Chưởng Sự Hố


“Kể chuyện xưa? Ta chưa từng nghe nói đây cũng có thể coi là một môn tài nghệ.” Lời nói của Tú Châu sắc nhọn, “Huống hồ, có ai không biết kể chuyện xưa? Đứa trẻ ba tuổi, hay ông già bảy mươi, chỉ cần nói được đều có thể kể chuyện xưa.”
“Cho nên, mới nói là chuyện xưa hay.” Mặc Tử cũng không vội.

Nàng đã có chuẩn bị, sẽ không bị vài câu nói làm rối, “Đợi Mặc Tử kể xong, nếu các vị đang ngồi ở đây cảm thấy không hay, thì hãy xử Mặc Tử thua.”
“Chuyện xưa tầm thường có thể không tính, có điều là chuyện xưa hay thì cũng có thể.

Nếu như nha đầu ngươi kể chuyện xưa khiến cho chúng ta cảm thấy hay hơn Tú Châu cô nương xướng ca thì ngươi mới có thể thắng.” Vệ Nhị lúc này bắt được cọng cỏ cũng coi như bảo bối cứu mạng.

Thật khó khăn Mặc Tử mới nói được một thứ nàng biết, hắn sao có thể buông tha như vậy.
Vệ Nhị nói lời này, không còn ai đưa ra chất vấn nữa.
Mặc Tử cúi người một cái, cất giọng nói, “Mặc Tử tuân mệnh.”
Tú Châu tuy rằng không phục, nhưng nghĩ rằng Mặc Tử kể chuyện xưa tất nhiên sẽ không thắng nổi mình, hơn nữa cũng không thể đắc tội đến người của Vệ gia, vì thế im lặng, chậm rãi ngồi xuống, thờ ơ lạnh nhạt nghe.
“Thuở trước có một đôi vợ chồng, hai người thành thân từ thiếu niên, hai bên môn đăng hộ đối.

Nam tử họ Triệu, xuất thân cao quý, từng làm đại học sĩ, còn nổi danh là thi nhân, hoạ sĩ cùng đại sư thư pháp.

Mà phu nhân của hắn là Quản thị, cũng xuất thân trong danh môn, cầm kỳ thư họa không chỗ nào không thông, ngay hoàng đế cũng công nhận là tài nữ.

Sau khi hai người trở thành vợ chồng, phu xướng phụ tùy, cuộc sống rất là mỹ mãn.” Mặc Tử xướng khúc ngũ âm không được đầy đủ, nhưng nói về chuyện xưa, ngữ điệu lại nhu hòa êm đẹp, nói liền mạch khiến người nghe mê mẩn.
Đám người Vệ Nhị, Vệ Tam đều hết sức chăm chú, ngay cả Vệ Đại cũng buông chén trà trong tay xuống.
“Quản thị yêu thích tranh trúc, nàng thích thân trúc tinh tế cứng cỏi.


Mà Triệu học sĩ lại thích trong tranh thân trúc có thêm lá trúc.

Thân trúc gầy lá trúc xanh mướt, càng làm nổi bật cho nhau, có thanh tao có ý tứ.

Tình cảm của hai người, cũng giống như thân trúc và lá trúc, cho nhau dựa vào, tình thâm ý nồng.” Mặc Tử nói đến đây, trên mặt vài ca cơ toát ra thần sắc hâm mộ, Tú Châu cũng chuyên tâm lắng nghe.
“Hai người kết hôn hơn mười năm, dung nhan xinh đẹp của Quản thị dần dần già đi, không còn xuân hoa nữa.

Triệu học sĩ cùng phu nhân cảm tình vẫn tốt, lại giống như tất cả phu thê trên đời này, giống như thân nhân, mà không giống hồng nhan tri kỷ.

Danh vọng của Triệu học sĩ càng ngày càng vang, người ngưỡng mộ hắn cũng càng ngày càng nhiều.

Một ngày, Triệu học sĩ ra ngoài làm khách, quen biết một vị thương nhân giàu có.

Thương nhân này nói với Triệu học sĩ, nhà có nữ nhi, tuổi vừa hai mươi, ngày thường vô cùng yêu thích thi từ thư họa của Triệu học sĩ, nếu Triệu học sĩ không chê, sẽ đem nữ nhi gả cho hắn, làm thiếp cũng không sao.” Mặc Tử ngừng lại.
Lại có ca cơ vội vàng hỏi, “Sau đó?”
Mặc Tử cười, thấy đám người Vệ Nhị Vệ Tam bộ dáng đã biết trước chuyện đến đây, tiếp tục nói, “Triệu học sĩ trong lòng có động.

Dù trong nhà đã có hiền thê, nhưng bây giờ lại có nữ tử tài hoa hơn người, tuổi mới đôi mươi, trở thành tri kỷ bên cạnh, cớ sao mà không thích.”
Nam nhân trong phòng gật đầu rất nhiều, nhưng nữ tử lại lộ vẻ bi ai thất vọng.
“Nhưng Triệu học sĩ này dù sao cũng là quân tử, cùng Quản thị gần gũi nhau nhiều năm như vậy, vẫn thực sự tôn trọng nàng.

Sau khi trở về nhà, Triệu học sĩ đi vào phòng Quản thị, chần chờ nửa ngày, trước sau lại không nói nên lời.


Triệu học sĩ tài hoa hơn người, linh cơ khẽ động, liền lấy bút viết xuống một điệu từ ngắn, đưa cho Quản thị rồi mới rời đi.

Quản thị cảm thấy phu quân cổ quái, bộ dáng có chuyện nhưng khó mở miệng, lại còn mượn nghiên mực bút giấy, biết ngay là hắn đem lời muốn nói viết trên giấy.

Cầm giấy đến nhìn ——” Mặc Tử lại ngừng.
Kể chuyện xưa, phải trì hoãn, dừng đúng lúc, mới có hiệu quả tốt.
“Triệu học sĩ viết cái gì?” Vệ Nhị không kịp đợi liền hỏi.
“Mặc kệ hắn viết như thế nào, Quản thị kia nhất định vẫn phải thương tâm.” Vệ Tam lắc đầu.
“Triệu học sĩ viết: Ta là học sĩ, nàng là phu nhân.

Chẳng phải nghe thấy Đào học sĩ có lá đào cây đào, Tô học sĩ có triều vân mộ vũ.

Ta thú thêm một Ngô cơ Triệu nữ há lại quá đáng! Nàng tuổi đã qua bốn mươi, chỉ để chiếm trụ Ngọc Đường Xuân.” Mặc Tử đột nhiên nhớ ra thời đại này không có Tô Thức, vội vàng bịa đặt, “Tô học sĩ là đồng nghiệp giai đoạn trước Triệu học sĩ, cũng là tài tử có tiếng.”
“Hay một câu chỉ để chiếm trụ Ngọc Đường Xuân.” Vệ Tam khen ngợi câu từ hay, “Vị Triệu học sĩ này đối với phu nhân tình thâm không giảm, bằng không sao lại lấy ca từ vui đùa để nói chuyện thú thiếp, thật ra là không muốn làm cho phu nhân thương tâm.”
“Đại nhân nói đúng.” Mặc Tử lại cúi người, “Tuy rằng trong lòng Quản thị chua xót, nghĩ đến nhiều năm vợ chồng ân ái, phu quân nay lại muốn tìm vui với người khác, nhưng nàng nhìn điệu từ kia đến hai lần, phát hiện phu quân đối với mình vẫn thực để ý.

Chuyện thú thiếp, cũng chưa được quyết định.

Bởi vậy, Quản thị nở nụ cười.”

“Chỉ sợ nàng cũng không cười được lâu.

Triệu học sĩ thú tiểu thiếp, hỏi qua hắn phu nhân, cái này đã là hết lòng quan tâm.” Vệ Đại cư nhiên cũng mở miệng.
“Vệ đại lão gia, lần này ngài đã đoán sai.

Triệu học sĩ cuối cùng cũng không có thú thiếp.

Hai người sống bên nhau yên vui cho đến tận khi Quản thị mắc bệnh qua đời, Triệu học sĩ bi thương vạn phần, chẳng những tự mình an bài lễ tang, còn tự tay viết Quản thị mộ chí minh.” Mặc Tử trước tiên là nói về kết cục, khiến cho người tò mò.
“Đây là có chuyện gì?” Vệ Nhị quả nhiên mắc câu.
“Quản thị là tài nữ nổi danh, nàng cũng hồi đáp lại phu quân của mình bằng một điệu từ ngắn, khiến cho Triệu học sĩ thay đổi chủ ý, toàn tâm toàn ý với nàng, từ đó về sau cũng không cưới thêm người khác.” Mặc Tử khẽ cười.
“Ồ? Điệu từ ngắn như thế nào lại kỳ diệu như thế?” Vệ Tam là quan, cũng là văn nhân lập tức quan tâm.
Không chỉ có là Vệ Tam, mọi người đều bị khơi lên tò mò.
Mặc Tử đọc từng chữ một, “Chàng nông ta nông, tình nhiều khi nóng như lửa, có lúc lạnh như băng.

Đem một khối bùn nặn ra một chàng, làm ra một ta.

Đem hai ta đồng loạt đập vỡ, dùng nước nhào nặn, lại ra một chàng một ta.

Trong bùn ta có chàng, trong bùn chàng có ta.

Sinh đồng khâm, tử đồng quách*.”
*Sinh đồng khâm, tử đồng quách: là sinh ra cùng quấn chung một mảnh vải, chết cùng chôn chung một quan tài, ý chỉ tình cảm vợ chồng gắn bó.
“Khá lắm! Đúng là một phụ nhân mạnh mẽ linh lợi.” Vệ Đại cũng biết chút thi từ, một điệu từ nam này thông tục dễ hiểu, mới lạ mà lại khéo léo, nửa là kinh ngạc nửa là tán thưởng, “Quả thật trí tuệ.”
Vệ Tam cũng lên tiếng khen hay, “Sinh đồng khâm, tử đồng quách.

Có được phu nhân như thế, đại trượng phu còn mong chi!”

“Đúng là như thế.

Tình cảm của Quản thị đã vượt qua sinh tử, so với biển còn thâm sâu hơn.

Triệu học sĩ chỉ cảm thấy chính mình bạc tình, mà phu nhân hắn vẫn đáp lại bằng nhu tình vô hạn, nửa câu oán hận đều không có.

Từ nay về sau, Triệu học sĩ không hề nói đến chuyện thú thiếp, càng thêm quý trọng Quản thị.” Triệu học sĩ cùng Quản thị chính là Triệu Mạnh Phủ cùng Quản Đạo Thăng nổi tiếng trong lịch sử, điệu từ này cũng là điệu từ được truyền lại rất nhiều cho đời sau.
“Chuyện xưa nói xong.” Mặc Tử vững vàng nói, “Là tốt là xấu, thắng hay thua, Mặc Tử cũng đã hết sức.”
“Chỉ bằng điệu từ ngắn này, cô nương đã thắng.” Vệ Tam đánh giá rất cao.
“Không sai không sai, còn có hai nhân vật trong chuyện cũng không bình thường.

Ngay cả thường dân như ta, đều có thể nghe thấy hứng thú kì lạ.” Vệ Nhị lớn tiếng phụ họa.
Hai vị này nói tốt, còn ai không đồng ý ? Một đám người cũng khen theo.
Mặc dù khi nghe chuyện xưa Tú Châu cũng xuất thần, hâm mộ bản lĩnh của Quản thị, lại bội phục Triệu học sĩ quân tử, nhưng khi bàn về Mặc Tử thắng, đương nhiên không chịu nhận thua.
“Từ này cũng không phải nàng làm, chuyện xưa cũng không phải nàng biên, vì sao nàng thắng ta?” Tú Châu tranh nói.
“Tú Châu cô nương, khúc không phải ngươi phổ, từ này không phải ngươi điền.

Ngươi và ta đều dùng miệng lên tiếng, vì sao ta không thể thắng ngươi?” Mặc Tử nói xong, lại cảm thấy hối hận.
Vệ Nhị cười ha ha, “Thì ra nha đầu ngươi không có câm, miệng lưỡi còn có thể bén nhọn như vậy.”
Trong ngực Mặc Tử thầm ai thán, đây là bị bọn ngươi bức ra a.
“Tứ gia, các vị lão gia, vừa có người đến báo, xe ngựa của Vệ phu nhân cùng các thiếu gia tiểu thư đã đến Khánh Phúc hạng.” Nhị Nha từ bên ngoài tiến vào, khoanh tay cúi đầu, cung kính cẩn bẩm báo.
“Tới sớm.” Vệ Đại nhìn sắc trời.
“Đến sớm cũng tốt, mẫu thân ta sợ là đợi nóng lòng.” Cầu Tứ đáp lời, lại quay ra phân phó Nhị Nha, chuẩn bị mở của lớn đón khách.
Mặc Tử không khỏi cảm thấy may mắn, thật sự là tới sớm, nhưng lại vừa đúng lúc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận