước, xoay người ra khỏi phòng.

Gió trên biển nhấc lên từng đợt sóng, từng trận từng trận va vào thành du thuyền, trước đây Diệp Tiêu Nhiên cố ý điều động người bên cạnh mình ra ngoài, tự mình xuất hành, Hạ Diệp sợ cô gặp nguy hiểm cũng không có ai biết liền trộm gắn camera trên xe cô, hơn nữa còn được kết nối đến máy tính của A Mạch. Trong máy theo dõi thấy được tai nạn ở quốc lộ Miểu Sơn, Tề Phi lập tức liên hệ Hạ Diệp đuổi đến nơi này, lúc mà đội hình cảnh đến hiện trường thì chỉ thấy một chiếc xe nát bét, không thấy hai người Diệp Tiêu Nhiên và Nghiêm Văn Khâm đâu, ngay cả kẻ gây họa cũng không tìm được.

Lần theo dấu vết bên vách núi Hạ Diệp có dự cảm không tốt, khả năng hai người rơi xuống vực núi là rất lớn. Cô đem xe rẽ ngang trên đường, dấu vết bánh xe ma sát đã đủ để chứng mình lúc đó có bao nhiêu nguy hiểm. Nàng hít một ngụm khí lạnh, khi đang chuẩn bị triệu tập người xuống biển cứu thì thấy Tề Phi đã sớm chuẩn bị tốt một chiếc du thuyền.

Đây là du thuyền tư nhân thuộc về tập đoàn Tân Nghiệp, việc điều động nhanh cũng không phải khó khăn gì, bờ biển mờ mịt, bọn họ chỉ có thể lần theo dấu vết để lại mà tìm kiếm.

Tề Phi rất rõ, chỉ cần cứu đúng lúc thì có rơi xuống biển cũng sẽ không chết, chỉ là khi nàng gặp nạn thì không phải lúc trời lạnh, cũng đã có người chờ sẵn bên dưới, mà hai người kia lại rơi xuống biển vào mùa đông, như vậy thì thật sự rất nguy hiểm. Từ một nơi cao như thế té xuống, không nói đến kĩ năng bơi như thế nào, độ cao như thế cùng với xung lượng sóng cũng có thể khiến thần trí hôn mê, huống chi nước biển lạnh như băng, không có chút độ ấm, lạnh giống như hầm băng địa ngục.

Sắc trời dần tối, mắt thấy mặt trời sắp lặn xuống đường chân trời, bên vách biển đã bị che khuất mờ ảo, thể lực của hai người kia đã hết chống đỡ nổi, nếu không không có chuyện gì thì chỉ có thể bơi đến khu phụ cận.

"Tề Phi, bên kia giống như có người, cô chậm một chút!". Hạ Diệp cẩn thận thăm dò đằng trước, nói với Tề Phi, "Quẹo trái", nàng cầm kính viễn vọng chỉ huy Tề Phi, đem tiêu cự phóng gần, phóng lớn hình ảnh.

"Là bọn họ! Là Kiêu tỷ!".

Tề Phi dọc theo đường đi không có nửa điểm ý cười lúc này nghe được một câu như vậy thì mới thở ra một hơi.

Lúc bọn họ thuận lợi tìm được hai người kia thì Nghiêm Văn Khâm đã rơi vào tình trạng bán hôn mê, sau khi phẫu thuật não thì nàng đại thương nguyên khí, thân thể đã không còn khỏe mạnh như trước. Nàng rơi xuống biển bị sóng đánh, não bộ bị kích thích mãnh liệt khiến nàng khôi phục trí nhớ, nhưng đồng thời cũng vô lực chống cự hàn khí, rất nhanh liền ngã bệnh.

Nếu cập bờ đi xe về nội thành thì còn rất xa, Tề Phi quyết định đi bằng đường biển, chẳng những có thể rút ngắn một phần ba chặng đường mà có thể để Nghiêm Văn Khâm được chăm sóc, trên du thuyền có phòng ngủ, phòng bếp cái gì cũng có, so với trên xe xóc nảy thì tốt hơn.

Tề Phi đến phòng bếp, mở tủ lạnh, tìm được một ít đá cùng với nguyên liệu nấu ăn, nàng dùng khăn mặt bao đá lại, sau đó pha một li trà gừng đưa đến phòng ngủ.


Nàng nhẹ nhàng gõ cửa, cũng không thấy ai đáp lại, nàng đành phải tự mình mở cửa, phát hiện Diệp Tiêu Nhiên đã ôm Nghiêm Văn Khâm ngủ từ lúc nào. Động tác của nàng mềm nhẹ, thả chậm cước bộ, tận lực không để mình gây ra tiếng ồn quấy nhiễu bọn họ. Nhưng lúc nàng đến gần giường thì Diệp Tiêu Nhiên vẫn mở mắt, cô cho đến bây giờ giấc ngủ rất cạn, rất khó đi vào giấc ngủ, huống chi vừa trải qua mạo hiểm, cơ thể Nghiêm Văn Khâm lại không khỏe, cô càng không yên tâm để ngủ.

Tề Phi liếc nhìn Nghiêm Văn Khâm một cái, "Chườm cho cô ấy đi". Diệp Tiêu Nhiên nhận túi đá, đẩy Nghiêm Văn Khâm nằm thẳng lại, nàng đã ngủ rất say, thân thể cũng không còn run rẩy nữa, Diệp Tiêu Nhiên chậm rãi rút cánh tay gối dưới đầu nàng, đem túi đá áp lên trán Nghiêm Văn Khâm.

Quay đầu lại thì thấy Tề Phi đưa lòng bàn tay lên dò xét, dính sát vào trán cô, dốc lòng cảm thụ nhiệt độ, "Ừm, hoàn hảo không có phát sốt, uống hết đi". Khi nói chuyện thì Tề Phi đưa ly trà gừng đến trước mặt Diệp Tiêu Nhiên.

"Thứ này cũng có?". Diệp Tiêu Nhiên vừa định vươn tay tiếp nhận. "Thứ gì cũng có", Tề Phi thế nhưng lại không có trực tiếp đưa cái ly cho cô mà là xoay cái ly một vòng, bản thân thì cầm chiếc ly, còn đưa quai cầm của ly cho Diệp Tiêu Nhiên, nói: "Coi chừng nóng".

Diệp Tiêu Nhiên tiếp nhận trà gừng hơi dừng một chút, lại giương mắt nhìn về phía Tề Phi, nàng đang cúi người đè ép góc chăn cho Nghiêm Văn Khâm, cẩn thận nhẵn nhụi như vậy khiến lòng Diệp Tiêu Nhiên có cảm giác không nói nên lời. "Ra một thân mồ hôi hẳn là không có chuyện gì, em đã sắp xếp tốt xe cứu thương, còn nửa tiếng nữa sẽ đến cảng, đừng lo lắng".

"Có em ở đây, tôi yên tâm". Diệp Tiêu Nhiên chắc chắn nói, Tề Phi nâng mắt lên nhìn, hai người cứ nhìn nhau như vậy, cuối cùng là Diệp Tiêu Nhiên cúi đầu, uống hết ly trà, không có lại nhìn thẳng Tề Phi nữa.

Khóe miệng Tề Phi vẫn luôn duy trì nụ cười không quá rõ ràng, nhìn cô.

"Chị chăm sóc cô ấy đi, em đi xem Hạ Diệp". Tề Phi nhận cái ly trong tay Diệp Tiêu Nhiên, ra khỏi phòng.

Nàng nhìn cái ly trong tay có chút xuất thần, giương mắt nhìn về phía xa, mặt trời phía tây chỉ còn lại một vài tia sáng, trong nháy mắt khi nhìn lại đã không thể phân rõ đó là mặt trời lặn, hay là ánh sáng của mặt trời.

Gió trên biển cũng dần lạnh hơn, dãy đèn ven biển cũng đã sáng lên, sao trên trời tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt nơi chân trời.

Đi đến phòng điều khiển của du thuyền, Hạ Diệp vẫn như cũ rất chuyên tâm. "Cô lái duy thuyền cũng không tồi a", Tề Phi bưng một ly nước, "Nghỉ ngơi đi, để tôi lái".

"Bây giờ đã biết đội cẩu tử chúng tôi có bao nhiêu không dễ dàng rồi đi, vì truy tin tức, kĩ năng gì cũng phải thành thạo". Hạ Diệp làm như không mệt mỏi, Tề Phi lôi kéo tay nàng, bản thân thì đỡ lấy tay lái, " Bảo cô nghỉ cô liền nghỉ, nhiều lời vô nghĩa như vậy làm gì". Nói xong mạnh mẽ đem ly nước đặt vào tay Hạ Diệp, chính mình thì đi lái du thuyền.

"Ai, cô người phụ nữ này, có thể ôn nhu một chút không, uổng phí cô sinh ra còn có gương mặt mỹ nhân như vậy". Hạ Diệp bưng ly nước giả vờ tức giận, Tề Phi lại chỉ cười không nói.

Nàng vốn là một thân quần áo hưu nhàn màu đen, mang mũ cùng khẩu trang, không ai có thể nhận ra. Giờ phút này mái tóc hơi dài sau lưng bị gió biển thổi tung lên, phiêu dật hữu lực. Nàng mày kiếm cứng cỏi, anh khí bức người, kĩ thuật điều khiển điêu luyện, xuyên qua mặt biển chỉ có tư thế oai hùng hiên ngang.

Hạ Diệp chưa bao giờ mê gái bất kì ai ngoài Diệp Tiêu Nhiên, nhưng giờ khắc này nàng bỗng nhiên phát hiện Tề Phi hóa ra cũng đẹp như vậy. Đối với một người mình đã từng có thành kiến đến nỗi che hai mắt, trước đây chỉ cảm thấy Tề Phi giúp kẻ xấu làm vua, một lòng theo đuổi lợi ích, chỉ có vẻ ngoài, tâm thì hẹp hòi, nhưng từ khi biết nàng trường kì ẩn nhẫn bản thân, khuynh hết toàn lực trợ giúp Diệp Tiêu Nhiên thì tất cả cảm nhận của Hạ Diệp về người phụ nữ này liền thay đổi.

"Ai, Tề Phi, cảm ơn cô a~". Hạ Diệp bưng ly nước vừa uống vừa nói, Tề Phi quay đầu nhìn nàng một cái, "Một ly nước mà thôi".


"Tôi không phải cảm ơn vì ly nước này, tôi là cảm ơn vì cô đã từng cứu tôi, còn trợ giúp cho Kiêu tỷ nữa". Hạ Diệp không có quên cảnh lúc trước nàng bị mấy anh em A Hổ truy đuổi, nàng biết người cứu nàng chính là Tề Phi.

"Mục đích của tôi và cô giống nhau, không có gì cần cảm ơn". Ngữ khí Tề Phi thập phần lạnh nhạt, biểu tình trên mặt cũng trở nên nghiêm túc khó thấy được, nếu là ngày thường thì nàng đã trêu chọc Hạ Diệp rồi.

"Thực xin lỗi~". Giọng nói Hạ Diệp vang lên, lần này âm lượng nhỏ hơn rất nhiều, cùng với từng đợt sóng đập vào mạn thuyền bao phủ nàng thật vất vả mới lấy ra dũng khí nói câu này.

Tề Phi giống như không nghe thấy, Hạ Diệp có chút giãy dụa, ba chữ thực xin lỗi này với nàng mà nói cũng không dễ dàng gì, nhưng nàng vẫn muốn nói với Tề Phi, chỉ là mỗi lần gặp mặt đều rất vội vàng, Tề Phi lại thần thần bí bí, không có thời gian trao đổi, rất khó để có được cơ hội như bây giờ.

Quên đi, không nghe được thì không nghe được, dù sao cũng đã nói rồi. Trong lòng Hạ Diệp phẫn nộ nghĩ.

"Không cần giải thích, người không biết không có tội". Thì ra là nàng nghe được, còn rất rõ ràng biết vì sao Hạ Diệp lại nói ra ba chữ kia.

Trí tuệ của nàng khiến Hạ Diệp hổ thẹn, nàng vẫn nghĩ mình thời khắc đi theo Diệp Tiêu Nhiên, bảo vệ cô, không cầu hồi báo đã là phương thức tốt nhất. Mà sau khi Tề Phi xuất hiện nàng biết mình sai rồi, phương thức chờ đợi còn như vậy, nàng thật không biết Tề Phi vì sao lại có thể hi sinh và trả giá lớn như thế. Nàng chỉ biết là, còn hơn nàng còn có Nghiêm Văn Khâm, nàng nhỏ bé giống như một giọt nước trong biển bao la.

Những chuyện vụn vặt mà nàng làm không đáng để nhắc lại.

Sóng biển vẫn đập vào mạn thuyền, Hạ Diệp thở dài một hơi, đón gió biển, không thèm nói nữa.

Thật lâu sau Tề Phi mở miệng: "Cô giúp tôi sắp xếp một chút, tôi muốn đi gặp Tô Hoằng".

"Không được!". Hạ Diệp cực kì kinh ngạc, "Cô bây giờ là người chết, không thể ra ngoài sáng, rất nguy hiểm". Nàng là cự tuyệt yêu cầu này của Tề Phi.

Tề Phi sớm đã đoán được câu trả lời của Hạ Diệp, rút đi biểu tình nghiêm túc lúc nãy, khóe miệng nổi lên ý cười: "Yêu, cô đây là đang lo lắng cho tôi?".

"Tôi.......". Hạ Diệp muốn không lưỡng lự trả lời nhưng rồi lại cảm thấy có chỗ không đúng, chuyển lời nói: "Tôi chỉ là lo lắng cô phá hư kế hoạch của Kiêu tỷ".

"Cô biết cô ấy có kế hoạch gì sao?". Tề Phi hỏi lại, Hạ Diệp bị hỏi đến nghẹn lời, nhưng cũng không có lời nào chống đỡ. Trong khoảng thời gian này ngoại trừ có thể xuất lực thì nàng thật sự không biết Diệp Tiêu Nhiên muốn làm cái gì, liền ngay cả chuyện Tô Hoằng bị bắt nàng cũng cảm thấy rất ngạc nhiên.

Nghĩ đến đây, Hạ Diệp hỏi lại: "Chẳng lẽ cô biết?".


"Không khó đoán".

"Là cái gì?".

"Không nên hỏi, biết càng ít càng an toàn. Rốt cuộc cô có thể sắp xếp cho tôi không?". Ý của Tề Phi có vẻ đã quyết, mà loại người cố chấp như nàng thì đã muốn làm chuyện gì thì sợ rằng ai cũng không ngăn được, Hạ Diệp đành phải nói: "Tôi hỏi một chút.....".

"Không cần hỏi, cũng không cần để cô ấy biết". Tề Phi nhanh chóng đánh gãy lời nàng muốn nói.

"Vì cái gì a?". Hạ Diệp không nghĩ đến Tề Phi lại muốn gạt Diệp Tiêu Nhiên đi làm chuyện này, như vậy nàng càng không thể dễ dàng đáp ứng.

"Cô ấy sẽ không đồng ý".

"Tôi đây cũng không đồng ý".

Tề Phi thu hồi ý cười, thật sâu thở dài một hơi, cố ý để Hạ Diệp thấy nàng đang phiền muộn cùng phiền nhiễu, Hạ Diệp thấy Tề Phi như vậy lại có chút không đành lòng, rất ít khi có thể nhìn thấy nàng lộ vẻ bất đắc dĩ như vậy. Hạ Diệp buông ly nước, đi đến bên cạnh nàng, "Cô biết không? Lúc trước chúng tôi đều nghĩ cô đã chết, Kiêu tỷ giống như điên rồi, hận không thể chôn toàn bộ thế giới cùng với cô, đem Nghiêm Văn Khâm hận đến tận xương tủy, thật là có chút..... khủng bố, nhớ lại mà thấy sợ".

Hạ Diệp vừa nói vừa nhìn nàng, trên mặt Tề Phi không có bất kì một tia biến hóa nào, nàng khống chế cảm xúc cùng tâm tư thâm tàng bất lộ thật sự là không hề thua kém Nghiêm Văn Khâm.

Hai người phụ nữ này đều sắp thành tinh rồi, một cái thâm trầm đều làm cho người ta xem không hiểu, đối với một Hạ Diệp tính cách hoạt bát, khi thì nhiệt tình, khi thì xúc động, khi thì phiền muộn không người hỏi đến thì vĩnh viễn không thể lý giải được thế giới của bọn họ. Tâm Tề Phi xa xăm nhìn không thấy giới hạn tựa như biển rộng, không ai hiểu được, không ai có thể nhìn thấu, nàng đem chính mình bị kín trong một tầng lụa trắng, như sương mờ ban đêm, như xa như gần, mông lung không thể biết. Cho dù lúc này đang đứng bên cạnh nàng thì cũng sẽ cảm thấy nàng như người đứng trên mây, không ai có thể chạm đến.

Hạ Diệp thấy Tề Phi trầm mặc, không thể đoán được tâm tình của nàng, lại nói tiếp: "Nếu cô vì chuyện này mà bại lộ thân phận, gặp nguy hiểm thì Kiêu tỷ nhất định sẽ giết tôi".

Những lời này cuối cùng cũng khiến Tề Phi thả lỏng khóe miệng, cười nói : "Yên tâm, cô ấy luyến tiếc giết cô". Ngay cả ngữ khí nói chuyện cũng thoải mái hẳn lên, "Tôi cũng luyến tiếc liên lụy cô a", khi nói chuyện nàng lại đùa giỡn đi đến gần Hạ Diệp.

Khung cảnh chuyển đổi quá nhanh khiến Hạ Diệp không kịp phòng bị, đều nói nữ nhân thiên biến vạn hóa, còn có cái gì có thể nhanh hơn so với Tề Phi sao? Hạ Diệp trừng mắt tức giận liếc nàng một cái, vỗ vỗ gương mặt nóng hổi của mình, không muốn để ý đến nàng nữa.

Cuối cùng vẫn là Hạ Diệp mềm lòng, giống như căn bản cũng không biết làm sao cự tuyệt Tề Phi, người này có thể nói đến nỗi nàng không có gì chống đỡ được. Ai bảo tài ăn nói của người ta tốt, nàng căn bản không thể vô lý từ chối, chỉ có thể đồng ý an bài cho nàng đi gặp Tô Hoằng, Hạ Diệp không dám nghĩ nàng cũng có ngày làm ra chuyện gạt Diệp Tiêu Nhiên. Tề Phi này rốt cuộc là có ma lực gì nàng không biết, nhưng trong lòng nàng có loại tin tưởng sâu sắc với Tề Phi, giống như nàng tin tưởng Diệp Tiêu Nhiên.

Thứ nàng có thể làm không nhiều lắm, cho dù chỉ có thể làm một người trợ giúp chút ít thì nàng cũng nguyện ý.

Du thuyền cập bờ, Tề Phi bước lên bờ, nàng đội mũ bảo hiểm, leo lên một chiếc xe moto, Hạ Diệp nhìn nàng, Tề Phi cười cười hướng nàng làm một cái thủ thế, "Gặp lại sau~", khi nói chuyện thì cũng đã khởi động xe, xe phát ra một trận gầm rú, thanh âm này có quen thuộc sâu xa, Hạ Diệp còn chưa kịp nói chuyện thì đã thấy bóng lưng của Tề Phi dần biến mất trong đêm tối. "Tái kiến~", Hạ Diệp có chút lăng lăng phất tay, thế nhưng lại cảm thấy phiền muộn.

Nghiêm Văn Khâm được đưa đến bệnh viện kiểm tra cũng không có trở ngại gì, nhiệt độ cơ thể cũng giảm xuống, người cũng dần tỉnh táo hơn. Hạ Diệp đưa hai người từ bệnh viện về nhà Nghiêm Văn Khâm, nhìn hai người bình yên vô sự dựa sát vào nhau, Hạ Diệp thật sâu thở dài, cảm thấy chưa bao giờ có cảm giác nhẹ nhõm và thư thái như vậy.

Kiêu tỷ, chỉ cần chị bình an là tốt rồi.

Diệp Tiêu Nhiên đỡ Nghiêm Văn Khâm đi đến thang máy, ngay lúc cửa thang máy sắp đóng lại thì Nghiêm Văn Khâm đột nhiên vươn tay ra cản lại, kéo Diệp Tiêu Nhiên ra khỏi thang máy, mang theo thanh âm suy yếu nhè nhẹ nói: "Chúng ta đi thang lầu".


Diệp Tiêu Nhiên hiểu ý cười cười, "Em đã không có chuyện gì rồi", nói xong thì kéo Nghiêm Văn Khâm thong dong tiêu sái tiến vào thang máy.

Cửa thang máy đóng lại, Nghiêm Văn Khâm như cũ vẫn lo lắng nhìn về phía Diệp Tiêu Nhiên, cô lại chỉ thoải mái tự nhiên nhìn nàng mỉm cười. Kì thật cũng không khó để suy nghĩ, nếu cô không thể vượt qua chứng sợ hãi không gian của mình thì làm sao có thể sống sót trong cuộc sống tù giam không có thiên lý đó.

Mỗi khi nhớ đến trong mơ nhìn thấy Diệp Tiêu Nhiên thống khổ như vậy, sợ hãi đối mặt với bóng tối như vậy, lòng của nàng liền đau đến không thể hít thở, vô số lần nàng khóc mà tỉnh giấc. Cô ở trong ngục giam mười lăm tháng, là chính tay nàng đẩy người mình yêu nhất đi vào đó, rất nhiều lúc nàng cảm thấy bản thân quá mức tàn nhẫn, đối với bản thân như vậy, đối với Diệp Tiêu Nhiên cũng như vậy.

Nàng từng thất lạc đi đoạn kí ức quan trọng như vậy, bỏ lại một mình cô sống trong thống khổ của kí ức. Lần này đại nạn không chết làm cho nàng khôi phục trí nhớ, thật sự là may mắn với nàng. Cho dù hỗn độn giữa thống khổ và nước mắt, cho dù nàng biết mình phải có sự lựa chọn đau đớn giữa tình thân cùng tình yêu, giữa pháp luật và người thân, nhưng nàng thà rằng nàng còn biết để mà sống, chứ không muốn sống một cách chạy trốn.

"Đã khuya, nghỉ ngơi sớm một chút". Diệp Tiêu Nhiên đỡ Nghiêm Văn Khâm có hơi thất thần đến phòng ngủ, ánh mắt chăm chú dừng trên hai chiếc vòng tay màu bạc trên tủ đầu giường.

Nghiêm Văn Khâm cầm trong tay cẩn thận giơ lên, trong lòng tràn đầy là kí ức ở trấn nhỏ, nếu có thể nàng thật muốn cùng Diệp Tiêu Nhiên ở nơi đó lánh đời tị cư, dứt bỏ phàm trần tục nhiễu, bình thản sống cuộc đời hạnh phúc của mình cho đến khi bạc đầu.

Thế nhưng nàng biết, nàng làm không được, Diệp Tiêu Nhiên cũng làm không được.

"Vốn nghĩ cứ như vậy đã hết hi vọng, dứt bỏ tất cả, kết quả lại phát hiện trái tim đã sớm không còn là của mình". Nàng nói xong đem hai vòng tay bỏ vào trong hộp.

"Thực xin lỗi, Văn Khâm". Ánh mắt Diệp Tiêu Nhiên đau thương nắm hai tay nàng, Nghiêm Văn Khâm trở tay gắt gao cùng cô mười ngón tương khấu, nhìn cô.

"Em biết nói lại nhiều lần những lời này cũng vô dụng, nhưng em rất muốn nói với chị một câu. Em rất đần độn, thế nhưng lại thật sự tin chị sẽ đối phó em, hại chết Tề Phi. Nhiều tháng đó em là dựa vào thù hận với chị mà sống, nhưng lại rất rõ ràng nỗi hận với chị không giống sự thù hận với Tô Hoằng. Em hận Tô Hoằng thì sẽ nghĩ muốn chỉnh sụp Tô gia, em hận chị càng nhiều thì càng đau, càng hận chị thì càng nhớ chị, càng nhớ chị thì lại càng hận bản thân đã tin sai người". Nghĩ đến mười lăm tháng sống không bằng chết đó, nghĩ lại đoạn chuyện cũ kinh sợ đó, bây giờ nhớ lại đều là quyến luyến và đau lòng dành cho Nghiêm Văn Khâm.

"Muốn nói thực xin lỗi chẳng lẽ không phải là chị nên nói với em sao". Tay Nghiêm Văn Khâm nắm tay Diệp Tiêu Nhiên tăng thêm lực, nàng giương mắt cẩn thận miêu tả gương mặt của cô.

Nàng rút tay mình ra, nhẹ vuốt sợi tóc của cô, trong đầu như thấy được cảnh tượng cô cắt tóc vào ngày đầu tiên vào tù, trong lòng một trận đau đớn, ngón tay chạm đến mi tâm của cô, trượt xuống gò má, đầu ngón tay điểm nhẹ trên môi cô. Quyến luyến giấu trong lòng lâu nay cuối cùng đã có thể trút xuống, nàng dựa vào gần Diệp Tiêu Nhiên, chóp mũi dán trên sườn mặt của cô, đôi môi đến gần bên tai cô.

"Chị vẫn luôn tin tưởng, sau khi trải qua tai ương lao ngục em nhất định sẽ dục hỏa trùng sinh. Tiên sinh cũng tốt, Tô gia cũng vậy, cho dù là Nghiêm gia chị cũng đều sẽ đem bọn họ đưa ra pháp luật. Chị chỉ cần em bình an còn sống, chứ không phải sống vất vả trở thành cái đích cho bọn họ ngắm đến, lúc nào cũng trở thành mục tiêu của họ". Ngữ khí Nghiêm Văn Khâm mềm nhẹ, mỗi một lời nói ra đều mang theo khí nóng, Diệp Tiêu Nhiên chỉ cảm thấy bên tai từng trận nóng bỏng, như có hơi thở nhẹ nhàng phả vào, khiến cho toàn thân cô đều trầm tĩnh lại, cảm giác thư thái thật lâu chưa có nổi lên trong lòng.

Nghiêm Văn Khâm đưa tay vỗ nhẹ mặt Diệp Tiêu Nhiên, Diệp Tiêu Nhiên nhắm hai mắt lại, hơi hơi thở dài, vươn tay ôm chặt lấy cơ thể nàng, nói: "Chuyện này chúng ta cùng nhau làm, chết hay sống, em cũng không bao giờ..... buông tay chị ra nữa".

"Em yêu chị ~". Diệp Tiêu Nhiên nói xong khẽ hôn lên mặt nàng, đã thấy hốc mắt Nghiêm Văn Khâm che kín nước mắt.

Tươi cười của nàng hàm chứa lệ nóng, đợi lâu như vậy cuối cùng đã đợi được cô nói ra những lời này. Tất cả ủy khuất, tất cả ẫn nhẫn, tình yêu khắc chế đã lâu kia, sự nhớ nhung người yêu đến thành bệnh kia, cuối cùng đều tan biến bên trong ba chữ này.

Đến tận đây, sống hay chết, cười hay khóc, cả hai sẽ không hành hạ bản thân nữa, hai trái tim gắt gao tương liên, không bao giờ tách ra nữa.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận