Chưởng Sự Hố


Chuông bạc này chính là trang sức tuỳ thân của Cầu ngũ gia, lúc cùng nha đầu Ngả Liên kia tầm hoan, bị rơi trên mặt đất.

Mặc Tử thừa dịp khi xoay người nhặt đá khi ở trên cầu, đã lượm luôn nó.
Nếu Cầu ngũ cùng tiểu nha đầu trong phòng hắn xằng bậy, nàng sẽ không lỗ mãng như thế.

Có điều lại là Ngả Liên, cũng là nha đầu thu phòng duy nhất của Cầu tứ gia, bọn họ vẫn còn phải giữ thể diện cho phu nhân.

Trong phủ đồn đãi Cầu tứ gia vô cùng sủng ái Ngả Liên, nói không chừng rất nhanh nàng ta sẽ được cất nhắc làm thiếp.

Nay Cầu ngũ chạm vào nữ nhân của huynh trưởng nhà mình, so với chuyện thúc tẩu thông dâm* chẳng khác là bao.
*Thúc tẩu thông dậm: quan hệ bất chính giữa chị dâu và em chồng.
Bởi vậy vật nhỏ này, có hữu dụng hay không, toàn bộ còn chờ xem nàng tính toán như thế nào.

Nhưng nếu để bên người, cũng phải cẩn thận kẻo rước hoạ vào thân.

Tốt nhất chính là cất giấu đi, chờ thời cơ thích hợp.
“Đây là trang sức của nam tử.” Tiểu Y không cần Mặc Tử nói đã nhìn ra ba phần, cười hì hì: “Mặc Tử…”
Không cần đoán, cũng biết tiếp theo nàng sẽ nói những từ không đứng đắn gì, Mặc Tử đem cầu vàng nhỏ bỏ vào trong tay Tiểu Y, “Cô nương phân phó, còn không mau đi?”
“Không nói sớm.” Tiểu Y chỉ duy nhất nghe lời của Cầu Tam nương, gót giầy điểm một chút liền quay đi.
“Đồ này cất xong, liền chạy mau trở về.

Phu nhân đêm nay mở tiệc đãi khách, cô nương tất nhiên không thể thiếu được, muốn chúng ta về hầu hạ trang điểm.” Mặc Tử vẫn đứng nơi đất trống mà Tiểu Y đã đi nửa ngày.
Tiểu Y xa xa “ừ” đáp lời, đi về phía Tây.
Mặc Tử lại tiếp tục đi tìm Bạch Hà.
Lúc này trong phòng Trương thị, An mụ mụ đang báo cáo tình hình.
“Dùng là lò đồng năm trước phu nhân đưa đến cho nàng, hương đốt là hương hoa thược dược và bách hợp.


Ta thấy đó là huân hương vài ngày trước đó Cửu cô nương cho người mang đến.

Bài trí không có gì thay đổi, các thức dụng cụ cùng Lục cô nương, Thất cô nương đều giống nhau.

Trên người nàng mặc váy hoa đào cùng tay áo bào hoa bản to, chính là bộ y phục phu nhân cấp cho.” An mụ mụ đem tình hình trong phòng của Cầu Tam nương báo cáo tường tận, thậm chí cả việc Cầu Tam nương mặc cái gì cũng báo lên.
“Ngươi thấy nàng là giả bộ biết điều, hay là thực sự an phận?” Trên ghế, một phu nhân trung tuổi bộ dạng ung dung sang trọng, nhàn nhạt thổi khí nóng trong một cái chén, miệng nhỏ hé ra uống thuốc bổ.

Tóc mây xếp cao, dùng ngân trâm bảo thạch cài lại.

Ngón tay mang nhẫn vàng, trên cổ tay trắng noãn là một đôi vòng ngọc.

Trên người nặc váy hoa lê cùng bỉ giáp hoa cẩm tú mười màu.
“Phu nhân, sổ sách chúng ta đã điểm qua, một quyển cũng không thiếu.

Tam Cô nương đã giao cho ngài toàn bộ ngân phiếu cùng sổ sách.

Tra sổ cũng là lão nhân ta.

Hai vợ chồng chúng ta đi theo ngài đã mấy năm nay, hiển nhiên bàn tính kia cũng không thể sai lầm.” An mụ mụ trả lời.
“An mụ mụ, ngươi không nói thật giả, đổi lại tự khen nhà mình.” Trương thị trừng mắt, “Ý tứ của ngươi là Cầu Tam nương thành thật?”
“Cái này, phu nhân, ta đầu óc ngu muội mở không ra, ngài không nên nghe ta.” Hạ nhân có thể thông minh hơn chủ tử thì cuộc sống yên ổn coi như chấm dứt.

An mụ mụ am hiểu sâu sắc đạo lý này.
“Ta xem ngươi thật là già nên hồ đồ, dụng tâm cũng yếu đuối hơn trước.” Trương thị đột nhiên cười lạnh, “Đại tiểu thư của Cầu gia chúng ta lại ngoan ngoãn chịu an bài như vậy sao? Nàng ở trước mặt ta thể hiện rất tốt càng khiến ta khó tin nàng.”
“Vậy ngài còn để cho khách quý thấy nàng? Cái khác không nói, dung mạo Tam cô nương đúng là trăm dặm mới tìm được một.

Lục cô nương, Thất cô nương còn kém xa.


Nếu thực nàng được lựa chọn…” An mụ mụ nhìn đến Trương thị, cẩn thận bày tỏ tâm tư.
“Dung mạo tốt thì có ích lợi gì? Ngọc Quỳnh đã nói sẽ theo chủ ý của ta, tự nhiên ta nói người nào tốt chính là người đó tốt.

Đáng tiếc Cửu nhi còn quá nhỏ, nếu không, có phúc khí gả vào Kính vương phủ chính là khuê nữ ta.” Trương thị tiếc hận.
“Phu nhân, người ta nói lớn nhỏ có thứ tự.

Muội muội lại gả sớm hơn so với tỷ tỷ, dường như không hợp quy củ.” An mụ mụ cũng không phải giúp Cầu Tam nương mà chỉ là nói tình hình thực tế.
“Chờ đem ngày định ra, tìm cho Tam nương một người nào đó.

Để nàng ta gả trước Lục nương, không phải là hợp quy củ?” Trương thị tất nhiên trong lòng hiểu rõ.
“Phu nhân là muốn để Lục nương gả đi?” An mụ mụ thấy Trương thị buông bát, vội vàng tiến đến thay nàng bóp cánh tay.
Trương thị để cho An mụ đấm bóp, thoải mái nheo mắt, lại dấu không được tia sáng trong mắt, “Thất nương là người ta vừa ý nhất, ngày thường ở trước mặt ta biết co biết duỗi, so với mẹ ruột nàng thông minh khéo léo hơn nhiều.

Còn mặc dù Lục nương tính tình yếu đuối, vô tâm vô kế nhưng tương lai nếu nàng gả đi Vương phủ, ta vẫn dễ dàng khống chế.”
“Phu nhân nghĩ thật chu đáo.” Có thể được Trương thị trọng dụng đến nay, An mụ mụ kia tất nhiên biết khi nào thì có thể nói khi nào thì nên câm điếc.
“Vốn nên đem Tam nương gả đi, chính là cửa thành thân này gắn bó rất nhiều đến những kế sách của chúng ta.

Biên ải nay lại không yên ổn, hai quốc giao chiến, cửa hàng của chúng ta cũng bị huỷ.

Lão gia vì việc này mà phát bệnh, đến nay vẫn chưa thể xuống giường.” Trương thị nói thật với An mụ.
“Phu nhân, biên ải không yên ổn nhưng đó là do bên ngoài làm ầm ĩ, không chọc đến được Đại Chu.

Hơn nữa, Lạc châu ta ở phía nam, cách biên ải rất xa.” An mụ mụ đúng lúc trấn an.
“Nhưng Lạc châu cách biên cảnh Nam Đức chỉ có ba ngày đi đường thuỷ.


Phương bắc có thể đánh, phía nam lẽ nào không đánh nổi sao? Tuy nói Đại Chu cùng Nam Đức thân thiết với nhau, nhưng hôm nay không biết được chuyện ngày mai.

Nếu có thể kết thân với Kính vương phủ, đừng nói sau này trên dưới đều có chiếu ứng, mà ngay cả đến đám quan lại cũng không cần quá xem trọng nữa.” Làm vợ của thương gia, Trương thị tất nhiên là không giống những phu nhân bình thường khác, hiểu được thời cuộc biến hóa.
“Vẫn là phu nhân hiểu biết.

Lão nô ta đúng là không biết nhìn xa trông rộng.

Bình thường chuyện quản giáo bọn nha đầu đã khiến ta mệt phát hoảng.” An mụ mụ cười tự hạ thấp bản thân, mắt lão đảo quanh, lại giúp Trương thị lo lắng, “Chỉ sợ phía Tam Cô nương khó đối phó.”
“Nàng khó đối phó nhưng dù sao vẫn phải đem sổ sách cửa hàng giao cho hai con của ta.

Ta xem nàng dù có cất dấu của cải riêng tư chẳng qua cũng chỉ đến ngàn lượng bạc.

Đến khi nàng xuất giá, từ đồ cưới âm thầm trừ đi là được, có thể làm khó dễ được ta sao? Lúc này ta càng muốn cho nàng nhìn xem, trong phủ này ai mới thật sự nắm quyền.

Đừng tưởng rằng nàng thay nhà trông chừng việc làm ăn của cửa hàng, có chút thông minh thì được coi là có công lớn.

Đem Lục nương gả đến Vương phủ, nàng thì tùy tiện tìm một người nào đó gả đi, tất cả đều ở trong tay ta.” Trương thị thủ đoạn rất nhiều, nhưng so với Cầu Tam nương vẫn kém một bậc.

Nếu không phải vì Cầu lão gia bị bệnh đến hồ đồ, chỉ sợ nàng không thể áp chế được Cầu Tam nương.

Nay Cầu gia một mình nàng định đoạt, liền toan tính mọi cách làm sao để đem Cầu Tam nương hai tay trống trơn đuổi đi.

Bạn tốt nơi khuê phòng Vệ Quỳnh Ngọc hồi hương lần này đúng là đem lại cho nàng một diệu kế.
“Phu nhân, lão nô có một chuyện không rõ, không biết có nên hỏi hay không?” An mụ mụ rũ mắt bộ dạng phục tùng, cung kính hỏi.
“Nói đi.” Tâm tình Trương thị lúc này không tệ.
“Kính vương phủ, tuy nói là bên họ ngoại được phong vương, nhưng kia dù sao cũng là tâm phúc của hoàng đế.

Tam gia lại là nhi tử ruột thịt của Vương phi, vì sao phải ra bên ngoài để tìm hôn sự?” An mụ mụ cẩn thận dùng từ.
“Quỳnh Ngọc ở trong thư không đề cập đến chuyện này.

Nhưng nàng nói là cưới, ta cho rằng, đại khái là chỉ có thể làm tiểu thiếp phu nhân.


Chúng ta tuy rằng là phú hộ, nhưng cho dù chỉ làm tiểu thiếp của con trai trưởng trong Kính vương phủ, vẫn là thuộc loại trèo cao.

Trên gia phả tiểu thiếp, nếu như sinh con trai, trên danh nghĩa là chính thất nuôi dưỡng, tương lai có thể phân chia tài sản.

Đối với Lục nương mà nói, thật sự đã là đại phúc.”
An mụ thầm nghĩ, đúng vậy, dù sao chăng nữa thì cũng không thể là chính thất được.
Trong phòng chỉ có Trương thị cùng An mụ mụ nhưng Trương thị vẫn hướng về phía An mụ ngoắc tay ý bảo đưa lỗ tai thấp lại căn dặn, “Ngươi lặng lẽ đi hỏi thăm bà mối, để cho nàng cử người đến trước.

Bảo nàng ta không cần cử người quá tốt.

Hiểu không?”
An mụ tuy rằng đi theo chủ tử nhà mình mà cũng không thích Cầu Tam nương, nhưng từ lúc trên tuổi làm tổ mẫu(bà), đã không còn ngoan độc như trước nữa, trong lòng thầm than Cầu Tam nương đáng thương.
“Hiểu được, hiểu được, nhất định ta sẽ làm theo lời phu nhân.” Có điều là thương cảm cũng chỉ là thương cảm, nàng vẫn không dám chậm trễ mệnh lệnh của Trương thị.
“Phu nhân, Tứ nãi nãi, Ngũ nãi nãi đến.” Bên ngoài có nha hoàn thông báo.
“Mau mau cho tiến vào.” Trương thị trưng ra bộ mặt mẹ chồng thương yêu nàng dâu, nguyên nhân cũng bởi vì nhà mẹ đẻ của hai người con dâu này đều giàu có.
Lại quay sang An mụ đưa mắt ra hiệu.
An mụ mụ vội vàng cúi rạp thân người, sau khi thỉnh an xong thì đi ra ngoài.

Phía sau mành lụa mỏng xanh buông xuống, nàng nghe được Trương thị vô cùng thân thiết kêu hai tiếng “con của ta”.

Nào biết, vừa đến góc phòng dưới cửa sổ, đột nhiên bị người đụng vào thắt lưng.
“Muốn chết, người nào không có mắt, đi đứng lung tung?” An mụ mụ bên hông thịt béo tràn đầy, bị đụng trúng không đau nhưng vẫn lớn tiếng la lối.
Một tiểu nha đầu tầm tám chín tuổi, thắt hai cái bao trùm đầu, phấn hồng trùm khăn sa tanh, hướng nàng duyên dáng la lên: “Tổ mẫu(bà).”
Đối với cháu gái của chính mình còn có thể thế nào, An mụ mụ trơ mắt xem tiểu nha đầu làm mặt quỷ rồi bỏ chạy.
Đứa nhỏ kia chạy trốn rất nhanh, giống như là gió, cho nên làm lung lay một đám hoa lớn vừa nở, tím đậm như mực, xinh đẹp lay động.
Mẫu Đơn Thiên hạ, Vương trong Hoa.

Mẫu Đơn Ngọc Lăng, Vương trong Vương.
Nghe nói, hoa đó là Tứ gia hao tốn ngàn vàng từ trong nhà của bằng hữu cầu đến để mừng lễ sinh nhật cho Trương thị, Ngọc Lăng Mẫu Đơn có tên ——
Mặc Tử*.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận