Chưởng Sự Hố


Tứ phu nhân Giang Tố Tâm từ trong phòng của Trương thị đi ra, đại nha hoàn Bảo Châu theo nàng ra đến ngoài sân, thấy bốn bề vắng lặng, lúc này mới nhỏ giọng hỏi, “Người đã nói với phu nhân chưa?”
“Riêng chuyện Tam nương muốn xuất môn đến Từ Niệm am đã khiến phu nhân tức giận, tâm tình của người hiện nay vô cùng xấu, ta khuyên ngăn còn không kịp, làm sao còn dám nói đến chuyện đó.

Qua mấy ngày nữa, đợi tâm tình phu nhân tốt lên thì nói sau.” Giang Tố Tâm nhớ đến lời phân phó của Trương thị, mặc dù trong lòng không cho là đúng, nhưng vẫn phải nghe theo.
Kỳ thật theo nàng thấy, phu nhân hoàn toàn không nên vì chuyện nhỏ này mà chĩa mũi nhọn vào Tam nương.

Tâm nguyện lớn nhất của nữ tử chính là được gả vào một nhà tốt.

Nay lão gia bệnh nặng, muốn hứa gả Tam nương cho ai, còn không phải là chuyện trong tay phu nhân sao.

Những việc nhỏ nhặt nếu có thể nhượng bộ thì nên nhượng bộ, có thể dụ dỗ thì dụ dỗ, thì Tam nương sẽ không biến thành mọi chuyện đều cẩn thận như hiện nay.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ việc hôn sự cũng sẽ không đơn giản, tất yếu khiến trong phủ huyên náo đến gà bay chó sủa.
Mẫu thân ruột của Giang Tố Tâm cũng là chính thất phu nhân, đối phó với con thiếp chính là tỷ muội huynh đệ của nàng thì cao minh hơn nhiều lắm.

Vừa không cho bọn họ uy hiếp đến địa vị của khuê nữ mình, vừa không cho người ngoài cơ hội nói ra nói vào.
So sánh với mẫu thân của mình, thì thủ pháp đối phó Tam nương của phu nhân đúng là quá mức vội vàng, thiếu kiên nhẫn.
Có khi, Giang Tố Tâm cảm thấy, có lẽ là Trương thị từ tiểu thiếp đi lên làm chính thất phu nhân nên trong lòng e ngại Tam nương là con vợ cả danh chính ngôn thuận, cảm giác luôn thấp hơn Tam nương một bậc, bởi vậy mặc dù hiện nay đã nắm giữ toàn bộ tài sản của Cầu gia trong tay, nhưng mọi chuyện dù lớn hay nhỏ vẫn phải thắng được vị đại tiểu thư này mới vừa lòng.
“Tứ phu nhân, chúng ta trở về sao?” Bảo Châu hỏi.
“…” Giang Tố Tâm trầm tĩnh trong chốc lát, rồi lắc lắc đầu: “Không, chúng ta đến khố phòng nhìn một chút.”
Cân nhắc một chút, trước mắt vẫn không nên cạy mình được sủng ái mà mạo hiểm, tạm thời chiếu theo ý của phu nhân.

Mặc dù chìa khóa khố phòng nàng cũng có một chiếc, nhưng toàn bộ chủ ý vẫn là ở phu nhân.

Có ầm ĩ cũng không thể đổ hết lên đầu mình.
Khố phòng của Cầu phủ, đều cất trữ những vật quý giá, từ lớn như vạn lượng hoàng kim, bình phong san hô, đến nhỏ như những cái chén rượu vàng ngọc.

Trừ phi được lão gia phu nhân ban thưởng, còn lại nếu cầm từ khố phòng đi ra, nhất định phải trả lại nguyên vẹn.
Tháng giêng vừa rồi, Tứ di nương mượn một bộ đồ trang sức phỉ thúy trân châu về nhà mẹ đẻ, ai ngờ khi đưa trở về lại thiếu mất một viên trân châu lớn giá trị ba trăm lượng.

Phu nhân để cho Tứ di nương tự mình bỏ bạc ra bổ sung.

Bạc của Tứ di nương đều vụng trộm đưa cho Thất nương, làm sao còn đủ ba trăm lượng, không thể làm gì khác hơn là đến cửa hàng tơ lụa của Cầu phủ thêu hoa.

Đến nay hình như vẫn chưa trả đủ.
Phía trước khố phòng, vài quản sự và nha hoàn ra chào đón, khom người nửa quỳ kêu: “Tứ phu nhân”
Giang Tố Tâm bảo các nàng đứng lên, sau đó đi vào ngồi trong lễ đường cách vách khố phòng.

Tiểu nha đầu dâng trà lên, nàng từ tốn uống một ngụm.
“Tứ phu nhân đến là muốn kiểm tra bộ phận sao?” Nơi này trừ bỏ chủ tử, lớn nhất chính là con dâu An mụ mụ, nương tử của An Thuận, gọi là An thị.
Vật phẩm trong khố phòng, hai tháng sẽ kiểm kê một lần, hoặc phu nhân tự mình kiểm tra, hoặc sai khiến nhóm nàng dâu, nha hoàn kiểm tra sau đó báo lên.

Các quy tắc khi kiểm kê khố phòng đều do Cầu Tam nương định ra.

Giang Tố Tâm cảm thấy rất tốt, nên tiếp tục sử dụng.
Những quy củ này đều được Cầu Tam nương viết thành văn bản rõ ràng, thưởng phạt phân minh, ngay cả người kiểm khỗ đều chịu giới hạn trong quy củ này, Điều này đúng là khiến Giang Tố Tâm mở rộng tầm mắt.

Nhưng phu nhân lại sợ những quy củ đó gây bất lợi trong việc sử dụng tư quyền của nàng, cho nên khi thay đám nha hoàn ở khố phòng cũng bỏ những quy định ấy đi, dùng lại quy củ khố phòng của lão gia lúc trước.

Nếu như phu nhân có dùng đồ của khố phòng mà không trả, cũng không có khả năng bị truy đòi.
Giang Tố Tâm bảo An thị lấy sổ ghi chép đến, liếc mắt nhìn qua rồi hỏi, “Hôm nay ngoại viên có yến tiệc gì không?”
An thị trả lời: “Không hề có người đến thông báo.”
“Vậy hôm nay khóa khố, thông kiểm đi.” Giang Tố Tâm khép lại sổ ghi chép, “Lấy thẻ bài ra.”
Thông kiểm, chính là kiểm kê mọi thứ.

Khóa khố, chính là bên ngoài không thể lấy ra, chỉ có thể thu vào.
An thị cảm thấy kỳ quái, sắp cuối tháng rồi bây giờ lại thông kiểm, đây không phải là ăn no rảnh rỗi không có chuyện gì làm sao? Nghĩ thì nghĩ thế nhưng cũng không dám chậm trễ, vội vã chạy lấy thẻ bài đến.
Giang Tố Tâm phân công một đám nha hoàn vào trong thông kiểm, nhưng không nghĩ đích thân vào trong, chỉ sai khiến Bảo Châu theo vào khố phòng, bên trong phòng chỉ để lại An thị để nói chuyện.
“Đây là ý tứ của phu nhân.” Giang Tố Tâm là người giỏi sát ngôn quan sắc*, sao không biết An thị ở sau lưng lẩm bẩm phiền phức.
*Sát ngôn quan sắc: đoán ý qua lời nói và sắc mặt.
An thị lập tức trưng ra khuôn mặt tươi cười, “Tứ phu nhân, ta biết ngay mà, ngài sẽ không vô duyên vô cớ khóa khố.”
Giang Tố Tâm biết nàng ta đang lấy lòng mình, cũng lơ đễnh: “Ngày bình thường, Tam Cô nương có sai khiến nha hoàn đến khố phòng mượn đồ không?”
“Từ lúc Tam Cô nương giao chìa khóa khố phòng đã không tới đây nữa.

Mỗi lần phu nhân ban thưởng, đều để đại nha đầu Bạch Hà, hoặc là nha hoàn bậc hai Lục Cúc đến đây.” An gia là tâm phúc Trương thị mang từ nhà mẫu thân ruột đến, sao không biết chuyện phu nhân và đại tiểu thư có mâu thuẫn.

Nghe Tứ phu nhân hỏi thăm chuyện của Tam nương, An thị liền trả lời vô cùng ân cần.
“Chỉ có hai người này?” Giang Tố Tâm lạnh nhạt hỏi.
“Ta chỉ gặp hai người này.

Có điều có nghe An bà bà nói đến mấy ngày trước, phu nhân giáo huấn một nha đầu trong viện của Tam Cô nương, gọi là Mặc Tử.

Ta vẫn đang khó hiểu đây, thật là chưa bao giờ nghe đến tên này?” An thị đúng là người có thể trò chuyện.
“Cũng không được coi là giáo huấn, chỉ là tát một cái mà thôi.” Giang Tố Tâm buông chén trà trong tay, đứng dậy, dặn dò An thị, “Nhớ kỹ, hôm nay ai cũng không thể lấy đồ từ trong khố phòng.

Nếu như gia môn ở ngoại viên cần dùng gấp, bảo người tới tìm ta.”
“Vâng, Tứ phu nhân.” An thị theo sau Giang Tố Tâm, tiễn nàng đến cửa viện.
Đợi đến khi không còn thấy bóng dáng của Giang Tố Tâm nữa, An thị liền gọi một tiểu nha đầu tín nhiệm đến phân phó, “Nhanh đến chỗ An mụ mụ hỏi thăm rõ ràng, đến tột cùng là phu nhân có ý tứ gì.” Tứ phu nhân thật tốt tính, nói cũng như không nói.

Đến lúc đó, đắc tội với người là chính mình chứ nào có ai khác.
Khóa khố? Sao có thể khóa dễ dàng như vậy?
Ngũ thiếu gia động một chút là vào trong khố lấy trang sức đưa cho nha đầu của hắn, cứ vài ngày một chuyến.

Bình thường, An thị đều là một bên giao đồ, một bên sai người đi báo lại phu nhân.

Đánh chửi hay là mắt nhắm mắt mở bỏ qua, đều do phu nhân quyết định.

An mụ mụ nói, nếu giá trị là từ mười đến hai mươi lượng thì, phu nhân cũng mặc kệ.

Muốn vừa vặn hôm nay Ngũ thiếu gia lại đến, nàng không cho, hắn lại chạy đến chỗ phu nhân làm ồn, phu nhân có thể mắng nhi tử của mình mà bao che mình sao? Căn bản là không thể nào.
Khi tiểu nha đầu báo tin trở về, biết được phu nhân là muốn tỏ thái độ cho Tam Cô nương xem, An thị liền đóng sổ.

Lấy một túi hạt dưa, lại pha một bình trà, ngồi ở hành lang, một ngụm trà lại một nắm hạt dưa.
Hương cụ, trà khí còn có đồ trang sức để làm lễ bảy ngày trong Từ Niệm am, đều phải theo một quy chế nhất định.

Trong am thanh tịnh, không thích những đồ bằng vàng bạc, coi trọng sự mộc mạc, nhưng cũng không thể để mất thân phận tiểu thư, bởi vậy đồ bằng ngọc tốt nhất.

Ngày mai xuất môn, hôm nay chắc chắn sẽ tới lấy ngọc.
Vừa quá trưa, đã có người tìm đến cửa.
Tiểu nha đầu trông cửa nhỏ giọng hỏi là ai.
“Ta là Bạch Hà nha đầu trong viện của Tam Cô nương.”
Tiểu nha đầu vội vàng liếc mắt nhìn An thị cách đó không xa.
An thị ngoắc ngoắc tiểu nha đầu lại gần, áp tai nàng nhỏ giọng phân phó gì đó.
Xong xuôi, tiểu nha đầu chạy đi, đứng ở phía sau cửa, cao giọng nói: “Hôm nay khóa khố thông kiểm, chỉ có thể thu không thể xuất vật, ngày mai lại đến.”
Bên ngoài an tĩnh một hồi lâu.
An thị nghĩ người đến thật biết điều, dễ dàng đã bị đuổi rồi, không khỏi đắc ý.
Nhưng vào lúc này, một giọng nữ trong trẻo nàng chưa bao giờ nghe qua lại truyền vào trong viện, khiến cho đám nha hoàn hai mắt nhìn nhau.
“Chúng ta đến lấy không phải của công, mà là vật Tam Cô nương gửi ở khố phòng, cùng thông kiểm có quan hệ gì đâu? Trước mở cửa, mời quản sự ra nói chuyện.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui