Chút Chuyện Của Thặng Nữ

Ngày đi Thượng Hải, mưa rơi lất phất, tuy đã qua tết âm lịch nhưng thời tiết vẫn còn rất lạnh, đứng ngay đầu ngọn gió không khỏi phát run. Ta nói Trần Tĩnh không cần đến tiễn ta, nàng vẫn đến, mang theo trên tay một ít đồ ăn để ta ăn dọc đường. Ta trêu nàng làm giống như ta đi đến đâu xa lắm không bằng, Trần Tĩnh nói “cậu không phải đi du lịch mà là ở lâu dài nơi đó, đất khách lạ lẫm, mọi thứ đều phải dựa vào chính mình.”

Ngay tại thời khắc này, có thể hiểu được tình bạn đặc biệt đáng quý đến chừng nào.

Thật ra ta có một chuyện muốn hỏi Trần Tĩnh, nhưng lại nói không nên lời. Ngày đó tuy rằng ta uống nhiều rượu, thế nhưng sau khi tỉnh rượu vẫn nhớ rất rõ mình đã nói gì với Trần Tĩnh, Trần Tĩnh chưa từng nhắc lại thì ta tự nhiên cũng sẽ không chủ động đề cập tới, cái ta muốn hỏi Trần Tĩnh chính là, chuyện ta đến Thượng Hải công tác nàng có cho Tô Vãn biết hay không. Trần Tĩnh suy cho cùng rất hiểu ta, sợ ta xấu hổ, làm bộ không chút để ý nhắc đến Tô Vãn, Trần Tĩnh nói, “Tô Vãn biết cậu muốn đi Thượng Hải, cậu ấy không tiện đến, nhờ tôi tiện thể nhắn lại với cậu là, sang đó hãy chú ý chăm sóc bản thân.”

Mũi ta đột nhiên đau xót, vội vàng quay mặt đi, một hồi lâu sau mới nén xuống được nước mắt, tươi cười một cái, nói với Trần Tĩnh:

“Tôi đi trước đây, có thời gian thì đến Thượng Hải chơi.”

Trước khi đi, Trần Tĩnh cho ta một cái ôm.

Thượng Hải thật sự không xa, nhưng ngồi trên xe lại có cảm giác đã đi xa, rời đi những thứ vốn quen thuộc trong cuộc sống, đến một nơi xa lạ để bắt đầu lại một lần nữa. Chuyện tình cảm của ta hoàn toàn là sự thất bại, lâm vào cảnh khốn cùng đó, ta chỉ biết chạy trốn đến nghìn dặm.

Đoàn tàu chạy nhanh về phía trước, cảnh sắc ngoài cửa sổ nhanh chóng thụt lùi về sau, đồng thời có một loại cảm giác dòng chảy ngược của thời gian. Ta lại nghĩ đến Tô Vãn, nghĩ tới thời trung học của chúng ta, từ xa lạ đến quen thuộc, đến thân mật khăng khít, nếu nhân sinh có thể lặp lại một lần nữa, có thể hay không ngay ngày đầu tiên biết đến Tô Vãn ta sẽ liền quý trọng nàng?

Đồng nghiệp ở Thượng Hải tiếp đón ta, dắt ta đi xem qua môi trường công tác ở đây, tuy rằng nơi này không phải nơi lớn nhất, thế nhưng hoàn cảnh vẫn rất tốt, tính cả ta vào tổng cộng là năm người, ba nam hai nữ, buổi tối vài đồng nghiệp ở các phòng khác toàn bộ tụ lại thết đãi một bàn cơm giúp ta đón gió tẩy trần, náo nhiệt một phen, nhờ vậy khiến ta không cảm thấy cô đơn trong ngày đầu tiên đến Thượng Hải.

Vì tránh phải miên man suy nghĩ, ta cơ hồ đem toàn bộ thể xác và tinh thần gửi gắm vào công việc, cho nên đồng nghiệp trêu chọc gọi ta là “liều mạng Tam Nương”, cho dù vậy, mỗi đêm ta đều mất ngủ, chỉ cần nghĩ đến Tô Vãn, ta đau đến cuộn mình thành một đoàn.

Trong vòng ba tháng ta đã thích ứng được tiết tấu cuộc sống ở Thượng Hải, chơi với những người bạn nửa đời không quen, mẹ ta hầu như mỗi tuần đều gọi điện thoại cho ta, còn ta đáp lại nội dung lần nào cũng có của bà là “con ở đây vô cùng mạnh khỏe”, bạn bè cũng hay gọi hỏi thăm tình hình hiện tại của ta, tựa hồ không khác gì hồi đi Nam Kinh, sự khác biệt duy nhất chính là Tô Vãn vẫn luôn ở bên cạnh ta đã hoàn toàn biến mất. Thời đại internet phát triển thế nhưng nửa điểm tin tức của Tô Vãn ta cũng không biết, icon hình đầu chim cánh cụt của Tô Vãn vĩnh viễn phủ bụi, nội dung hiển thị cũng vĩnh viễn là câu kia, “Hoặc ít hoặc nhiều ở một thời điểm nào đó, bởi vì không có được, cho nên vờ như không cần.”

Tình cảm mãnh liệt của ta đối với Tô Vãn cũng dần dần ổn định lại, không phải biến mất, mà là lắng đọng, không biết từ khi nào ta bắt đầu có thói quen trước khi ngủ đều phải ngắm nhìn ảnh chụp chung của mình và Tô Vãn nửa giờ. Ngày đó chuyển nhà, ta mang theo cả khung ảnh trên tủ đầu giường của Tô Vãn, chỉ cần nhìn đến nụ cười của Tô Vãn, ta sẽ cảm thấy rất an lòng, nếu không phải cái ngày đặc biệt kia sắp đến, chỉ sợ ta cứ tiếp tục duy trì thói quen ấy, cho đến một ngày hoàn toàn buông tay với đoạn tình cảm này.

Sinh nhật của Tô Vãn đến, năm rồi ta chuẩn bị quà cho nàng trước cả tháng, vậy mà năm nay ngay cả tư cách tặng quà cũng không có, ta đột nhiên… rất muốn gặp Tô Vãn, ta muốn nhìn xem hiện tại nàng như thế nào. Nếu hỏi ta, ta hi vọng Tô Vãn sẽ như thế nào, ta sẽ không biết xấu hổ mà hi vọng Tô Vãn có thể giống ta, ta không cho nàng được hạnh phúc, rồi lại không muốn người khác có được nàng.

Ta trăn trở rất lâu, cuối cùng mua vé xe lửa trở về ngay ngày sinh nhật Tô Vãn, xuống xe, ta mới gọi điện thoại cho Trần Tĩnh báo mình đã về.

Mà chuyện này hoàn toàn nằm trong dự kiến của Trần Tĩnh, Trần Tĩnh cười nói:

“Tôi biết ngay cậu không nhịn được.”

Sau đó nói cho ta biết địa điểm Tô Vãn tổ chức sinh nhật tối nay, hỏi ta có muốn nàng tới đón ta cùng đi hay không.

Ta nói không cần, ta còn chưa mua quà, ta kêu nàng đi trước, suy nghĩ một lúc còn dặn nàng đừng cho Tô Vãn biết ta trở về.

Không phải ta muốn làm cho Tô Vãn bất ngờ, mà là sợ nàng không chịu gặp ta.

Ta thật sự không biết tặng cho Tô Vãn cái gì thì tốt, lãng mạn không được, muốn nổi bật cũng không được, cuối cùng đơn giản ở trung tâm thương mại mua bộ váy, chớ có nói, ngay cả số đo ba vòng của Tô Vãn ta đều rõ như lòng bàn tay, dặn nhân viên cửa hàng gói lại, viết một tấm thiệp chúc mừng sinh nhật bỏ vào trong.

Lúc đến khách sạn đã là tám giờ, trước đó Trần Tĩnh đã gửi vài tin nhắn hối thúc ta, hỏi ta tại sao vẫn chưa đến. Cuối cùng ta đành phải nói, kỳ thật ta cố ý đi trễ một chút, ta sợ việc xuất hiện đột ngột của mình sẽ khiến không khí trở nên xấu hổ.

Bữa tiệc tổ chức ở lầu hai, vừa ra khỏi thang máy đột nhiên một trận âm thanh xôn xao rất lớn, chợt nghe rất nhiều người trăm miệng một lời hô to:

“Rượu giao bôi! Rượu giao bôi!”

Bạn bè khi tụ tập vẫn thường đùa giỡn nhau như vậy, lần này không biết ai là kẻ xui xẻo, đương nhiên ta cũng mơ hồ đoán ra là ai, Tô Vãn là thọ tinh, là nhân vật chính của đêm nay.

Cách cánh cửa lớn một khoảng, bước chân của ta đột nhiên trở nên nặng như chì, ta nhớ đến lần cuối cùng gặp Tô Vãn cả hai đã cãi nhau, lời chia tay là ta đưa ra, hiện tại ta ở đây làm cái gì?

Mặc kệ nói như thế nào, bản thân ta cũng đã đến đây, không thể lại rút lui có trật tự một lần nữa, hít sâu một hơi, thu hồi lại sự bồn chồn kia, ta đi qua đó, đập vào mắt là hai người đứng ở cái bàn đặt giữa phòng, một người mặc tây trang, một người mặc váy dài thướt tha, đang choàng tay uống rượu giao bôi.

Không thể phủ nhận Tô Vãn và Tần Lãng đúng là một đôi trai tài gái sắc, dì Tô ngồi bên cạnh Tô Vãn, vẻ mặt hiền lành cười nhìn bọn họ.

Bọn họ vừa mới uống xong, một người đồng nghiệp của Tô Vãn liền hô to lên:

“Tổng giám đốc Tần, còn không mau kính mẹ vợ một ly!”

Tất cả mọi người cũng hùa theo, chỉ có Trần Tĩnh trên mặt lo lắng, ánh mắt của nàng quét về phía cửa, vừa vặn bắt gặp ta.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui