Chưởng Sự Hố


Đêm của hai ngày sau, thuyền Vĩnh Phúc đã tiến vào nội cảnh Lạc Châu, sáng sớm ngày mai có thể đến bến tàu.
Trong khoang thuyền chỉ có vài người Tiêu Nhị Lang.
Thạch Lỗi vạch một cái lỗ nhỏ trên mành cửa nhìn ra ngoài, miệng thì thầm oán giận, “Các ngươi thật an tâm, để cho họ Nguyên kia ở bên ngoài thuận gió hóng mát.”
“Có gì phải lo lắng? Sông rộng như vậy, hắn thật sự có thể nhảy xuống sông sao?” Trọng An phe phẩy quạt giấy.

Trước mặt người khác hắn không dùng quạt, bởi vì trên mặt quạt có tên họ của hắn, tránh cho rơi vào mắt người có tâm.
“Cái đó cũng chưa biết chừng.

Các ngươi đừng quên, tiểu tử họ Mặc kia đứng về phía hắn.

Bọn họ không phải còn có loại thuyền nhỏ kì dị? Có thể chìm dưới nước, không phát ra chút động tĩnh nào, tốc độ nhanh chốc lát đã không thấy tăm hơi.

Đến lúc đó, chúng ta đuổi theo như thế nào?” Thạch Lỗi cũng không phải không quan tâm, đối với thuyền kia cũng ngạc nhiên vô cùng.
“Thuyền nhỏ kia đã để lại ở bãi cỏ lau.” Trọng An chắc chắc nói.
“Làm sao mà ngươi biết?” Tiêu Nhị Lang nhìn ngọn đèn yếu ớt trên bàn, biểu tình trên mặt lúc sáng lúc tối.
“Ta vụng trộm hỏi lão Quan, hắn nói với ta như vậy.

Ta thấy trong đám bọn họ chỉ có lão Quan còn nói vài lời thật, những người khác ——” Trọng An thấy Thạch Lỗi dường như lại sắp tức giận, liền cắt đi nửa câu sau, “Hơn nữa, bọn họ không đem thuyền để lại nơi đó, còn có thể làm gì.

Nói là thuyền nhỏ, cũng có thể ngồi chừng hai mươi người, không có thể giấu trên thuyền Vĩnh Phúc được.”
“Có hỏi thăm được là thuyền chế tạo ở nơi nào hay không?” Tiêu Nhị Lang sẽ không để cảm xúc cá nhân ảnh hưởng đến sức phán đoán.

Mặc ca kia âm hiểm giảo hoạt thật sự, nhưng kĩ năng lái thuyền đúng là phi phàm.
“Cái này ta cũng có hỏi.

Có điều lão Quan không biết, chỉ biết là chủ nhân của Mặc ca mua đến, bởi vậy muốn biết phải hỏi ở chỗ Mặc ca.

Có điều tình huống hiện tại căng thẳng như vậy, hai bên nhìn nhau không hợp mắt, ta thực khó mở miệng.” Trọng An lắc đầu, hắn hết thời, nghĩ không ra biện pháp.
“Hiện tại không cần dong dài với hắn, đợi lên bờ, đem bọn họ bắt hết lại, lấy tội danh buôn lậu trị tội bọn họ.

Áp dụng cực hình, xem bọn hắn còn mạnh miệng được hay không.” Thạch Lỗi bị Mặc Tử áp chế nhiều lần, vừa mở miệng đã muốn bắt người hỏi tội.
“Thạch Lỗi, ngươi đủ chưa?” Trọng An gập quạt, đánh vào đầu Thạch Lỗi, “Suốt ngày muốn bắt bọn họ.

Cũng không ngẫm xem, lần này chúng ta phụng mật chỉ làm việc.

Cái gì gọi là mật chỉ? Chính là không thể kinh động đến đám lão thần, đem người bí mật áp giải về.

Ngươi bắt được mấy người, không chú ý một cái, để bọn họ chạy đi báo, còn không phải mang đến bao nhiêu phiền phức hay sao? Hơn nữa đừng quên, đồ gia truyền của Tiêu Tướng quân còn đang ở trong tay Mặc ca.

Cơn tức này, là chúng ta chịu, nhưng có thể thì nhất định phải chịu đến cùng.

Đến khi lên bờ, chỉ cần chúng ta có thể thuận lợi đưa người đi, chúng ta cũng đã nắm được nhược điểm của bọn họ, tốt nhất là cả đời không qua lại với nhau, không bao giờ gặp lại.”
Thạch Lỗi tức giận chỉ biết hừ hừ, nghiến răng nửa ngày, xì một tiếng khinh miệt, “Dễ dàng cho tiểu tử kia quá.

Chỉ là lão tử không đủ ác độc, bằng không giơ đao chém xuống là xong xuôi mọi chuyện.”
“Thạch Lỗi” Tiêu Nhị Lang lớn tiếng khiển trách, “Ngươi là chiến tướng, không phải cường đạo.

Kiếm của chúng ta chỉ giết địch, không giết dân chúng, cho dù đối phương là bọn đạo chích.”
Thạch Lỗi chẹp miệng, “Ta nói thế mà thôi.”
“Không hỏi thăm được cũng không sao.

Bãi tạo thuyền lớn nhất của cả nước đều do Công bộ khống chế, mà bãi thuyền trong dân gian số lượng không nhiều, quy mô nhỏ đều chịu sự giám sát nghiêm ngặt của quan phủ địa phương.

Sau khi trở về, đến công bộ hỏi thăm là được.” Có thể làm ra loại thuyền như vậy, thợ thuyền nhất định không tầm thường, cho nên nhất định có danh tiếng.
“Quả nhiên vẫn là ngươi nghĩ chu đáo, Tiêu Bạch Vũ.” Trọng An nghĩ một lát, mở miệng: “Lại nói tiếp, ngươi họ Tiêu, tên Bạch Vũ, cũng không coi là lừa người.

Vì sao không nói với Mặc ca?”
“Lừa cũng thế, không lừa cũng thế, sao phải giải thích với đám người này?” Bình sinh ai dám bảo hắn cút? Tiểu tử vô lý, hắn không còn lời nào để nói.
“Nói cũng lạ, ngay từ đầu, Mặc ca đã cùng chúng ta đối nghịch, lại rất tâm đầu ý hợp với đệ nhất tham quan Nam Đức.” Trọng An than thở, “Mệt ta còn rất coi trọng hắn, nếu có duyên, cũng không ngại cùng hắn kết giao bằng hữu.”
“Cái gì tâm đầu ý hợp? Là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã thì đúng hơn.

Hai người bọn họ đều là kẻ ham tiền tài, hơn nữa đều giảo hoạt, mở miệng là có thể nói người chết thành người sống, tự nhiên trò chuyện với nhau thật vui.

Ta thấy, bọn họ rõ ràng anh em kết nghĩa, hợp thành một đôi cấu kết với nhau làm việc xấu.” Thạch Lỗi buông mành, bực tức không nhìn.
“Chỉ sợ Mặc ca cũng không biết cách làm người của hắn, sau này lại bị hắn lợi dụng.” Cây quạt khẽ đưa, Trọng An nhắm mắt hưởng thụ.
“Nhìn người không rõ, đó là gieo gió gặt bảo.” Ống tay áo Tiêu Nhị Lang vung lên, ngọn đèn tắt, cũng ngả người nằm xuống.
Bên ngoài khoang thuyền, không có người hóng mát, chỉ có Cá Xấu khoác quần áo của Sầm Nhị dựa vào cột buồm lười nhác ngủ, lão Quan và Rắn Nước lo việc của mình, Sầm Nhị ở sau thuyền trông chừng.
Nhưng đừng tưởng rằng Nguyên Trừng đã chạy thoát, hắn đang ở nơi chứa hàng phía sau khoang thuyền, Cóc Béo vừa thoa thuốc trị thương ở bên ngoài cho hắn.
“Tiên sinh, trên thuyền đơn sơ, tuy có thuốc trị ngoại thương bình thường, nhưng chỉ có thể chữa tạm tổn thương bên ngoài da thịt, nội thương bên trong không cách nào chưa được.

Ngày mai sau khi lên bờ, tốt nhất nên mời đại phu chẩn trị một phen.” Chờ Nguyên Trừng thoa thuốc xong đi ra, Mặc Tử gật gật đầu với Cóc Béo, cũng theo ra ngoài.
Tuy rằng đầu tóc Nguyên Trừng vẫn rối tung, nhưng đã hơi sửa sang lại, có thể nhìn thấy ngũ quan vô cùng thê thảm.

Áo tù nhiễm máu đã sớm đổi thành bộ quần cũ sạch sẽ, những vết thương nhỏ ngoài da sau khi thoa hai ngày thuốc, đã khép lại, hai tay bị trật khớp cũng dần dần khôi phục.

Nhưng cơn ho của hắn lại tăng thêm, âm thanh càng thêm khản đặc, xương từ phần eo trở lên đau buốt không thôi, vết thương trên lưng quá sâu, trên da xuất hiện nốt phỏng chảy nước, nếu không có thuốc của Cóc Béo, nhất định đã nhiễm trùng.
Mặc Tử cho rằng, xương sườn của hắn có thể bị gãy, lại tổn thương đến lá phổi, tuy rằng ngoại thương có thể trị liệu, nhưng nếu như nội thương kéo dài, tính mạng vẫn gặp nguy hiểm.
“Mặc ca, mấy ngày nay đa tạ ngươi.” Vô luận thế nào, ít nhất Nguyên Trừng nhìn vẫn tốt hơn hai ngày trước nhiều lắm, “Chỉ là nay Nguyên mỗ thân bất do kỷ, lên bờ có thể tìm đại phu hay không, còn phải xem ý của Tiêu Tướng quân.”
“Tiên sinh không cần sầu lo, ta sẽ tận lực vì tiên sinh tranh thủ.

Nếu bọn họ không ngại xa xôi ngàn dặm lẻn vào Nam Đức cứu tiên sinh đi ra, hẳn là cũng không hi vọng trước khi nhiệm vụ còn chưa hoàn thành tiên sinh lại gặp điều bất trắc.” Sáu người Tiêu Nhị Lang lần này là nghe lệnh làm việc, Mặc Tử nhìn ra được.

Nghe lệnh ai? Ngoại trừ vị nào đó ngồi trên ngai vàng, nàng không nghĩ ra ai khác.
“Mặc ca quả nhiên trí tuệ phi thường.

Tạm thời, bọn họ sẽ không muốn tính mạng của Nguyên mỗ.” Nhưng lần này đi lành ít dữ nhiều, trong lòng Nguyên Trừng hiểu rõ.
“Nay khí thế Đại Cầu như lũ lớn, phá xong Ngọc Lăng, sẽ ngừng chinh chiến hay là thừa thắng xông lên, có lẽ Đại Chu đang hoảng sợ vì không đoán được đáp án.

Ngọc Lăng vốn giáp liền với ba nước, Đại Cầu cùng Đại Chu giáp ranh giới, công phá Ngọc Lăng xong, Đại Cầu và Nam Đức cũng thành nước láng giềng.

Đại Cầu cùng Nam Đức liên kết với nhau, nếu như hợp lực tấn công Đại Chu, mặc dù Đại Chu binh hùng tướng mạnh, cũng sẽ rơi vào trong chiến hỏa, dân chúng chắc chắn gặp nạn.” Mặc Tử không quan tâm quốc gia đại sự không có nghĩa là hoàn toàn không biết gì cả, “Tiên sinh từng là người hết sức quan trọng ở Nam Đức, dưới một người, trên vạn người.

Tuy rằng do chuyện tân đế mới lên mà gặp nạn, nhưng chắc chắn biết không ít chuyện, ví dụ như binh lực bố phòng của Nam Đức, bí đạo nhập cảnh, quốc khố quốc lực…”
“Mặc ca không giống như người buôn lậu, ngược lại giống như mật sử của triều đình hơn.” Nguyên Trừng nở nụ cười.
“Ha ha, tiên sinh đánh giá cao ta rồi, ta chỉ tùy tiện nói thế mà thôi.” Người này trong khổ vẫn có tinh thần tìm vui, thật khiến Mặc Tử bội phục.
“Nguyên mỗ nói giỡn mà thôi.” Nguyên Trừng ho nhẹ, nghỉ ngơi trong chốc lát, nói tiếp, “Mặc ca chớ quên, Nguyên mỗ cùng họ Võ Đại Chu có thù không đợi trời chung, mặc dù ta rời bỏ Nam Đức, cũng sẽ không nịnh hót lấy lòng với hoàng đế Đại Chu.

Chết, chẳng qua là chuyện sớm hay muộn mà thôi.”
“Lời ấy của tiên sinh sai rồi.” Mặc Tử không đồng ý.
“Mặc ca mời nói.” Nguyên Trừng khiêm tốn thỉnh giáo.
“Con sâu cái kiến còn muốn sống lâu.

Huống chi tiên sinh từng nói tổ phụ và phụ thân của ngươi là hàm oan mà chết, nay có cơ hội nhìn thấy hoàng đế Đại Chu, vì sao không dốc sức làm sáng tỏ? Chưa nghênh chiến đã nói lời thất bại, ta thấy danh hào đệ nhất tham quan của tiên sinh hơn nửa là hư danh.

Nếu có thể thay Nguyên thị dẹp oan giải tội, nịnh hót lấy lòng thì có làm sao? Nếu Nam Đức bỏ ngươi, ngươi còn cần trung với ai? Đương nhiên là trung với chính ngươi.” Mặc Tử xuyên qua thời không mà đến, chỉ cần hơi kích động một chút, nói chuyện liền kinh thế hãi tục.
Nguyên Trừng không nói tiếp.

Hắn mí mắt thũng thành hai cái gò núi nhỏ, chớp hay không chớp mắt đều nhìn không rõ, bởi vậy không thể xác định có cúi mâu suy nghĩ sâu xa hay không, cũng không xác định hắn có nghe hiểu hay không.
Sau một lúc lâu, hắn duỗi tay từ trong vạt áo lấy ra hai viên Thủy Tịnh châu, đặt lên bàn, “Mặc ca, đây là thù lao Nguyên mỗ đã đáp ứng.”
Mặc Tử biết đề tài thảo luận lúc trước đã chấm dứt, thức thời đem hạt châu thu vào trong tay mình, đáp lại: “Đa tạ tiên sinh rộng rãi.”
“Không cần khách khí.

Đối với người giữ chữ tín, Nguyên mỗ tất nhiên cũng không thể nuốt lời.

Mặc ca vì Nguyên mỗ lo liệu hết thảy, Nguyên mỗ vô cùng cảm kích, càng không thể lừa dối.

Hai viên châu đã dâng, ngày mai sau khi lên bờ mỗi người đi một ngả, chỉ mong sau này còn gặp lại.” Nguyên Trừng run rẩy đứng dậy, muốn lên đi lên khoang tàu.
Mặc Tử tiến đến dìu hắn, bất kể ngại ngùng nam nữ.
Nguyên Trừng cũng không tránh, tránh ngược lại mất tự nhiên.
“Tiên sinh, ta có thể hỏi ngươi một câu hay không?” Mặc Tử đối với Nguyên Trừng vô cùng tò mò.
“Mặc ca cứ nói.

Nguyên mỗ chưa bao giờ nói tất cả những gì mình biết với người khác, nhưng hôm nay, sẽ phá lệ một lần.” Nguyên Trừng bước lên một bước.
“Quan lại ở Nam Đức, từ cao đến thấp, từ lớn đến bé, dường như không có kẻ nào thanh liêm.

Tiên sinh gặp rủi ro, vì sao không chuẩn bị sẵn bạc, để chịu nhiều tội như vậy?” Đệ nhất tham quan, hẳn là biết để đường lui đi.
“Toàn bộ gia sản của ta đều bị tịch thu, Châu Ngọc ký là cửa hàng cuối cùng, đã không còn đủ lực để lo lót.” Nguyên Trừng nghiêng mặt nhìn Mặc Tử.

Tấm bản trên đỉnh đầu đã bị đẩy ra, ánh trăng trong trẻo, chiếu lên tóc đen của hắn như tuyết.
“Mặc ca có biết, đệ nhất tham quan của Nam Đức là người nào?” Hắn lại hỏi.
Không phải ngươi sao? Mặc Tử ngẫm lại, chưa nói, chỉ lắc đầu tỏ vẻ không biết.
“Là lão hoàng đế vừa mới chết không lâu.” Nguyên Trừng cười ra tiếng, không cần Mặc Tử đỡ, bước lên thang gỗ mà đi.
Mặc Tử tự nhận không ngu ngốc.

Lúc sắp chết gặp phải một Cầu Tam nương được cho khôn khéo, một hơi trước khi ngất nàng vẫn có thể đem khế ước cả đời sửa thành văn khế bán mình vài năm.

Khi cổ bị Tiêu Nhị Lang được cho lạnh lùng tàn nhẫn cầm kiếm chỉa thẳng vào, nàng vẫn còn nghĩ được cách kiếm tiền, còn chuẩn bị thay đổi thân phận đi vào nhà hắn tiếp tục lăn lộn.

Nhưng Nguyên Trừng, nàng không nhìn thấu.

Có lẽ là gừng càng già càng cay.

Hắn từng đứng đầu chốn quan trường, nàng chỉ là một người đến từ hiện đại mang theo kỹ thuật tạo thuyền, dù sao cũng thiếu kinh nghiệm thao tác thực tế.
Tay lơ đãng nắm chặt, Thủy Tịnh châu đưa đến cảm giác lành lạnh thoải mái, nàng lại không dấy lên nửa điểm ý tham.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui