Chưởng Sự Hố


Mặc Tử cắn môi, lúc này nàng thực sự nên rời đi.

Ngả Liên tuy rằng trợn tròn mắt, lại vô thần, nhìn qua là biết bị vây trong trạng thái hoảng hốt tinh thần, căn bản không để ý đến nàng.
Nhưng, chân nàng giống như bị đóng đinh tại chỗ, không nhúc nhích được.
Nhị Nha nói, đứa nhỏ của Ngả Liên đã không còn/.
Thời điểm nàng nghe thấy chuyện này cũng không nghĩ nhiều.

Nếu như chuyện Ngả Liên và Cầu Ngũ gian díu để Trương thị biết được, mà xác định đứa nhỏ không phải của Cầu Tứ, kết cục ấy hoàn toàn không có gì bất ngờ.

Nhưng nàng đã quên, kỹ thuật của cổ đại và hiện đại kém nhau rất xa, không cần biết tình trạng thân thể của phụ nữ có thai, chỉ đơn giản lợi dụng tác dụng của thuốc bỏ đi đứa nhỏ trong bụng, việc đó chẳng khác gì lấy mạng người.
Nhìn sắc mặt và vết máu kinh hoàng trên váy Ngả Liên, hiển nhiên là hiện tượng xuất huyết sau khi phá thai.

Ở phương diện này nàng không có chút kinh nghiệm nào, nhưng hai đời đọc sách cũng không ít, lý luận thông dụng vẫn có biết.

Phụ nữ có thai sau khi sinh non hoặc phá thai bị băng huyết, cho dù là dưới điều kiện của y học hiện đại, vẫn có dấu hiệu nguy hiểm đến tình mạng, chứ đừng nói thời kỳ này.
“Ngả Liên.” Mặc kệ nhân phẩm của người này như thế nào, đều là thân nữ tử, hiện tại đối phương đã rơi vào tình cảnh thê thảm như thế, cũng chưa từng làm chuyện gì có lỗi với nàng, rốt cuộc Mặc Tử vẫn không đành lòng, “Ngươi nên nằm tĩnh dưỡng ở trong phòng, bây giờ ta cõng ngươi trở về, được không?”
Thần chí Ngả Liên vốn không rõ ràng, mắt chỉ nhìn chằm chằm cổng vòm phía trước, nghe thấy có người nói chuyện với mình, lúc này mới cố sức kéo tầm mắt lại.
“Ngươi…” Tên gọi là gì? Không nhớ ra được, nhưng: “Ta muốn gặp… Phu nhân ”
Nói xong, duỗi tay nắm lấy Mặc Tử, gắt gao không chịu buông.
Móng tay, nhuộm qua nước sơn hoa bóng nước, đỏ thẫm lại loang lổ.
“Chờ thân thể ngươi tốt lên, đến gặp phu nhân cũng không muộn.” Mặc Tử biết đó chỉ là an ủi.

Tề Thư từng nói cha mẹ Ngả Liên đến chỗ của Trương thị làm loạn, nhất định là Trương thị muốn đuổi Ngả Liên ra khỏi phủ.
“Không… Ngươi đừng nói miễn cưỡng… hôm nay ta không gặp được… cho dù có chết cũng không nhắm mắt.” Một câu, Ngả Liên ngừng lại vài lần.
“Đừng nói những lời này.” Có một số việc, cho dù biết rõ là vô dụng, vẫn nhất định phải làm, “Hiện tại thân thể của ngươi rất yếu, không nên đi lại.

Đại phu không phải đã đến xem cho ngươi sao? Chỉ cần uống thuốc ——” cánh tay đau đớn, móng tay Ngả Liên bấm sâu vào trong da thịt nàng.
“Đừng có an ủi ta.” Giọng nói thê lương, sắc mặt thê lương, ánh mắt thê lương, lại như ác quỷ ăn thịt người, “Nhanh… nhanh đi gọi phu nhân ”
“Cho dù có thấy được phu nhân, thì ngươi định làm thế nào?” An ủi là có lệ, Mặc Tử không thể làm gì mà hỏi thẳng Ngả Liên.
“…” Ngả Liên đau đớn nhắm mắt, khi mở mắt lần nữa lại là vẻ không cam lòng.
Nhưng nàng chưa kịp mở miệng, trong cửa đã chạy ra vài nha hoàn vú già.

Dẫn đầu là một quản sự có chồng họ Chu, là người do An mụ mụ quản lý, bộ dạng to lớn thô kệch như nam nhân.
Chu thị dẫn người tiến lại đây, vừa mở miệng đã là tin tức giống như Mặc Tử nói, “Phu nhân nói không muốn gặp ngươi, cho dù ngươi có bò đến thì như thế nào?”
“Nhất định… phải gặp một lần.

Trước kia khi Ngả Liên vẫn còn là nha đầu bên người phu nhân, vẫn đối xử với Chu tẩu tử không tệ, cũng chưa cần tẩu tử giúp đỡ chuyện gì.

Nay dựa vào phần ân tình ngày xưa này, xin tẩu tử thay ta báo với phu nhân một tiếng.” Tay nắm Mặc Tử thu lại, Ngả Liên ngả người về phía Chu thị.
“Thật sự là đồ đê tiện không biết xấu hổ, miệng chỉ nói hươu nói vượn.

Ta khi nào thì nhận ân tình của ngươi? Cho dù ngươi có nói đúng, trước kia khi chúng ta đều là người trong viện của phu nhân, ta với ngươi ở chung cũng không tệ lắm, nhưng từ lúc ngươi tự cho mình là nửa chủ tử, trong mắt nào còn có ta? Thế nào? Hiện tại xảy ra chuyện, mới nhớ tới ta đây.” Chu thị cười lạnh liên tục, “Ngả Liên, ta nói thật với ngươi, phu nhân đang bị lão nương của ngươi làm tức giận đến phát hỏa, còn đang bắt Tứ gia gọi gia đinh đến đánh người đi.

Ta muốn tốt cho ngươi thôi, vẫn nên ngoan ngoãn trở về, thu thập một chút nhanh nhanh cùng cha mẹ ngươi rời đi.

Làm ra loại chuyện không biết xấu hổ này, đừng hi vọng tiếp tục ở lại đây nữa.

Cho dù phu nhân có đồng ý, hai vị nãi nãi cũng không chịu đâu.”
“Mẹ ta… ở bên trong?” Chẳng trách không thấy cha mẹ, Ngả Liên chấn động, như thế nàng càng phải đi vào.
“Còn có cha ngươi.

Cha ngươi còn có chút thành thật, không lên tiếng.

Nhưng mẹ ngươi ——” lại hừ lạnh, ánh mắt khinh bỉ, “Quả nhiên là mẹ nào con nấy.”
Mặc Tử chậm rãi đứng thẳng, nghĩ Chu thị này thật biết lửa cháy đổ thêm dầu.
“Hai người các ngươi.” Lúc này Chu thị không rảnh để ý đến Mặc Tử, tiện tay chỉ hai vú già, “Nâng người trở về.

Tay chân cẩn thận một chút, đừng đụng hỏng thân mình suy yếu của cô nương.

Còn có, miệng kín một chút, chuyện tối nay một chữ cũng không được nói ra ngoài.”
“Không….

ta không đi, để cho ta… vào” Hai tay hai chân bị người ta nâng lên, Ngả Liên vẫn cố hết sức giãy dụa.

Váy áo giằng co mà bị vén len, dưới chân một mảnh đỏ tươi.
Vốn không nên đi cửa lớn, lại đi rồi.

Vốn không nên gặp phải Cầu Tứ, lại đụng phải.

Vốn không nên nhìn xem người là ai, lại nhìn rồi.

Vốn không nên ở lại, cũng ở lại rồi.

Như vậy, vốn không nên can thiệp, lại can thiệp, vận khí có phải càng đen đủi không?
“Để cho Ngả Liên vào đi.” Mặc Tử nghe thấy giọng nói của chính mình.
Giọng nói vô cùng bình tĩnh.

Bình tĩnh mà thận trọng.
Lúc này Chu thị mới chú ý tới Mặc Tử, liếc mắt một cái liền nhận ra nàng, “Ồ? Đây không phải Mặc Tử cô nương sao? Đêm nay đại tiểu thư đến dùng bữa, phu nhân và Tứ nãi nãi còn hỏi đến ngươi.

Ngươi mang theo hành lý, là vừa trở về sao?”
Chu thị đã biết được không ít chuyện liên quan đến nàng.

Bởi vậy, đối với một nha đầu hai bậc như nàng, biểu hiện lại quá đỗi hiền lành.
“Phải.

Nghe nói cô nương đến chỗ của phu nhân, sợ người không đủ dùng, cho nên ta trực tiếp đến đây.” Trong lòng Mặc Tử hiểu được, lại cố ý xem nhẹ cảm giác không tự nhiên kia.
“Đúng là nha đầu tri kỷ, khó trách các chủ tử đều vừa lòng.” Khuôn mặt khi nhìn sang phía Ngả Liên đang giãy dụa lại biểu hiện khác hẳn, “Ngả Liên, nếu như ngươi tuân thủ bổn phận giống Mặc Tử, sao có thể rơi vào tình thế ngày hôm nay? Vốn là một chuyện tốt, ngươi thay Tứ gia kéo dài hương khói, lại thêm một muội muội —— ”
“Chu tẩu tử, trong phủ nhiều quy củ.

Có một số việc, không nhất định phải nói ra miệng.” Mặc Tử khẽ mím môi, ánh mắt thản nhiên nhíu lại.
“Đúng là ta hồ đồ.” Chu thị làm bộ tự tát mình, “Có điều, vừa rồi ngươi nói để cho Ngả Liên đi vào? Cái này không ổn.

Chính miệng phu nhân nói không được, nếu ta tự ý cho người vào, như thế thật không hợp.”
Mặc Tử kéo Chu thị tránh ra vài bước, nhẹ nhàng nói, “Cha mẹ Ngả Liên đang làm náo loạn trước mặt phu nhân, nếu không để cho Ngả Liên đi vào, bên ngoài viện không thể an tĩnh, đến lúc đó không phải muốn giấu giếm là có thể.

Hơn nữa, ngươi nhìn xem Ngả Liên giãy dụa như vậy, nàng lại mới mất đứa nhỏ, cố gắng ép về đến lúc lại xảy ra tai nạn chết người thì làm sao bây giờ? Tuy rằng lý lẽ thuộc về chúng ta, nhưng thanh danh của Cầu phủ cũng chẳng còn.

Nàng nhất định muốn gặp phu nhân, cho dù gặp được, thì cũng có thể làm gì? Bản thân nàng gây ra chuyện, đã không thể phủ nhận được nữa.

Hơn nữa, bởi vì trước kia nàng là người của phu nhân, cho nên nay nhất định phải gặp được phu nhân mới hết hy vọng.

Chúng ta không thể quá cứng rắn, khi nào nên mềm mỏng thì nên mềm mỏng, nếu không chuyện càng nháo càng lớn.

Viện môn này chỉ có một cửa, Ngả Liên chỉ có ba người, chúng ta nhiều người như thế, còn phải sợ nàng sao?”
Chu thị cảm thấy Mặc Tử nói rất có lý, loại chuyện như thế này, có thể yên lặng giải quyết là tốt nhất.
Vì thế, nàng nói: “Nếu không, ta theo như lời ngươi nói, đi hỏi ý tứ phu nhân một chút?”
Mặc Tử gật đầu, “Chu tẩu tử, vất vả cho ngươi.”
Chu thị phân phó những người khác chờ, một mình vào trong gặp Trương thị.
Mặc Tử đi đến bên người Ngả Liên, bảo nàng đừng lộn xộn nữa, “Máu chảy càng nhiều, càng dễ chết.”
“Ngươi… là Mặc Tử?” Ngả Liên ngừng giãy dụa, thật ra là không còn sức lực.
“Ta là Mặc Tử.” Nàng thừa nhận thản nhiên.
Đôi con ngươi màu đồng dao động trong chốc lát, cuối cùng nhìn thẳng vào mắt Mặc Tử, “Đừng… đừng… ngu ngốc giống ta.”
Mặc Tử thương hại nhìn Ngả Liên, không nói một lời.
Ngả Liên nở một nụ cười khổ, “Ngươi… quả nhiên thông minh hơn ta.”
Nếu dùng phút để tính, có lẽ là khoảng năm phút sau, Chu thị quay lại.
Nàng nhìn về phía Mặc Tử gật đầu một cái, vẫn không khách khí nói với Ngả Liên, “Phu nhân nhân từ, đồng ý gặp ngươi một chút.

Có điều, ta nói trước cho ngươi biết, nếu ngươi cũng muốn làm loạn giống như mẹ ngươi, như thế cho dù cơ thể ngươi không tốt, đêm nay cũng sẽ bị đuổi ra ngoài.” Cảnh cáo xong, mới để cho hai vú già nâng Ngả Liên vào trong viện.
Mặc Tử theo sau, cách các nàng không xa không gần, cũng bước qua cửa vòm.

Đến lúc này rời đi, đã chậm rồi.

Chẳng bằng thẳng thắn nhìn xem màn kịch do Cầu Tam nương bày ra này, đến tột cùng kết thúc như thế nào? Có điều đến lúc này, nàng chỉ cảm thấy đau đầu, không biết đem chuyện của Ngả Liên làm ồn ào như vậy, cùng chuyện thu phòng của nàng có liên can gì.
Xuyên qua hoa viên quạnh quẽ, đến nhà chính, Mặc Tử thấy đám người Chu thị đi vào, cũng theo vào.

Bên trong không ít người.

Trương thị, hai người con trai, hai nàng dâu, Cầu Tam nương, còn có đám nha đầu bên người, quản sự và vú già, vây quanh một vòng.
Tình huống không quá tệ như Mặc Tử tưởng tượng, ở đây đều là tâm phúc.

Nếu không tính Cầu Tam nương, thì hoàn toàn là một mặt trận thống nhất, có thể thoải mái che dấu chuyện xấu này.

Cho dù ngày sau có người nghe ngóng được tin tức gì đó, nhưng đối với danh tiếng trăm năm của Cầu phủ cũng không ảnh hưởng quá lớn.
Cầu Tam nương thấy Ngả Liên bị đặt nằm trên mặt đất, mẹ của Ngả Liên vội vàng chạy đến, lại một trận kêu khóc, giả ý bưng chén lên, cụp mắt uống trà.
Ngả Liên này, tới vừa đúng lúc, rất hợp ý nàng.
Một chiếc khăn tay trắng như tuyết đưa đến trước mặt Cầu Tam nương.

Tay cầm khăn, xinh đẹp mảnh mai như cành văn trúc, lại không nhu nhược.
“Đã trở lại?” Cầu Tam nương tiếp nhận khăn, chấm đôi môi, nở một nụ cười.
Ai cũng không nhìn thấy nàng.

Bởi vì, bóng dáng Mặc Tử được che vừa khéo.
“Cô nương chọn vị trí ngồi thật tốt.” Một nhà kia ngồi chính giữa phòng lớn, Cầu Tam nương lại an vị ở ghế vuông cách cửa lớn gần nhất, khi Mặc Tử đi vào, không có người để ý.
Nếu không phải nàng đưa tay khăn, để Cầu Tam nương mở miệng nói chuyện, làm cho Bạch Hà, Lục Cúc vốn đang nhìn chằm chằm tình hình ở giữa phòng ngoái đầu nhìn lại, có lẽ vẫn có thể ẩn thân giấu các nàng một hồi lâu nữa.
“Ta chọn vị trí tốt, còn ngươi chọn thời điểm đẹp.” Cầu Tam nương hơi tựa đầu ra sau, giọng nói rất thấp.
Mặc Tử cười với Bạch Hà, Lục Cúc một cái, cảm giác vui sướng như xa cách thật lâu.
“Cô nương…” Mặc Tử ghé người gần đến bên Cầu Tam nương, giọng nói không hề che giấu sự khó hiểu với cách làm của đại tiểu thư này.
“Yên tĩnh chờ xem.” Cầu Tam nương nói.
Khăn trắng đưa trở về, không thấm một giọt trà.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui