Cầu lão gia nghe Tam nương nói muốn vì mình mà đi lên chùa cầu bình an, bố thí cơm chay, sao có thể không đáp ứng.
Không chỉ có thế, Bạch Hà còn kể lại với Mặc Tử, khóe mắt lão gia rưng rưng ửng đỏ, nắm tay Tam nương, nói mình vô cùng thương nàng.
“Trên đường trở về, sắc mặt cô nương rất khó coi, than thở nếu không phải phu nhân ở giữa làm khó dễ, tình cảm của hai cha con nàng cũng không đến mức la xạ.” Bạch Hà cũng than thở.
“Ta thấy trong phủ chỉ có cô nương là đối xử thật lòng với với lão gia, mỗi ngày đều đến thỉnh an một lần.
Lục cô nương, Thất cô nương đâu có chuyên cần như vậy, suốt ngày chỉ quanh quẩn bên người phu nhân.” Lục Cúc nằm ở trên giường, lấy tay gối đầu, nghiêng người lại nói xen vào với Bạch Hà và Mặc Tử, “Ta nghe Tấn Thư nói, Lục cô nương, Thất cô nương mỗi lần đến thăm lão gia, ngồi không dám ngồi, trà không dám uống, dường như chỉ sợ bệnh của lão gia sẽ lây sang các nàng.
Lão gia tất nhiên là hiểu cả, bảo các nàng về sau không cần đến nữa, các nàng cũng là không đến thật.”
Tấn Thư là tiểu thư đồng của Cầu lão gia.
“Đâu chỉ có Lục cô nương, Thất cô nương, kể cả phu nhân mang Cửu cô nương đến thăm, cũng không ngồi lâu, chỉ nhìn thoáng qua rồi lại dẫn người ra ngoài.
Lão gia thật đáng thương, bên người có một đại phu nhân thêm ba phòng thê thiếp, bốn nữ nhi, tất thảy tám nữ nhân, nhưng cũng chỉ có cô nương nhà ta thật lòng ở bên giường bệnh bưng trà rót thuốc.” Bạch Hà nhớ tới tình cảnh chứng kiến ở trong viện của Cầu lão gia ban ngày, không khỏi thổn thức.
“Cho nên, vận khí can nương(mẹ nuôi) của ngươi so với lão gia còn tốt hơn.
Lão gia có tám nữ nhân, chỉ có một người tận hiếu.
Can nương ngươi chỉ nhận một khuê nữ, nhưng so với khuê nữ chính mình đẻ ra còn hiếu thuận hơn.” Mặc Tử ngồi trên giường, dựa người vào cửa sổ, ánh trăng chiếu lên khuôn mặt như tuyết trắng, nhẹ nhàng nói.
“Đúng thế.” Lục Cúc cũng thổn thức, “Ta không cha không mẹ, những trưởng bối có thể nhận thức kết thân ta đều thương, hận chính mình không thể móc tim moi phổi để đối với người cho tốt.
Mà những thiếu gia tiểu thư chỉ ở trong nhà không lo ăn không lo mặc, ngay cả một ngón tay cũng không cần động, lại ghét bỏ phụ mẫu tuổi già đau bệnh.”
“Đừng nói nữa, ít ra cô nương của chúng ta không phải người như vậy.” Bạch Hà nghe thấy tiếng trống canh, “Mau ngủ đi, sáng mai sẽ rất bận đấy.”
Tiểu thư cổ đại muốn ra khỏi cửa, đặc biệt còn là ở qua đêm bên ngoài, có vô số chuyện vụn vặt phiền phức.
Trước tiên theo quy củ bình thường là phải được sự cho phép của cha mẹ, sau đó phái người đến chùa, gửi thiếp định ngày, an bài những nha hoàn, hộ vệ, gia đinh cần mang theo, còn phải may y phục mới, trang bị những đồ dùng hằng ngày, ngay cả những đồ trên giường cũng phải mang theo, còn có sách vở ngày thường hay đọc, văn phòng tứ bảo(bút, mực, giấy, nghiên) đều phải đầy đủ, thời gian chuẩn bị ít nhất cũng phải một tháng.
Có điều, xuất hành lần này quyết định vội vàng, nếu như cần thời gian chuẩn bị sẽ quá thời gian Vệ thị ở lại Từ Niệm am, cho nên lão gia quyết định, ngày mai để cho gã sai vặt đưa thiếp đến trong am, sau đó sẽ xuất phát.
“Nếu như phu nhân biết chuyện, không biết có làm ầm ĩ một trận hay không?” Lục Cúc lầm bẩm một câu, chuyển người muốn ngủ.
Mặc Tử nhắm mắt lại, một chút lo lắng cũng không có.
Trương thị làm ầm ĩ, chẳng lẽ Cầu Tam nương sẽ để yên? Chuyện gì cũng có cách giải quyết, chờ xem thôi.
Ngày thứ hai, Cầu Tam nương sai gia đinh đến Từ Niệm am đưa thiếp, còn căn dặn hắn nếu nhận được tin thì nhanh chóng trở về.
Đám người Mặc Tử bắt đầu tự thu thập hành lý, bận rộn nên cũng chẳng quản nhiều chuyện khác.
Lại nói trong viện của Cầu Tam nương cũng không có ý định giấu diếm tin tức, nhưng đợi đến khi Trương thị biết được tin, cũng đã là thời gian dùng điểm tâm của buổi tối ngày hôm đó.
————
“Ngươi nói cái gì?” Trương thị tức giận, đập vỡ chén trà.
Ngải Hạnh ở bên cạnh sợ tới mức chạy vội đi chỗ khác để tránh mảnh vỡ.
An mụ mụ dù sao cũng là một lão nhân hầu hạ bên người Trương thị bao nhiêu năm, có bộ dáng nào của phu nhân mà chưa nhìn thấy qua, hai tay buông ở bên hông, cung kính đáp : “Tam Cô nương muốn đi Từ Niệm am làm lễ bái phật bảy ngày.
Sáng sớm hôm nay, đã phái người đưa thiếp đến trong am.”
“Nàng ta muốn làm gì đây?” Trương thị không biết tỷ muội tốt của mình cũng đang ở trong am, “Hai ngày hôm nay ta không chịu để nàng vào thỉnh an, nàng liền trở nên lớn mật, mặc kệ mọi chuyện, có phải hay không?”
“Phu nhân, tiểu nha đầu dưới tay ta hôm qua nhìn thấy Tam Cô nương đi vào trong viện của lão gia, đoán chừng lão gia đã đồng ý.” An mụ mụ ngược lại vẫn suy nghĩ tỉnh táo, “Bằng không, Tam Cô nương cũng không dám tự quyết định nếu không có sự đồng ý của ngài như thế.”
“Lão gia đồng ý thì có ích gì! Đây là chuyện bên trong phủ, không cần biết là lớn hay nhỏ, đều do ta quản.
Cho dù nàng ta là đại tiểu thư, cũng phải nghe lão nương này.” Trương thị rốt cục cũng lộ ra ý đồ nắm toàn bộ Cầu phủ, “Ngải Hạnh, ngươi đi mời đại tiểu thư của chúng ta đến đây.
Ta thật muốn nhìn xem, không có sự đồng ý của ta nàng sẽ bước ra khỏi cửa của Cầu phủ như thế nào!” Cơn tức của đêm hôm đó lại bùng lên.
Ngải Hạnh nghe thấy thế, liền vui sướng hài lòng đáp lời đi ra ngoài.
Không nghĩ vừa ra đến cửa, lại bị Tứ phu nhân từ bên ngoài bước vào giữ chặt.
“Phu nhân, con vừa nghe được một chuyện ở bên ngoài, người có thể nghe con nói hai câu hay không?” Tứ phu nhân nhẹ nhàng ngồi xuống bên người Trương thị, “Phu nhân đừng để cho chuyện nhỏ thế này khiến bản thân tức giận.
Con đã nghe tin Tam nương muốn đi đến Từ Niệm am, có điều cũng nghe được mục đích là thay lão gia cầu phúc bình an, hoàn thành hiếu tâm, cho nên đến làm lễ bảy ngày.”
Trương thị sửng sốt, lập tức quay sang mắng An mụ mụ, “Không nói sớm để ta rõ ràng.”
“Người đừng trách An mụ, chỉ sợ An mụ cũng không biết.” Tứ phu nhân nhìn sang An mụ mụ, quả nhiên thấy mụ vội vàng gật đầu, “Nay nếu người đã biết, lại không cho Tam nương đi, chỉ sợ rơi vào tai lão gia, sẽ nói phu nhân không phải.”
“Cho dù như thế, nhưng nếu ta không nói lời nào, về sau ta làm sao còn có thể quản nổi phủ này nữa?” Nha đầu giảo hoạt chết tiệt kia, lại dùng hiếu lễ để đối phó với nàng.
Trương thị căm giận, trong lòng khó có thể bình tĩnh.
Vốn tưởng rằng đêm đó mặc dù không thể đánh chết nha hoàn của Tam nương, nhưng dù sao ở trước mặt nhiều người như vậy, cũng coi như làm hỏng mặt mũi của Tam nương.
Sau đó mình làm bộ bị choáng váng, chính là muốn khiến cho Tam nương gánh tội ngang ngược vô lý với mẫu thân.
“Tam nương lợi hại, nên sớm gả nàng ra ngoài.” Tứ phu nhân và Cầu Tam nương chưa bao giờ xung đột trực diện, vì nàng có một người mẹ chồng “vô cùng có khả năng”, không nhọc đến chính mình phí tâm tư.
“Tuy nói như vậy, nhưng nàng ta một ngày còn là đại tiểu thư của Cầu phủ, ta thực sự là ngủ không yên.” Trương thị đã căm hận đến không thể khống chế nổi mình nữa.
“Chúng ta trước kết thân với Vương phủ, sau đó tìm người để Tam nương gả ra ngoài cũng không muộn.
Thân thể lão gia không tốt, hôn sự của nàng tất nhiên do người định đoạt.” Tứ phu nhân mặc dù không có tâm hại người, nhưng vẫn có ý phòng người, “Nhưng nếu bây giờ người không cho Tam nương đi Từ Niệm am, kẻ không biết nội tình chỉ sợ sẽ nói hươu nói vượn.
Huống chi, lão gia đã đáp ứng rồi.”
Hiếu thuận, là căn bản của đạo đức.
Ngăn cản Tam nương làm chuyện hiếu, chuyện này nếu bị truyền đi, Cầu gia sẽ bị người ta mắng mỏ, khiến người đời cười chê, làm người khác khinh thường.
“Nhưng để cho nàng dễ dàng xuất môn như vậy, trong lòng ta rất khó chịu.” Cặp lông mày của Trương thị nhếch lên, trong đầu liền toát ra ý nghĩ xấu, “Tố Tâm, chìa khóa khố phòng con phải giữ kỹ.
Nếu như tự nàng muốn đi làm chuyện hiếu, không thông tri cho ta, vậy thì tất cả các vật phẩm cần cho lễ bảy ngày, thì tự nàng dùng bạc mua.”
Tứ phu nhân – Giang Tố Tâm thực hiểu mẹ chồng của nàng, nói đến nước này cũng không khuyên nữa, nếu còn nói thêm sợ là lửa giận sẽ cháy lên mình, vì thế không lên tiếng, chỉ khẽ gật đầu.
“Hai vợ chồng lão Ngũ, ta cũng chẳng mong trông cậy vào.” Trương thị kéo lấy tay của con dâu, “Chỉ trông chờ lão Tứ và con có thể quản gia khởi nghiệp, chiếu cố thêm cả lão Ngũ.
Ngũ nương nghĩ ta cái gì cũng không biết, đem đồ của phủ ta đưa cho nhà mẹ đẻ, còn làm đồ giả, hoặc mua đồ ở nhà mẹ đẻ cao hơn bình thường gấp hai lần vào phủ ta.
Hiện tại ta không nói, chờ thời điểm thống kê sổ sách cuối tháng, xem nàng giải thích như thế nào.
Cũng lạ là Chính nhi(Cầu Ngũ) không để chuyện này vào mắt, còn khiến ta phải thẳng lưng tươi cười trước mặt con dâu.”
“Phu nhân, người đừng tức giận.
Ngũ đệ vẫn còn nhỏ, tính tình bất định, phu quân cũng chỉ có một đệ đệ như vậy, chúng ta không chăm sóc, còn ai có thể chăm sóc được?” Tứ phu nhân tươi cười ôn hòa khuyên giải.
Chuyện Cầu Tam nương đi Từ Niệm am cứ như vậy được giải quyết, không biết là lửa giận của Trương thị đã tắt, hay là chiêu lấy hiếu tâm che đậy mục đích của Mặc Tử đã đạt được thành công mà thực sự không có người dò xét thâm ý của chuyện này nữa, chỉ làm chuyện cắt xén tiền bạc tự cho là đúng.