Dù Mặc Tử gan lớn đến đâu, cũng phải kinh sợ rút lui từng bước, cao giọng nói, “Người nào?”
Chu Văn vội vã chắp tay, liên tục thở dài, “Mặc ca, nhẹ giọng, nhẹ giọng một chút, đừng gọi tiểu nhị của ta tới.”
“Chu Văn, ngươi đừng giả thần giả quỷ.
Hạt châu này cho dù ngươi có đưa ta, ta cũng không cần, cáo từ!” Mặc Tử xoay người muốn đi ra ngoài cửa.
Thật sự là không thể tin loạn kẻ khác.
Theo như nàng thấy, cái gì mà Tịnh Thủy châu, Tạng Thủy châu còn không bằng*, không biết giọng nói như ma quỷ từ đâu đến.
*Tịnh Thủy là nước sạch.
Tạng Thủy là nước bẩn.
“Mặc ca, Mặc lão đệ, ngươi đợi chút, đợi một chút.” Chu Văn nghĩ, nếu người này bỏ đi, hi vọng cuối cùng cũng không còn, hắn —— nên làm gì bây giờ?
Mặc Tử nhíu chặt lông mày, nhìn chằm chằm cánh tay đang kéo lấy tay áo nàng.
Vốn nàng cảm thấy tay áo là thứ rất hữu ích, nhưng nay lại thấy phiền phức như cái đuôi, bị nắm lại thành trói buộc.
“Chu Văn, ta không phải lão đệ của ngươi.” Nàng đương nhiên biết đây là tiếng người, không phải tiếng quỷ, nhưng trực giác nói cho nàng đây không phải chuyện tốt, tốt nhất là không nên dính vào, “Chúng ta chỉ mới gặp nhau hai lần, không phải quan hệ bạn bè lâu năm để mà nhờ vả.
Hạt châu này của ngươi, bạc quả thật không phải là vấn đề, có điều ta và chủ nhân không có phúc hưởng thụ, ngươi tìm người khác mua đi.” Nghiêng người, chắp tay, Mặc Tử duỗi tay kéo ra bình phong che cửa mật thất.
“Tại hạ Nguyên Trừng.
Không biết Mặc ca có có thể nể mặt gặp một lần hay không?” Hơi thở suy yếu, lại gắng gượng không ngừng, trong đau đớn vẫn mang nho nhã lễ độ.
Giọng nói như vậy, lòng nàng không đủ đủ quyết liệt, không cự tuyệt được.
Mặc dù trong lòng Mặc Tử vô cùng tức giận, nhưng mở miệng vẫn nói lời khách khí, “Nguyên…, gặp mặt một lần cũng không sao.”
Nàng nên xưng hô với hắn như thế nào, bởi vì thật sự không thể nghe giọng nói mà đoán ra tuổi tác của nam tử.
Dường như già nua, lại dường như do bệnh nặng làm âm biến.
Gọi công tử, sợ là khinh thường.
Gọi tiên sinh, sợ người không có trình độ kia.
Gọi lão gia, lại sợ là một đại thúc trung niên.
Nàng nhẹ nhàng kéo tấm bình phong che kín cửa mật thất lại, xoay người liếc mắt nhìn Chu Văn mặt đầy mồ hôi, “Chu lão bản, nếu như ngươi không cố tỏ vẻ bí ẩn, sao ta phải phản ứng như thế? Để cho ngươi lừa ta một lần là sai lầm của ta, nhưng để cho người lừa ta hai lần thì chính là đứa ngốc.
Ta thực không thích cách buôn bán không có thành ý của ngươi, nói năng một hồi vẫn không vào vấn đề chính, thật sự không biết do đầu óc mê muội hay là đang tính kế.”
Chu Văn cười khổ, một câu cũng không dám biện hộ, sợ nói lời không cẩn thận lại khiến người bỏ đi.
Nhưng trong bụng vẫn càu nhàu, hắn thật sự đã lừa gạt Mặc ca này một lần, nhưng cũng bị tiểu tử này nhìn thấu.
Còn lần này, hắn nghĩ đến chuyện dụ dỗ tiểu tử này vào bẫy, ai ngờ hắn ta lại lợi hại như vậy, một chút lòng tham cũng không có, nói dứt là lập tức dứt ra.
“Mặc ca, sau này nếu ta dám mập mờ với ngươi, ta rủa con trai của ta lớn lên không có hậu môn.” Vừa rồi Mặc Tử nói không tin vào lời thề, nhưng lời thề này chắc đủ độc rồi chứ? Chu Văn đi ở phía trước, lầm bẩm trong miệng.
Mặc Tử vẫn không tin, “Ta đã nói ta không tin lời thế, hơn nữa ta chưa nhìn thấy đứa nhỏ nào lớn lên mà không có hậu môn.”
Tròng mắt Chu Văn lồi ra, câu chửi đến cổ họng lại bị nghẹn, ngực khó chịu, thật sự là sắp kiềm chế đến nỗi có lửa cháy trong lòng rồi.
Nhưng người ta nói cũng đúng, làm gì có đứa nhỏ nào mà lớn lên không có hậu môn?
“Thề chẳng qua chỉ là phương tiện để thể hiện tâm ý… Không nói cho người khác nghe, mà là nói cho chính mình nghe.
Nguyên mỗ…” Giọng nói đột nhiên bị gián đoạn, truyền đến một cơn ho khan kịch liệt, khiến người ta cảm giác ngũ tạng lục phủ đều bị ho ra, “Nguyên mỗ cũng không tin cái này, chỉ là nhìn vào sự thành tâm của người thề mà thôi.”
Khi nói chuyện, Mặc Tử thấy được Nguyên Trừng.
Ở sau bình phong cao lớn, trong góc của mật thất, có đặt một chiếc giường đầy đủ chăn đệm, bên trên có một người đang ngồi.
Tóc hắn rối bời như cỏ, xõa tung trên vai, che lấp hơn nửa khuôn mặt, chỉ nhìn thấy cái cằm bầm tím và khóe miệng trào ra vết máu.
Cả người quần áo ô bẩn, vết máu đỏ sậm và đỏ tươi chồng chéo lên nhau, dường như che lấp toàn bộ màu trắng của y phục.
Trên chiếc áo rách nát trước ngực có một chữ lớn, dùng bút đen tô đậm.
Tù.
“Đại…..” Chu Văn một mực cung kính làm dáng bộ muốn hành lễ, lại nhớ đến Mặc Tử còn đang ở đây, cho nên dừng lại đúng lúc, “Ngài vẫn nên nằm xuống nghỉ ngơi đi, đợi đến đêm, ta sẽ mời đại phu đến chẩn trị.”
“Không cần đại phu.
Ta còn không…” Lần này chỉ ho vài tiếng mà thôi, “Còn không chết được.
Không phải có câu họa hại di thiên niên* sao?”
*Họa hại di thiên niên, đầy đủ là “hảo nhân bất trường mệnh, họa hại di thiên niên”: Người tốt không sống lâu, tai họa lưu ngàn năm.
Khi hắn khẽ cười, Mặc Tử nhìn thấy vết máu trên áo lại đỏ thêm mấy chỗ.
“Ngươi vẫn nên nghe lời Chu lão bản mới tốt, mời đại phu đến xem, uống chút thuốc.
Nguyên đại nhân, họa hại di thiên niên không phải được dùng như vậy, không có quan hệ gì với tuổi thọ của ngươi cả.” Nàng có thể đoán được người này là ai.
Đệ nhất tham quan, thì ra mang họ Nguyên.
Thật sự là vô cùng thê thảm.
Nhìn bộ dáng buông xuôi của hắn, đúng là mang không ít tai vạ.
Cũng phải, đệ nhất tham quan chắc chắn sẽ bị rất nhiều người căm hận.
“Ngươi… sao ngươi biết?” Con ngươi Chu Văn co rút liên hồi, sắc mặt vừa lo sợ lại vừa kinh hãi.
“Rất khó để không biết.
Sáng nay ta ở khách điếm ăn sáng, chợt nghe thấy một câu chuyện về phạm nhân bị cướp đi.
Hiện tại, ngoài đường chỗ nào cũng có quan binh tróc nã phạm nhân bỏ trốn, giờ đây Nguyên đại nhân một thân áo tù ngồi ở chỗ này, ta còn tưởng rằng đại nhân được đám người võ nghệ cao cường mang ra khỏi thành rồi.” Mặc Tử nhìn Chu Văn lúc này thật sự vừa ngốc lại vừa chậm chạm.
Vì lợi, hắn thực khôn khéo, nhưng vì mạng, hắn thật là thần kinh.
Chẳng lẽ hắn nghĩ nàng nhìn thấy một người như vậy xuất hiện trong mật thất của hắn, lại cho là khách hắn mời đến xem hàng hay sao?
Trong nháy mắt, nàng như nhìn thấy đằng sau mái tóc rồi bời có một đôi con ngươi sáng lấp lánh.
Nhưng mà nhìn lại, chỉ thấy một bóng người đầu máu bẩn.
“Mặc ca, có thể giúp Nguyên mỗ ra khỏi thành hay không?” Nguyên Trừng dựa vào tường, hai tay đặt trên đầu gối, mười ngón tiều tụy, bên trong móng đen thùi, khớp xương như biến hình.
“Nguyên đại nhân dựa vào cái gì cho rằng ta có thể làm được chuyện này?” Người giúp đỡ hắn cũng không thể đưa hắn ra ngoài, mà cuộc đối thoại của nàng và Chu Văn cũng không hề nhắc đến chuyện buôn lậu hàng.
“Chu Văn mang ngươi đến đây, dùng Tịnh Thủy châu để dẫn dụ, ta cho rằng ngươi chắc chắn biết đường ra khỏi thành nên nắm chắc vài phần.” Nguyên Trừng lại ho nhẹ, giọng nói càng suy yếu.
“Nếu Nguyên đại nhân đã nói thẳng là muốn nhờ, ta cũng không ngại cùng Nguyên đại nhân ăn ngay nói thật.
Ta từ Đại Chu mà đến, thay chủ nhân buôn bán hàng lậu.
Có điều đây là chuyến làm ăn cuối cùng của chúng ta.
Chuyện của đại nhân, chỉ sợ ta không giúp được gì.” Tuy hắn là đệ nhất tham quan của Nam Đức, hơn nữa bộ dạng lúc này cũng thật dễ khiến người ta đồng tình, nhưng dù sao hắn cũng chỉ là một kẻ gian nịnh, có người còn gọi là chuột chạy qua đường.
Nàng sao có thể giúp người như thế?
“Mặc ca, Tịnh Thủy châu kia trị giá hai mươi vạn lượng.
Ngươi chỉ cần bỏ năm ngàn lượng là có được, đổi lại, khi trở về Đại Chu, ngươi chỉ tiện đường mang nhiều thêm một người nữa mà thôi.” Thật sự là chuyện mua bán không thể hời hơn.
“Để người ta bắt được, cho dù hạt châu này có giá trị trăm vạn lượng thì thế nào? Ngươi bảo ta thuận đường mang theo vài người thân thích của ngươi, có thể.
Nhưng thanh danh của Nguyên đại nhân lan xa, dưới một người trên vạn người, sao có thể nói tiện đường mang theo là mang theo được? Ta sợ thuyền của ta quá nhỏ, khách quá nặng, sẽ chìm.” Mặc Tử vẫn không chịu, chuyện này cũng không khác gì chuyện Đông Quách tiên sinh cứu sói, còn cả bằng chứng ếch cõng bọ cạp nhắc nhở nàng.
“Mặc ca, chi bằng thế này? Ta tặng không ngươi một viên châu.
Ngân lượng không phải bỏ ra, chủ nhân ngươi sẽ không nghi ngờ ngươi giấu của riêng.
Sau này có cơ hội, đem hạt châu bán lại cho Phật Trân trai, ngươi sẽ không còn phải làm kẻ sai vặt nữa, mà cầm mấy chục vạn ngân lượng sống sung sướng cả đời.” Cắn răng một cái, ngay cả tiền vốn Chu Văn cũng không cần.
Đối mặt với dụ dỗ lớn như, Mặc Tử vẫn rất bình tĩnh, cười cười nói, “Chu lão bản lầm rồi, ta trời sinh chính là kẻ sai vặt.
Mặc dù ngươi tặng cho ta hạt châu, ta cũng vẫn phải giao lên cho chủ nhân.”
Đừng coi nàng là đứa nhỏ mà lừa gạt.
Một thuyền của nàng đầy người không nói, Sầm Nhị và nàng tuy có giao tình, nhưng Sầm gia lại trung thành với Cầu Tam nương.
Không lý do gì mang theo Nguyên Trừng lên thuyền, hắn thật sự không giống với đám người Bạch Vũ.
Đệ nhất tham quan, đầu của người này quá nặng.
Nếu Cầu Tam nương biết được, không phải giao ra ba trăm lượng có thể lấp liếm cho qua.
“Nếu thế thì rất đơn giản.” Đệ nhất tham quan khẽ ho, mang theo chút ý cười, “Ngươi giúp chủ nhân ngươi bỏ ra năm ngàn lượng mua một viên, ta tặng riêng cho ngươi một viên, thế nào?”
Thế nào?
Còn thế nào nữa.
Mặc Tử cúi đầu mím môi, khẽ cười.