Chưởng Sự Hố


Ý nghĩ mà Mặc Tử cho là trong cái khó ló cái khôn này thực ra cũng không phức tạp.

Chẳng những không phức tạp mà theo như nàng nói, không được coi là thanh nhã lắm.

Có điều là so với việc không đầu không đuôi bỏ chạy khiến người ta cảm thấy chột dạ, lại còn bị nhận ra, hữu ích hơn một bậc.
Trước tiên nàng dùng giầy thêu dưới chân cố gắng dẫm to hết sức có thể, đồng thời cởi áo khoác bên ngoài, đem miếng vải lót màu trắng bên trong lật ngược ra ngoài, treo ở trên cánh tay, làm giả thành một bộ áo khoác, còn mình thì cố ý để lộ bộ quần áo người hầu ra bên ngoài, sau đó hướng về phía động bên trong núi giả mà hô to lên.
“Cô nương, người ở đầu cầu đợi ta với.

Nếu lạnh, phu nhân sẽ trách chúng ta không có mắt, không hầu hạ tốt.” Thoáng nhìn, nửa ống tay áo kia đã không thấy nữa, Mặc Tử thầm nghĩ, rất tốt.
Nàng xoay người nhặt một viên đá lớn, dùng sức ném vào trong hồ.

Sau khi hài lòng nghe thấy “ùm” một tiếng, nàng vội vàng đứng lên, vẫn không quên tiếp tục tự biên tự diễn.
“Cô nương, người trút giận lên hồ nước làm gì? Ai?! Cô nương, chớ đi, chờ ta, chờ ta đã.” Trên cầu, Mặc Tử làm điệu bộ vội vã đuổi theo.

Gió trên hồ thổi khiến ống tay áo rung động, giống như chim bói cá lướt nước, trong nháy mắt nàng đã đến bờ bên kia, lại cố ý vòng ra phía sau cửa viện mà đi.
Cũng không hiếu kỳ quay đầu lại lén xem chuyện vui, nàng điều chỉnh hô hấp, duỗi tay chỉnh lại váy áo do vừa rồi vội chạy mà tung bay lộn xộn, khôi phục bước chân không chút hoang mang.
Ba —— một viên hòn đá nhỏ lắn đến bên chân nàng.
Mặc Tử dừng bước chân lại một chút, hai con ngươi vừa cụp xuống lại lập tức giương lên, vội vàng để ý đến cây đa già trăm năm cách đó không xa.
Ba ba —— tiếp tục lại hai hòn đá nhỏ, một viên lại một viên, nối tiếp nhau lăn đến cạnh chân nàng.
Người khác sẽ không phát hiện ra, nhưng Mặc Tử mắt tinh.

Ba hòn đá nhỏ, hình tròn không hề góc cạnh, hiển nhiên đã được mài thành như vậy.
“Tiểu Y.” Miệng nàng khẽ gọi, nhẹ nhàng ngửa đầu.
Nhìn lên trên cây, lá cây nhỏ um tùm, tuy rằng mật độ dày nhưng vẫn có ánh mặt trời không ngừng xuyên qua kẽ lá chiếu rọi xuống bên dưới.


Nha đầu kia, rốt cuộc trốn đến chỗ nào rồi, có bản lĩnh ẩn thân sao? Nếu không phải nàng ta đã qua luyện võ vài năm thì cũng nhất định là học trộm được hai chiêu.
Bên tai đột nhiên cảm nhận được luồng hơi thở.

Mặc Tử theo bản năng quay đầu lại.

Năm ngón tay xanh ngắt, cách bả vai chưa đến nửa tấc.

Nàng giả bộ hoảng sợ, rút lui vài bước, đưa tay vỗ nhẹ ngực, vẻ mặt kinh hồn chưa an ổn.
“Ôi, hù chết người.

Tiểu Y, ngươi đáng lẽ nên sớm lên tiếng một chút.” Nàng tuy rằng chỉ ở trong quân chế tạo chiến hạm, có điều dù sao cũng ở quân đội, đương nhiên là hiểu được những kỹ thuật cơ bản của võ thuật, năm giác quan so với người bình thường cũng nhạy bén hơn một chút.

Bởi vậy nói cho cùng chính là nỗ lực tự bảo vệ mình, cho dù bé nhỏ không đáng kể, cũng là thâm tang bất lộ.
Tiểu Y đem váy quấn ở bên hông buông ra, hai tay vuốt lại mép váy cho phẳng, đảo mắt nhìn xung quanh, xác định bộ quần áo màu trắng trên người đã chỉnh tề, lúc này mới nhìn Mặc Tử hì hì cười.
“Nhìn thấy sao?”
Tiểu Y mắt nhỏ mũi thấp, không phải là mỹ nhân.

Dáng người mảnh khảnh cao, không yểu điệu cũng không nhỏ bé yếu ớt.

Có võ công.

Nàng cùng đám người Mặc Tử có thể nói chuyện, nhưng đối với những người khác lại vô cùng kiệm lời.

Tiểu Y chỉ nghe mệnh lệnh của Cầu Tam nương, là nha hoàn trung thành nhất.

Tiểu Y học võ công ở nơi nào, Mặc Tử không rõ, có điều nàng cảm nhận thấy bản lĩnh tất không tầm thường.

Biết Tiểu Y có võ công chỉ có bốn người.

Ra khỏi cửa, Tiểu Y liền tỏ vẻ chân tay vụng về.

Khiến cho người ngoài xuyên tạc nàng là do theo Cầu Tam nương lâu, mới thăng lên làm nhất đẳng nha hoàn.
“Có mắt chẳng lẽ lại không nhìn thấy sao?” Mặc Tử vươn tay, lưu loát nhặt đi lá cây trên tóc Tiểu Y, “Trốn chỗ nào? Tại sao ta lần nào cũng không tìm thấy ngươi?” Nửa năm cùng chung sống, Mặc Tử đối với những nha đầu bên người của Cầu Tam nương đều là chân tình thực lòng.
“Nếu như ngay cả ngươi cũng không thể dấu được, thì một thân công phu như ta làm sao có thể không rõ ràng.” Tiểu Y cao hơn Mặc Tử một nửa đầu, cùng tuổi với Cầu Tam nương nhưng tính tính lại trẻ con, “Ta không phải hỏi ngươi có nhìn thấy ta hay không, mà là bên kia.” Nàng nâng hàm lên hướng về phía núi giả lúc nãy Mặc Tử cố ý tránh đi mà hất.
Mặc Tử lúc này mới thực sự giật mình, hai hàng lông mày hơi nhíu, lại lập tức dãn ra, nửa giận nửa cười, mắng: “Tiểu Y, trước khi ở trên cây này ngươi đã ở đâu?”
“Trên núi giả…” Tiểu Y nắm lấy hạt châu tròn gắn ở vành tai của chính mình, “Ngủ.”
“Ngủ ngon sao?” Mặt trời chói như vậy.
“Thực ầm ỹ.” Tiểu Y chu miệng, “Nữ rầm rì, như hát hí khúc, không trong sáng dễ nghe; nam thì…”
Mặc Tử cắt đứt chuỗi hình dung của Tiểu Y, không để cho trong đầu trình diễn hình ảnh thật.
“Tiểu Y, cái loại diễn này…” Phong kiến lạc hậu, Mặc Tử ra vẻ đạo mạo như khuê nữ chỉ biết đóng cửa trong phòng, những kẻ nam đạo nữ xướng* như Tây Môn Khánh, Phan Kim Liên thực không ít, “Về sau ít nghe thì tốt hơn.”
* Nam đạo nữ xướng: nam là cường đạo, nữ là kỹ nữ.
“Không phải ta nguyện ý nghe.

Đang ngủ ngon giấc, lại bị người đánh thức.

Nghĩ đến những lời hai người kia nói đúng là càng nghe càng nổi cả da gà.

‘Ca ca muội rất nóng, sau đó ca ca liền đến thoát bỏ quần áo của muội muội.” Tiểu Y nói xong lại đảo mắt, “Ta nằm úp sấp trên đó, vừa có chút tinh thần, thì hai người liền dắt nhau vào trong động.


Tiếp theo, chỉ có âm thanh nhưng không có hình ảnh.

Nói không chừng ta đi theo có thể tìm hiểu, nhưng ta cứng rắn không đi.

Kết quả, y y nha nha, ư ư a a, cái gì cũng không có nữa.”
“Tiểu Y…” Miệng Mặc Tử giương lên một nửa, không có sức ngăn cản, đem những từ tượng thanh kích thích một từ cũng không bỏ qua.
Mặt trời chói chang nhưng dưới chân nàng gió lạnh lại vèo vèo thổi qua, cảm giác ghê tởm như một khối u nhỏ chậm rãi dọc theo cổ chân bò lên.

Không biết rung rung người một chút, có thể giũ ra không? Tuy rằng không phải chính mình trải qua, nhưng nàng đã từng được giáo dục về sinh lý, nên tất cả đều hiểu được.
Tiểu Y đi theo Cầu Tam nương ngược Bắc xuôi Nam, những chuyện mờ ám thế này đã gặp qua không ít, cho nên vẫn không đỏ mặt tiếp tục nói, “Ta thật sự là muốn giúp cô nương nghe lén.

Hơn nữa, chuyện vụng trộm ở Thạch Đầu viên này có gì hiếm lạ.

Ngày nào không xảy ra chuyện như vậy mới là kỳ quái.”
Thạch Đầu viên, chính là Bình Lan viên.

Là động núi giả ưa thích mà Cầu Ngũ gia dành cho những ham mê buồn nôn của mình, cũng chính là tên gọi riêng biệt mà Tiểu Y gọi nơi này.
Mặc Tử lại lần nữa tưởng chính mình thấy cổ nhân thành cổ nhân.

Khổng Tử là Khổng Tử, Kim Bình Mai là Kim Bình Mai, đều là người cổ đại.

Theo nàng thấy được, ở nơi này tập tục nghiêm cẩn, giai tầng cấp bậc rõ ràng, đối với nữ tử trói buộc rất nhiều, thiên kim quý tộc lại càng nghiêm khắc cửa trước không ra cửa sau không bước.

Nhưng người trong Cầu phủ nhất là Cầu Tứ, Cầu Ngũ phong lưu phóng khoáng, ngấm ngầm làm không ít chuyện xấu xa đồi bại.

Thân thể Cầu lão gia thời điểm khoẻ mạnh cũng yêu tầm hoa vấn liễu*, nay tuy rằng không còn dùng được, cũng là quản không được con trai mình.


Cầu Tứ không thích hoa bên cạnh mình mà chỉ yêu chơi gái bên ngoài.

Cầu Ngũ trong ngoài đều chiếu cố, chỉ cần hơi có tư sắc, đặt trước miệng của hắn, hắn sẽ không để lọt lưới.
*Tầm hoa vấn liễu: lăng nhăng ong bướm.
Trương thị cảm thấy đối với Cầu Tứ là không cần quan tâm, nhưng đối với Cầu Ngũ thì quản giáo theo kiểu: “Ở trong phòng ngươi, ta không xen vào.

Nếu ra ngoài sân, muốn nha đầu nào, ngươi trước nói với ta.

Thu về phòng cũng thế, chọn làm thiếp cũng thế, chính là phải đứng đắn làm.

Đừng để cho người ngoài nói Cầu phủ chúng ta diễn không tốt.”
“Như vậy ngươi không phải là cô nương tốt để lấy chồng.

Chuyện vụng trộm lăng nhăng thế này, nghe sẽ có tổn hại về thể xác và tinh thần.” Mặc Tử là xuyên qua, nhưng nàng lại trở thành nha hoàn, tạm thời có thể dùng thân phận này để thích ứng với xã hội đại lưu, mà không phải vừa đến đã lên tiếng cổ vũ nhân tự do ngang hàng, nghĩ muốn độc lập,muốn lập tức phát tài.
“Thể xác và tinh thần?” Tiểu Y cảm thấy mới mẻ.
Mặc Tử giải thích: “Ngươi nghe lén, cảm thấy trong ngực hoảng hốt khó chịu có phải không?”
Tiểu Y gật đầu.
“Đây là dấu hiệu của một loại bệnh.

Sinh bệnh sẽ không thoải mái, không khỏe mạnh.” Mặc Tử giống dạy trẻ nhỏ.
“Ta sợ nhất là sinh bệnh.” Tiểu Y trước kia làm sao nghe qua loại cách nói này, “Về sau, sẽ không nghe nữa.

Khó trách, lỗ tai cũng không thoải mái.”
Mặc Tử thấy mình dễ dàng hù doạ Tiểu Y như thế, liền cong cong mi cười, cười xong liền mở ra lòng bàn tay, nói: “Tiểu Y, tìm một gốc cây giúp ta dấu vật này.”
Một quả cầu nhỏ màu vàng rỗng trong, chiếu ra những tia sáng nhỏ li ti.

Ánh mặt trời rọi vào trong những lỗ tròn nhỏ, như trân châu phân tán.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận