Chút Chuyện Của Thặng Nữ

Có lẽ từ trong tiềm thức, ta vẫn hi vọng Tô Vãn thấy Lý Nhất Bác đưa ta về nhà, cũng không phải ta muốn chứng minh mình có nhiều mị lực, mà ta chỉ muốn xem phản ứng của Tô Vãn. Tình cảm quả nhiên là công cụ tra tấn bản thân, thề son thề sắt, không ngừng đoán già đoán non, thử dò xét, huống chi quan hệ của ta và Tô Vãn còn chưa làm rõ, nhiều nhất chỉ có thể gọi là vượt rào.

Đáng tiếc Tô Vãn mặt ủ mày ê không phải vì Lý Nhất Bác. Đợi ta ngồi vào chỗ, Tô Vãn mới nói:

“Hôm nay mình hẹn Tần Lãng ra để chia tay, Tần Lãng không đồng ý.”

Lòng ta bỗng nhiên phiền muộn, bao nhiêu suy nghĩ ầm ầm kéo đến.

Nữ nhân chung quy vẫn cần một chốn để đi về, không thể nghi ngờ, Tần Lãng là sự lựa chọn không tồi. Khiến cho Tô Vãn chia tay Tần Lãng để đến với ta, cho dù Tô Vãn đồng ý thì ta cũng không chấp nhận, ta tự biết rõ ràng, ngoại trừ tình cảm, ta không thể cho Tô Vãn được cái gì nữa hết, mà loại tình cảm hư vô mờ mịt đó ai có thể đảm bảo được lâu dài?

Ngay từ đầu ta đã ôm suy nghĩ chuyện này sẽ không đi đến đâu, cho nên mỗi lần đối diện với Tô Vãn, ta luôn tràn ngập mâu thuẫn. Hiện tại nghe Tô Vãn nói muốn chia tay với Tần Lãng, nguyên nhân không cần nói cũng biết, tinh thần tự trách bỗng nảy sinh. Vốn ta luôn sợ Tô Vãn không dùng tình cảm thật sự để đáp trả, thì ra kẻ ích kỉ là ta mới đúng, Tô Vãn dũng cảm hơn ta rất nhiều, nếu sợ hãi thì cần gì phải đi một bước này, nếu đã bước ra, cần gì phải lo trước sợ sau? Ta có cảm giác như đang đeo gông xiềng.

Ta nhìn Tô Vãn, một lần nữa xác định lòng mình, đối với người bạn thân này, quen biết nhau mười mấy năm ta đã từng có loại tình cảm này chưa? Ta thậm chí có một loại ảo giác, tình cảm này không phải gần đây mới có, ngay từ lúc chúng ta biết nhau, hạt giống này đã được gieo xuống, chỉ là lúc đó không có ý thức, vẫn còn là cô gái mới lớn đơn thuần, tầm nhìn hạn hẹp, tư tưởng truyền thống, căn bản không hề biết hóa ra trên thế giới này, một nữ nhân cũng có thể động tâm với một nữ nhân khác.

Tô Vãn thấy ta ngẩn người, tay quơ quơ trước mặt ta, bất mãn hỏi:

“Nghĩ cái gì vậy?”


Ta có rất nhiều lời muốn nói, nhưng không biết phải nói như thế nào, nghĩ tới nghĩ lui, ta hỏi Tô Vãn:

“Mình xứng đáng sao?”

Ý bao quát là, Tô Vãn vì ta mà chia tay với Tần Lãng, đáng sao? Ý sâu xa một chút là, kỳ thật ta muốn Tô Vãn cho ta dũng khí, nếu nàng trả lời xứng đáng, ta sẽ lập tức không màng đến cái giá phải trả nữa, con người ta chỉ sống vài chục năm, vì sao không được quyết định theo ý mình? Nếu cuộc sống sau này có thể ở bên cạnh Tô Vãn, chắc chắn rất tuyệt vời.

Tô Vãn không trả lời ta ngay, đôi mắt nhìn ta không rời.

Ta cơ hồ làm theo bản năng, nhích sát lại gần Tô Vãn, cánh tay vòng trên eo nàng. Ta không cần Tô Vãn trả lời, đáp án của nàng sẽ chỉ làm ta thêm khó xử.

Nhưng Tô Vãn cúi xuống bên tai ta, nhẹ nhàng nói một câu:

“Xứng đáng.”

Ta chấn động, ngẩng mặt nhìn nàng.

Tô Vãn tiếp tục:

“Nguyên nhân Tần Lãng không đồng ý là vì tụi mình không có bất cứ vấn đề gì, không rõ vì sao mình đột nhiên đòi chia tay. Mình nói cho anh ấy biết, mình đã yêu người khác.”

Ta gần như hít thở không thông, Tô Vãn là đang thổ lộ sao? Hơn nữa Tô Vãn còn dùng từ “yêu”. Ta từng hỏi Tô Vãn, tình yêu là gì, Tô Vãn nói chỉ hiểu nhưng không diễn đạt được bằng lời, tình cảm phải có bao nhiêu sâu đậm mới xứng với chữ yêu này? Chỉ mới vài ngày ngắn ngủi mà thôi, ta chưa thể tin ngay, không nhịn được bèn hỏi:

“Từ khi nào?”

Tô Vãn hơi hơi ngửa đầu giống như đang hồi tưởng, sau đó đáp:

“Không biết, lúc mà mình nhận ra thì hình như đã lâu lắm rồi.”

Trong lòng ta lại giật mình, ta có thể hiểu được loại cảm thụ này, cơ hồ không sai lệch mấy, chính là “Chúng lý tầm tha thiên bách độ, mạch nhiên hồi thủ, na nhân khước tại, đăng hỏa la san xử.” (*)


Tô Vãn nói:

“Dương Thần, cậu có biết hôm đó khi cậu đột nhiên muốn hôn mình, cảm giác của mình lúc ấy như thế nào không? Mình quả thật không dám tin nữa, mình thừa nhận để cho cậu dọn đến đây ở chung đúng là có ý riêng, đương nhiên không phải thừa nước đục thả câu nha. Chỉ là mình muốn ở bên cậu trong thời gian cậu độc thân, sau đó giữ kín bí mật này, nhìn cậu lập gia đình, mình sẽ mỉm cười và nói, Dương Thần, chúc cậu hạnh phúc.”

“Là do hành động vô thức lúc đó của cậu đã khiến mình không kiềm nén được, hơn nữa chúng ta quen biết lâu rồi, mình có thể cảm giác được cậu đối với mình là bất đồng. Sự phòng ngự trong lòng mình có lỗ hổng này, lập tức khiến mình nảy sinh lòng tham không cam tâm thỏa mãn hiện tại, mình muốn nhiều thêm chút nữa, may mắn cậu không có cự tuyệt.”

Chẳng những không cự tuyệt mà còn ngoan cố hãm sâu vào, trong lòng ta thầm giúp nàng bổ sung, ta nhìn nàng, ngũ quan xinh đẹp của Tô Vãn bên dưới ánh đèn hết sức động lòng người. Lòng vừa động, ta không tự chủ được ôm chặt Tô Vãn, phía sau không có gì chống đỡ, ta trực tiếp đè nàng xuống ghế salon mềm mại, tay vuốt ve gương mặt nàng.

“Vì sao? Vì sao mình cũng là nữ nhân?”

Ta hỏi Tô Vãn, đồng thời cũng hỏi chính mình, ta và Tô Vãn đều là nữ nhân, vì sao lại phát sinh ra loại tình cảm đó?

Tô Vãn ôm lấy cổ ta, khoảng cách giữa hai chúng ta rất gần, ta có thể cảm nhận được hơi thở của nàng, từ chậm đến nhanh, ta cũng cấp bách theo.

Tô Vãn nói:

“Dương Thần, mình hỏi cậu cái này, đối với nữ nhân khác, cậu có loại cảm giác này hay không?”

Ta không chút suy nghĩ liền lắc đầu.

“Vậy mình hỏi lại, đối với nam nhân cậu có cảm giác này không?”


Ta nghĩ nghĩ, vẫn là lắc đầu, hôm nay ta vừa gặp một nam nhân không tệ, nhưng đáng tiếc không hề có cảm giác gì.

Tô Vãn giãn mi:

“Như vậy chúng tỏ cậu chỉ có cảm giác đối với mình, vấn đề cùng giới tính không liên quan.”

Ta lập tức mở to hai mắt, không thể nghi ngờ, những lời này của Tô Vãn đã giúp ta giải được bài toán, bài toán phức tạp khiến ta đau đầu thật lâu. Ta không dám tiến đến với Tô Vãn, một mặt là sợ những ánh mắt xoi mói của người khác, quan trọng nhất chính là bản thân ta vẫn còn cố kỵ. Cho dù hiện tại vấn đề cùng giới yêu nhau đã sớm không phải chuyện lạ gì, nhưng những người bên cạnh ta hầu như không có, ta không muốn trở thành khác loài, không có ý định nảy sinh hứng thú gì với nữ nhân cả. Mà thực tế, quả thật ta chỉ động tâm với Tô Vãn mà thôi.

“Vậy còn cậu? Trước mình, cậu đã từng thích nữ nhân chưa?”

Ta hỏi Tô Vãn.

Tô Vãn im lặng một chút, không trực tiếp trả lời mà hỏi lại ta:

“Cậu để bụng sao?”

Ta lập tức hiểu được, Tô Vãn từng thích qua nữ nhân, tâm hơi hơi đau một chút, nhưng tiêu tan rất nhanh. Chuyện đó dù sao cũng chỉ là quá khứ của Tô Vãn thôi, người trong lòng nàng hiện tại là ta, nghĩ đến đây, tâm lập tức lại rục rịch vui lên. Giờ phút này đây ta nằm ở trên người Tô Vãn, tư thế của hai chúng ta tràn ngập mờ ám, áo ngủ màu tím của Tô Vãn lại vô cùng hấp dẫn, ta nhịn không được nảy sinh ý nghĩ muốn làm một vài chuyện gì đó với nàng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận