Chút Chuyện Của Thặng Nữ

Ta và Tô Vãn mặt đối mặt ngồi trên giường, mũi chân chạm vào nhau, cảm xúc vẫn còn lang thang trong bộ phim vừa rồi, đau thương có, day dứt có, xúc động lại càng nhiều. Ta hoàn toàn không tưởng tượng ra được, vài chục năm sau ta và Tô Vãn sẽ như thế nào, nếu chúng ta tách ra nhiều năm dài dằng dặc như vậy, liệu có còn nhận ra nhau? Ta hoảng sợ, ta không muốn quên Tô Vãn, cũng không hề muốn Tô Vãn quên ta, ta nhìn Tô Vãn không chớp mắt, muốn đem nàng khắc thật sâu vào trong linh hồn.

Tô Vãn cũng nhìn ta, ở ánh mắt nàng ta có thể nhìn thấy được sắc thái chói rọi, nếu hỏi ta thích điểm nào nhất trên người Tô Vãn, không hề nghi ngờ, chính là đôi mắt, đôi mắt long lanh ướt át, cực kỳ động lòng người.

Chúng ta không ai nói câu nào, cứ nhìn nhau như vậy, nếu đưa vào trong phim vậy thì giờ phút này chính là đoạn phim đang bị tạm dừng, thật lòng ta hi vọng thời gian cũng đình chỉ ngay khoảnh khắc ấy.

Cuối cùng vẫn là Tô Vãn phá vỡ sự im lặng, Tô Vãn nói:

“Mình có quà muốn tặng cho cậu.”

Vừa nghe nàng nói xong, ta mới sực nhớ, cũng ôi chao một tiếng:

“Cậu không nói mình quên mất, mình cũng có quà tặng cho cậu.”

Tô Vãn cười:

“Trùng hợp vậy, cho mình xem quà của cậu trước đi.”

Ta cảm thán tâm tư tương thông của ta và Tô Vãn, không biết Tô Vãn tặng ta cái gì, lòng lập tức tràn đầy mong chờ, ta nói:

“Chờ một chút, mình đi lấy.”

Dây chuyền ta vẫn còn để trong túi xách.

Tô Vãn ngọt ngào cười với ta:

“Ừ.”

Ta cầm hộp nhung màu đỏ, trong lòng đột nhiên hồi hộp, ta sợ Tô Vãn không thích món quà này, càng sợ nàng nhìn thấy cái hộp sẽ hiểu lầm. Tên thiết kế sư chết tiệt không biết vì sao làm hộp đựng dây chuyền trông giống y chang hộp đựng nhẫn, nhưng nếu không có hộp thì lại không giống quà tặng. Ta đứng ngoài cửa do dự mãi, Tô Vãn chờ lâu, ở trong phòng hô:

“Dương Thần, cậu tìm không thấy quà hả?”

Ta thả lỏng một chút, dù sao cũng không nên lo lắng nhiều như vậy, đẩy cửa đi vào, chỉ thấy Tô Vãn hai tay chống nạnh, vẻ mặt bất mãn nhìn theo hướng của ta, hờn dỗi nói:

“Đi lâu vậy.”

Cảm giác vô cùng thân thiết khiến lòng ta ngứa ngáy khó chịu, bước vài bước đến bên cạnh Tô Vãn, sau đó đem hộp nhung nhét vào tay nàng, đỏ mặt:

“Tặng cậu, hi vọng cậu thích.”

Vẻ mặt Tô Vãn tràn đầy chờ mong, giống như muốn nhìn xuyên thấu xem bên trong có cái gì, lật qua lật lại ngắm nghía, hỏi ta:

“Cái gì vậy?”

Ta không muốn làm nàng hi vọng rồi sau đó thất vọng, cho nên trực tiếp nói ra:

“Dây chuyền.”

Bất quá với sự hiểu biết của Tô Vãn đối với ta, nàng chắc cũng đoán được sẽ không có điều bất ngờ gì. Tô Vãn vui vẻ mở hộp, lấy ra sợi dây chuyền, khen:

“Đẹp quá.”

Ta thở phào một hơi, biết rõ còn hỏi lại:

“Thích không?”

Tô Vãn gật đầu:

“Thích, cám ơn cậu.”

Sau đó đưa sợi dây cho ta:

“Đeo cho mình đi.”

Ta đi đến sau lưng nàng, đeo vào cho nàng, sau đó mặt đối mặt chiêm ngưỡng một phen, trong lòng thầm khen quả nhiên rất hợp, rất đẹp. Trong đầu vừa nghĩ liền đánh bạo hôn xuống “Trái tim” kia, sau đó thừa dịp hôn một chút xương quai xanh khêu gợi của nàng, ta cảm nhận được thân thể Tô Vãn chấn động.

Biểu tình kinh ngạc của Tô Vãn chỉ là lóe lên rồi thôi, tiếp theo đó tay nàng luồng xuống dưới gối, lôi ra một chiếc hộp tương tự như của ta. Vừa nhìn thấy cái hộp nhỏ kia, tim ta lập tức đập bịch bịch, Tô Vãn khác ta, nàng chung quy có thể làm ra những chuyện khiến người khác bất ngờ, ta biết ta đang chờ mong cái gì.

Qủa nhiên Tô Vãn từ trong hộp lấy ra chiếc nhẫn, ở trong tiệm vàng ta có nhìn thấy qua, giá cả so với dây chuyền ta mua chẳng phân biệt được cao thấp, nhưng ý nghĩa lại hoàn toàn khác nhau.

Tô Vãn một tay cầm nhẫn, tay kia kéo tay trái của ta, im lặng hồi lâu.

Ta còn tưởng nàng đã chuẩn bị vài câu tình tứ gì, kết quả Tô Vãn nói:

“Hình như cậu gầy đi phải không?”

Mấy ngày nay thực hao tổn tinh thần, không gầy mới là lạ, lại nghe Tô Vãn nói tiếp:

“Mình luôn hi vọng được đeo vào ngón áp út cho cậu, đáng tiếc mình không thể.”

Nói xong, Tô Vãn đem nhẫn đeo vào ngón giữa của ta, rất vừa vặn, ta đoán trong quan niệm đeo nhẫn, đeo ngón giữa nghĩa là đang yêu.

Tim quặn một chút, nước mắt rơi xuống.

Ta cũng không biết từ khi nào mình lại dễ rơi nước mắt như vậy, Tô Vãn nói ta là một người sống cảm tính, có lẽ đây là biểu hiện chứng tỏ sự yếu đuối của ta.

“Dương Thần, hãy hứa với mình, cho dù sau này cậu tìm được người xứng đáng để trao thân gửi phận, cậu vẫn đeo nó có được không? Vì chỉ khi nhìn thấy nó, mình mới có thể khẳng định cậu là của mình.”

Thì ra Tô Vãn nhìn mạnh mẽ như vậy nhưng vẫn luôn thiếu khuyết cảm giác an toàn giống ta, hoặc là do ta không làm cho nàng tin tưởng được.

Ta lập tức cảm thấy đau lòng, vuốt ve gương mặt của nàng, không biết phải nói gì. Mỗi lúc như thế này, ta luôn có cảm giác bất lực yếu ớt, cuối cùng khẽ đáp:

“Ừ, mình hứa.”

Hai chúng ta tựa vào nhau rất gần, ta có thể cảm nhận được hơi thở của nàng từ chậm sang nhanh, mang theo một cỗ ấm nóng, không khí xung quanh cũng bắt đầu hòa quyện lại, ánh mắt nóng bỏng của Tô Vãn khiến ta không dám nhìn thẳng vào nàng, tim không kiềm chế được đập nhanh.

Môi Tô Vãn gần như dán vào lỗ tai ta, âm thanh nho nhỏ mang theo chút run khẽ:

“Bảo bối, mình không nhịn được nữa rồi.”

Trong nháy mắt mặt của ta nóng như lửa đốt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui