Gần đây, Cầu phủ không quá an bình.
Ngày Cầu Tam nương gả đi đã cận kề, cũng chính bởi vậy, bận bịu không phải chỉ một vài người.
Nhưng trước mắt Trương thị còn có một việc so với việc Cầu Tam nương xuất giá càng thêm đau đầu.
“Mẫu thân, người đồng ý đi.” Cầu Ngũ ngồi ở bên người Trương thị, lôi kéo ống tay áo của mẫu thân hắn.
Trương thị nghệt mặt ra, dùng sức túm ống tay áo lại, hừ hừ nói, “Ta đã nói bao nhiêu lần rồi? Không được.”
“Mẫu thân, thê tử của con đều đã đồng ý rồi, vì sao người không đồng ý? Một nha đầu mà thôi.
Người đã nói con muốn là được rồi mà.” Cầu Ngũ đâu chịu từ bỏ ý định.
“Ta đã nói như thế.
Chẳng lẽ trước đây nha đầu đưa đến cho ngươi còn thiếu hay sao? Cái đó cũng thôi, một người nguyện đánh một kẻ nguyện bị đánh.
Nhưng lại cố tình chọn lúc này, ngươi muốn người trong viện kia.
Ngươi giả bộ không biết mẫu thân ngươi ở trong phủ này phiền lòng nhất là ai, có phải hay không?” Trương thị thấy con trai tiến lên đây muốn làm nũng, đầu ngón tay nhếch lên, đập vào gáy hắn, làm bộ chán ghét, “Cách ta xa một chút, xem mình bao nhiêu tuổi rồi, còn làm bộ như con sói nhỏ.”
“Con đương nhiên biết mẫu thân phiền lòng nhất là ai, nhưng nàng không phải.
Khuê nữ gả ra ngoài, như bát nước đổ đi.
Mẫu thân còn buồn phiền chuyện gì? Hơn nữa, ta lấy đi một nha đầu tri kỷ của nàng ta, mẫu thân có thể bổ bổ sung người của mình vào, những chuyện sau này trong Kính Vương phủ đều không thể qua nổi mắt người, như thế thật tốt.
Đã nhiều ngày nay mẫu thân đối với nàng ta vô cùng tốt, cũng là tính toán ngày sau cho chúng ta.” Cầu Ngũ trơ mặt ra, vì chính mình, rất tích cực động não.
“Ngươi có biết mẫu thân vì hai huynh đệ các ngươi mới cố nén giận.
Có điều chuyện nha đầu coi như không tính.
Chưa kể nàng ta là nhân vật lợi hại, chắc chắn không chấp nhận để người của ta bên cạnh…” Trương thị muốn nói muốn một người đã không dễ dàng, sao có thể thêm một người nữa, nhưng sợ Cầu Ngũ làm ồn ào, hòa hoãn ngữ khí dỗ dành hắn, “Tính nết nàng ta đâu phải ngươi không biết, nha đầu bên người cũng người phải dạng dễ chọc.
Ngươi tìm người khác đi, nếu coi trọng, mẫu thân nhất định tác chủ cho ngươi.”
“Mẫu thân thật bất công.” Cầu Ngũ bắt đầu giận dỗi, nhảy xuống giường, trừng mắt với mẫu thân hắn, “Người giúp ca ca xin một người, lại không giúp con.
Ngày thường đối với con mắng lên dạy xuống, lại coi ca ca như bảo bối.
Nương tử con nói, người đối xử với Tứ tẩu cũng tốt hơn rất nhiều so với nàng.
Tất cả những chuyện này con đều nhịn, ai bảo ca ca xử lý công việc tốt hơn con.
Đều từ trong bụng người chui ra, trời sinh con mọi thứ đều không bằng huynh ấy, cũng chẳng trách được ai.”
Trương thị chỉ sợ Cầu Ngũ như vậy, nói mình một chén nước đều nghiêng về bên Cầu Tứ, hắn thiệt thòi hơn mọi đường.
Nghĩ rằng tiểu nhi tử mặc dù không có tiền đồ, nhưng nàng vẫn rất thương yêu, cho nên vẻ mặt không khỏi ôn hòa hơn rất nhiều, lời nói cũng mềm mỏng xuống.
“Chính nhi, ta thương ca ca ngươi, cũng giống như thương ngươi.
Nếu không thương, hai năm nay sao có thể mặc kệ ngươi quấy nhiễu như thế.
Hơn nữa, mấy nha đầu thông phòng trong viện của ngươi cả ngày chỉ biết ghen tuông, ồn ào đến gà bay chó sủa, ngay cả nương tử của ngươi cũng không để vào mắt, nếu không phải ta giúp đỡ, còn không loạn cả lên rồi sao? Ca ca ngươi đã khi nào coi trọng nha đầu trong phủ chưa? Khi Tố Tâm nói với ta chuyện này, trong lòng ta thật sự không muốn, nhưng một thê tử vài nha đầu thông phòng trong viện của ca ca ngươi, hiếm khi làm cho hắn vừa ý, cho nên ta không thể không nhượng bộ.
Vì chuyện này, ở trước mặt Tam nương ta phải cố cười.
Tính tình của ngươi, ba ngày nóng hai ngày lạnh, cần gì nhất định phải là nha đầu kia? Huống hồ, ta biết nói chuyện này trước mặt Tam nương như thế nào? Ít ngày nữa nàng ta sẽ xuất giá, đồ cưới của hồi môn đã chuẩn bị gần như xong xuôi, lúc này chúng ta còn mở miệng xin người, bốn nha đầu hồi môn chỉ còn lại hai người, sao nàng ta có thể đồng ý? Khế ước bán mình của bọn họ đều ở trong tay nàng ta, nàng ta không muốn đưa ra, ai cũng không thể cưỡng ép.
Nói thật với ngươi, ca ca muốn nha đầu kia, Tứ tẩu ngươi còn chưa thu được cái gật đầu đứng đắn của nàng đâu.”
“Con mặc kệ, ca ca thích nha đầu kia, dù sao cũng không phải cùng một người, con muốn là Bạch Hà.
Mẫu thân không giúp ta mở miệng, con sẽ để nương tử đến nói với Tam nương.
Của hồi môn nha đầu thì làm sao? Tứ tẩu bỏ bạc mua nha đầu kia, nương tử của con cũng có thể.” Tiền riêng của nương tử hắn cũng không ít, Cầu Ngũ đúng là có tính toán nhỏ nhặt kia.
“Ngươi nghe ai nói Tố Tâm bỏ bạc ra mua người?” Trương thị sửng sốt, trong lòng khó chịu.
Chuyện này, Giang Tố Tâm chưa nhắc đến.
“… Kẻ nào đó lắm mồm, con không nhớ rõ.” Cầu Ngũ thuận miệng bịa ra, “Mẫu thân, con tôn trọng người, mới đến nhờ người mở miệng giúp.
Nếu không, bỏ ra trăm lượng, mua nha đầu đó về, người cũng không còn cách nào khác.”
“Trăm lượng?” Trương thị xùy một tiếng, “Ngươi cho rằng Tam nương là người dễ thương lượng như vậy sao? Không đến ngàn lượng, không có khả năng thả người.”
“Ngàn… lượng?” Cầu Ngũ ngơ ngác trong chốc lát, “Bằng đó có thể mua mấy chục tiểu nha đầu bình thường.”
“Đúng là như thế.
Ngươi suy nghĩ xem.
Nếu như thật sự muốn nha đầu thu phòng, mẫu thân tìm giúp ngươi vài người.” Trương thị nhân cơ hội khuyên con trai từ bỏ ý niệm trong đầu.
“… Không, không được, con chỉ muốn Bạch Hà.” Cầu Ngũ giống như bừng tỉnh, “Ngàn lượng thì ngàn lượng.” Chỉ cần nghĩ đến khuôn mặt xinh đẹp như phù dung, còn có dáng người uyển chuyển như liễu kia, hắn cam lòng bỏ bạc.
Hắn là kẻ gặp một người yêu một người, nhưng không đạt được, tuyệt không cam lòng.
“Ngươi, tên bại gia tử này.” Trương thị tức giận không thở nổi, đập vào cánh tay Cầu Ngũ.
“Nếu mẫu thân không đồng ý đưa Bạch Hà cho con, thì cũng không thể để ca ca có được nha đầu kia.
Nếu không mọi người đừng mong sống yên ổn.” Cầu Ngũ quăng lại một câu, phất tay áo bước đi.
Vừa ra khỏi cửa, nhìn thấy Giang Tố Tâm đứng dưới hành lang không biết bao lâu, Cầu Ngũ cợt nhả nói, “Tẩu tử nghe thấy rồi chứ? Ngươi giúp ta khuyên nhủ mẫu thân một chút.
Lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, mỗi người một nha đầu, như thế mới công bằng phải không?”
An mụ mụ âm thầm kêu khổ, tiến lên khuyên nhủ, “Chính thiếu gia không nên tranh cãi ở chỗ này, phu nhân vẫn còn bên ngoài phòng.”
Không ngờ Cầu Ngũ bất hảo thành thói, chẳng muốn bị ai quản thúc, nghe An mụ mụ nói thế, xoay người đạp một cái trúng hông An mụ, “Chuyện của ta, còn cần lão bà như ngươi quản sao? Lăn xa một chút.”
Nói xong, thở thì phò, ra khỏi hành lang gấp khúc, đẩy cửa mà đi.
Trương thị ở trong phòng nghe được động tĩnh, sai Ngải Hạnh đi ra xem.
Ngải Hạnh ra ngoài thấy An mụ mụ sắc mặt trắng xanh té ngã trên mặt đất không dậy nổi, Tứ phu nhân đang sai sử nhóm tiểu nha đầu đỡ dậy, vội hỏi sao lại thế này.
Nghe nói là Cầu Ngũ đá, hoảng sợ.
Một là lão nhân hầu hạ bên người phu nhân lâu năm, một là con trai mà phu nhân vô cùng cưng chiều, cũng không biết nên báo lại với phu nhân như thế nào.
“Tứ phu nhân, chuyện này phải giải quyết như thế nào?” Nàng chỉ là nha đầu không có biện pháp, liền hỏi chủ tử.
“Ngũ Gia trong lúc tức giận sợ rằng dùng lực không nhẹ, trước đem An mụ dìu về phòng nghỉ ngơi, lại bỏ chút bạc mời lang trung đến xem.
Có người hỏi đến, đừng nói thật, nói Ngũ Gia uống rượu say, không cẩn thận đụng phải An mụ.
Nhớ kỹ, chuyện này mà truyền đi không êm tai, cũng đừng mong ở lại phủ.” Giang Tố Tâm sai sử cho hai nha đầu to lớn đỡ An mụ mụ về phòng, sau đó phân phó với nhóm nha đầu vú già trong viện như vậy.
Đem những người này phái ra xa khỏi phòng chính, tránh cho bàn bạc lung tung, Giang Tố Tâm theo Ngải Hạnh vào gặp Trương thị.
Trương thị ở bên trong nghe được bảy tám phần, một bên thầm khen Giang Tố Tâm xử lý thích đáng, một bên lại nhớ tới chuyện nàng đưa bạc cho Tam nương, sắc mặt không khỏi khó coi, âm tình bất định.
Cuối cùng mở miệng, sắc mặt khó coi vẫn chiếm thế thượng phong, trong giọng nói chứa sự tức giận, “Đều là con gây ra trước.
Lúc ấy ta vốn không đồng ý thu Mặc Tử về, con lại còn hứa đưa nàng ta lên làm thiếp.
Một nha đầu thu phòng, con cấp lại đưa bạc cho người ta.
Trước đây tiền bạc trong phủ túng thiếu, cũng không thấy con hào phóng như vậy.”
Giang Tố Tâm nghe xong cũng bực bội, thầm nghĩ, Mặc Tử không phải bán mình cho Cầu phủ, nàng dựa vào cái gì đang yên đang lành đem một nha đầu của đại tiểu thư thu thành nha đầu thông phòng cho tướng công mình, tự nhiên phải bỏ bạc mua người về mới đúng đạo lý.
Là Trương thị cứng rắn, nàng mới làm rối loạn quy củ.
Đưa bạc cho Tam nương, chính là không muốn khiến cho người ta cảm thấy bản thân giống Trương thị không phân rõ phải trái, danh phận cũng không cho được, ít nhất trên phương diện tiền tài cũng hào phóng một chút.
Hơn nữa, đó là vốn riêng của nàng, muốn dùng như thế nào thì dùng thế đó.
Tiền bạc trong phủ túng thiếu, nàng cũng cầm ra không ít, một chút bạc này lại nói nàng keo kiệt?
Dù là kẻ thấu hiểu lòng người, nhưng rốt cuộc vẫn xuất thân phú quý, bị trách móc cũng không thể nào cảm thấy dễ chịu, vẻ mặt Giang thị dần dần lãnh đạm xuống, không nói một câu.
Trương thị thấy Giang thị không nói lời nào, sắc mặt không vui, biết mình nói hơi nặng lời.
Trong lòng có chút hối hận, nhưng e ngại thân phận không muốn cúi đầu trước con dâu, cứng ngắc dặn Ngải Hạnh, Ngải Đào đi bưng trà, sau đó mới bảo Giang Tố Tâm ngồi xuống.
“Ta cũng không phải trách con.” Làm chủ mẫu như nàng thật không dễ dàng, dỗ xong một người lại thêm một người, “Chỉ là tuổi con vẫn còn trẻ, có một số việc không hiểu.
Con nhường một bước, người ta có thể tiến tới mười bước.
Việc trong phủ đều có ta làm chủ, Tam nương một ngày không xuất giá, vẫn phải gọi ta một tiếng mẫu thân.
Khế ước bán mình của nha đầu của nàng tuy không ở trong tay ta, nhưng nếu như ta mở miệng với lão gia, nàng ta còn có thể không giao ra sao? Đâu cần con phải phung phí bạc.
Con đưa bạc cho Tam nương bạc, cũng chính là cúi đầu với nàng, đến khi nha đầu kia về phòng của Tứ nhi không phải sẽ được đà làm càn sao? Ta đây cũng là suy nghĩ cho con thôi.”
“…” Rõ ràng là tiếc bạc, Giang Tố Tâm biết rất rõ, nhưng nếu Trương thị đã thay đổi ngữ khí, nàng cũng không thể bày ra sắc mặt khó coi nữa, đành thuận theo trả lời, “Phu nhân nói đúng, là con thiếu chu đáo.
Có điều bạc này, Tam nương chưa nhận.”
“Nàng ta không muốn?” Trương thị ngơ ngác.
Theo như Trương thị tưởng tượng, Tam nương phải rất cao hứng mới đúng.
Lão gia nói muốn chuẩn bị tám mươi hòm đồ cưới, nàng đâu có thật tình giúp nữ nhi này chuẩn bị, chân chính cũng chỉ được khoảng bốn mươi hòm của hồi môn.
Những thứ tốt đương nhiên muốn để lại cho Cửu nương.
Về phần thân gia bên kia liên quan đến thể diện của Cầu Tam nương, Trương thị một chút cũng không quan tâm, nàng ta có lẽ sẽ không phải vì đồ cưới chuẩn bị không tốt mà trở mặt không đồng ý hôn sự này chứ.
“Tam nương không muốn.
Thời điểm con đến, Tam nương còn chưa nói chuyện này với Mặc Tử.” Giang Tố Tâm lắc đầu.
“Chuyện từ khi nào rồi, đến bây giờ còn chưa nói?” Trương thị và Cầu Tam nương đấu đá đã lâu, trực giác cảm thấy không đúng.
“Năm sáu ngày trước đi.
Hôm qua con đi cùng với Tam nương xem đồ cưới, hỏi chuyện này, Tam nương nói đã nói với Mặc Tử.
Mặc Tử vẫn còn do dự, vừa vặn một nhà kết nghĩa ngoài thành của nàng mắc bệnh nặng, Tam nương để nàng đi thăm, thuận tiện suy nghĩ cẩn thận.” Giang Tố Tâm kể lại, không nhìn ra cảm xúc của nàng.
“Còn cái gì mà do dự.
Gà con nhảy vào nồi vàng, cơm ngon áo đẹp, ngày được kẻ khác hầu hạ gần ngay trước mắt, còn ai không vui? Chẳng qua chỉ là giả bộ mà thôi, con đừng vội, an tâm chờ nàng đến đáp lời.
Đến lúc đó, cũng không cần nhắc đến chuyện bạc kia.” Trương thị xem nhẹ một nha đầu.
Giang Tố Tâm nhẹ giọng đáp ứng, sau đó liền hỏi, “Phu nhân, chuyện Ngũ đệ muốn thu Bạch Hà, người xem ——?”