"Lý thượng giáo, cô không về nhà ăn Tết à?"
"Tình huống trong nhà tôi thế nào Vương sở trưởng đâu phải không biết, có về hay không thì cũng có nghĩa lý gì." Lý Ninh Ngọc đạm nhiên nói.
"Cái này..." Cảm giác được mình nói sai, Vương Điền Hương nửa ngày không biết phải mở miệng thế nào.
"Chị Ngọc, cái váy đỏ của em đâu rồi?"
"Cất trong tủ quần áo ấy, ngoài cùng bên trái."
"Này không nên a, Cố thượng úy nỡ lòng bỏ lại Lý thượng giáo ở Cầu Trang ăn Tết một mình sao?" Bạch Tiểu Niên nhỏ giọng hỏi.
"Hai ngày trước anh cũng không phải không thấy Cố thượng úy quấn lấy Lý thượng giáo lâu như nào, ấy mà Lý thượng giáo cũng không hề nhượng bộ.
Tôi nói rồi, tòa băng sơn này không có khả năng tan nhanh như vậy đâu." Kim Sinh Hỏa nói xong, nhấc cái rương lên, "Tôi đi trước, con gái tôi đang ngóng trông ở nhà."
"Vậy tôi cũng đi đây, chú Hà cùng Tiễn Chúc chờ tôi rất lâu rồi."
"Chị Ngọc, chị thực sự không về với em sao?" Cố Hiểu Mộng thu dọn đồ đạc xong, đi đến bên cạnh Lý Ninh Ngọc.
"Cố thượng úy, tôi đã nói rất nhiều lần rồi..."
"Em biết, chị thích yên tĩnh, nhưng...!nhưng là em cũng không yên tâm..." Vô tình hay cố ý liếc qua Ngô Chí Quốc, Cố Hiểu Mộng dứt khoát ngồi xuống, "Đã vậy em đây không đi, em ở lại cùng chị."
"Hiểu Mộng, Tết vốn là ngày đoàn viên cùng người thân, huống hồ em và Cố hội trưởng cũng đã lâu rồi không gặp nhau." Lý Ninh Ngọc cầm tay Cố Hiểu Mộng, "Yên tâm, tôi không sao."
"Thế...!Em đi thật đấy.
Chị Ngọc, nếu có việc gì chị cứ gọi điện cho em, hai ngày nữa em sẽ trở lại."
"Được, tôi đợi em."
Lý do vì sao cự tuyệt Cố Hiểu Mộng, chính bản thân Lý Ninh Ngọc cũng không rõ ràng lắm.
Có lẽ là vì nhiều năm như vậy đều là tự mình một người trải qua, đoàn viên hay không đoàn viên, có người thân hay không có người thân cũng không còn quan trọng nữa.
Rất nhanh đã tới đêm, Lý Ninh Ngọc giải mã xong bức điện văn cuối cùng, đặt bút xuống, "Cố thượng..."
Em ấy về nhà rồi mà...!
Lý Ninh Ngọc tự giễu cười cười, thu dọn đống văn kiện, nhìn thấy điện thoại trên bàn, tâm khẽ động.
Hiểu Mộng đã nói, có thể gọi điện thoại cho em ấy, nếu không thì...!
Đợi Lý Ninh Ngọc kịp nhận ra, tay đã bấm số điện thoại Cố gia.
"Xin chào, là ai vậy?"
"Tôi tìm Cố tiểu thư."
"Cô gọi tới lại không đúng lúc rồi, tiểu thư vừa đi xong, cũng không biết lúc nào mới về."
"Như vậy a, cảm ơn, thế tôi không quấy rầy nữa."
Để điện thoại xuống, Lý Ninh Ngọc hít thở sâu mấy cái mới thoáng bình phục tâm tình.
Cũng phải, nói không chừng Cố Hiểu Mộng chỉ là khách sáo một chút thôi, mình tại sao lại tưởng thật được cơ chứ.
Lý Ninh Ngọc xoa xoa huyệt thái dương, nhìn lên thời gian trên đồng hồ, đã sắp mười hai giờ rồi.
Dù là không muốn, nhưng vẫn nên đi nghỉ ngơi sớm một chút vậy.
Vừa định đứng dậy liền nghe được một trận tiếng vang ngoài cửa, Lý Ninh Ngọc vội vã chạy ra mở cửa xem một chút trạng huống.
"Chị Ngọc!" Cố Hiểu Mộng đứng trước một dàn pháo hoa, vẫy vẫy tay với Lý Ninh Ngọc, "Chị Ngọc, tân niên khoái hoạt!"
"Hiểu Mộng..."
"Chị Ngọc, nhìn thấy em lại kích động như vậy sao? Ngay cả lời đều nói không nên rồi." Cố Hiểu Mộng đem bật lửa nhét vào trong tay cô, "Chúng ta cùng nhau bắn pháo hoa đi."
"Được."
Pháo hoa rực rỡ bừng sáng trên bầu trời, khóe mắt Lý Ninh Ngọc có chút ẩm ướt, vội vàng lau đi nước mắt.
Bên tai truyền đến giọng nói quen thuộc, "Chị Ngọc, sau này em sẽ cùng chị đón năm mới."
Cố Hiểu Mộng cầm tay Lý Ninh Ngọc, trịnh trọng hứa hẹn.
"Là em nói đấy, Cố thượng úy, phải giữ lấy lời."
"Nhất định."
"Lão gia, cứ để tiểu thư đi như vậy?"
"Yên tâm." Cố Dân Chương hoàn toàn bình thản, nhìn pháo hoa từ phía Cầu Trang, "Sang năm Cố gia chúng ta sẽ có thêm một người nữa cùng đón năm mới.".