Bạch Tiểu Niên ôm một đống văn kiện chuẩn bị giao cho Lý Ninh Ngọc, lại phát hiện điện văn từ hai ngày trước cô vẫn chưa hề động một chữ nào, "Lý thượng giáo, mấy bức điện văn này là..."
"Không có gì, anh cứ để ở đây đi."
"Ồ..." Bạch Tiểu Niên để văn kiện xuống, vừa đi vừa quay đầu lại nhìn Lý Ninh Ngọc.
Có gì đó không đúng lắm, bình thường Lý thượng giáo đều giải mã điện văn đúng hạn mà, lần này sao lại...!
"Thư ký Bạch, đừng cứ nhìn chằm chằm Lý thượng giáo mãi như thế, không sợ Cố thượng úy móc mắt anh luôn à?"
"Tôi..." Bạch Tiểu Niên vội vã thu hồi ánh mắt.
"Vương sở trưởng, anh cũng đừng hù dọa anh ta, Cố thượng úy còn chưa biết lúc nào mới về." Kim Sinh Hỏa buông tờ báo xuống.
"Đúng rồi, bận rộn một hồi tôi quên mất.
Cố thượng úy đi làm nhiệm vụ lần này cũng được một khoảng thời gian rồi." Bạch Tiểu Niên giờ mới kịp phản ứng, "Trách không được Lý thượng giáo hai ngày nay không yên lòng."
"Các người nói đủ chưa?" Lý Ninh Ngọc thanh âm vẫn nhàn nhạt, nhưng đủ làm mấy người kia đồng thời sợ hãi ngậm miệng lại.
Trầm mặc một hồi, Lý Ninh Ngọc thật sâu thở dài, "Thư ký Bạch."
"Có tôi."
"Chỗ điện văn này có lẽ tôi phải mất một đoạn thời gian nữa mới xong, phiền anh nói với Trương tư lệnh một tiếng."
"Tôi hiểu, tôi hiểu." Bạch Tiểu Niên gật đầu lia lịa.
Chờ Lý Ninh Ngọc lên lầu rồi, Bạch Tiểu Niên mới thả lỏng chút, "Tình huống gì thế này, Cố thượng úy không ở đây cũng không cần phải như vậy a?"
"Thư ký Bạch, ngay từ đầu là chính anh nói với Lý thượng giáo nhiệm vụ lần này nhiều lắm chỉ hai ngày có thể hoàn thành, cô ấy mới bằng lòng để Cố thượng úy đi." Vương Điền Hương lên tiếng trước.
"Sau đó hai ngày rồi hai ngày, hai ngày rồi lại hai ngày, vậy mà cũng gần một tuần lễ." Kim Sinh Hỏa bổ sung.
"Chuyện này sao lại trách tôi? Với cả Cố thượng úy cũng không phải đi là mất liên lạc luôn đâu, ngày hôm qua chẳng đã gọi điện thoại về đó sao?" Bạch Tiểu Niên đổ mồ hôi.
"Ái chà, lúc tôi không có ở đây thật náo nhiệt nha, đang nói chuyện gì vậy?"
"Cố thượng úy?" Bạch Tiểu Niên giống như túm được cọng rơm cứu mạng, "Cố thượng úy, cô đã trở về rồi, cô phải trả lại trong sạch cho tôi a!"
"Đừng đụng vào cô ấy!" Triệu tiểu thư tiến lên một bước ngăn cản Bạch Tiểu Niên.
"Tôi không sao mà, đừng khẩn trương như vậy." Cố Hiểu Mộng mỉm cười nói, "Mấy người cứ nói chuyện đi, tôi phải đi tìm chị Ngọc."
Cố Hiểu Mộng nói xong, liền hào hứng lên lầu, mở cửa thò đầu vào nhìn xung quanh, "Chị Ngọc, chị Ngọc đang làm gì thế?"
"Hiểu Mộng?" Lý Ninh Ngọc sững sờ một chút, liền rất nhanh khôi phục bình tĩnh, "Cố thượng úy đã chịu về rồi à?"
"Chị Ngọc, chị đừng giận mà, em đây không phải đã về rồi sao?" Cố Hiểu Mộng tiến lên muốn kéo tay Lý Ninh Ngọc lại bị né tránh.
"Nếu Cố thượng úy đã trở về, vậy thì bắt đầu làm việc đi, trong khoảng thời gian này điện văn tồn đọng không ít."
"Hả? Chị Ngọc, chị chờ em một chút." Cố Hiểu Mộng vội vàng đi theo Lý Ninh Ngọc, trong miệng còn lầm bầm, "Gì chứ, mới vừa về đã phải giải mã điện văn, thật là bóc lột sức lao động..."
"Cố thượng úy...!này..." Lý Ninh Ngọc vừa định quay đầu lại, nhất thời không có chú ý tới bậc thang dưới chân.
"Chị Ngọc!" Cố Hiểu Mộng vô thức nắm lấy Lý Ninh Ngọc, che chở cho cô mà đập mạnh người vào tường.
"Hiểu Mộng!" Từ trên vai truyền đến cảm giác nóng ướt, Lý Ninh Ngọc giãy dụa muốn kiểm tra tình hình Cố Hiểu Mộng.
"Ưm...!Chị Ngọc chị đừng động, để em nghỉ một lát..." Cố Hiểu Mộng bị đau mà cắn môi dưới, máu tươi theo cánh tay nàng tí tách rơi xuống đất, ngay cả quần áo cũng bị nhuộm đỏ.
"Tiểu thư!" Triệu tiểu thư chạy theo lên lầu cũng bị làm cho hoảng sợ, "Tôi đã nói cô nghỉ ngơi thêm hai ngày nữa mà cô không nghe, vết thương chưa lành hẳn đã đòi về.
Phải cẩn thận một chút chứ, vết thương này mất bao công mới xử lý ổn được..."
"Chớ nói nhảm!" Cố Hiểu Mộng gấp đến độ muốn bịt miệng Triệu tiểu thư, liền không biết làm sao mà nhìn về phía Lý Ninh Ngọc, "Chị Ngọc, em thực sự không có việc gì, em..."
"Cố Hiểu Mộng, em đừng nhúc nhích!" Nhìn vết máu trên vai Cố Hiểu Mộng càng ngày càng đậm, Lý Ninh Ngọc một tay đè nàng lại, "Nghe tôi, xử lý vết thương trước đã, còn lại sau này hãy nói."
"Được."
"Chị Ngọc...!Em sai rồi, em tưởng đã sắp khỏi hẳn rồi nên mới trở về..." Cố Hiểu Mộng lắp bắp giải thích.
"Làm sao lại bị thương?"
"Là do bản thân không cẩn thận, trước đó vẫn còn..."
"Vì sao không nói cho tôi?"
"Em còn không phải vì sợ chị lo lắng sao?"
"Em nghĩ như vậy thì tôi không lo?"
"Em..." Cố Hiểu Mộng nhất thời cứng họng, không thể làm gì khác hơn là tiếp tục xin lỗi, "Em sai rồi, em đáp ứng chị, lần sau sẽ không..."
"Em nói đấy, không được có lần sau."
"Được được được." Thấy Lý Ninh Ngọc đã xuôi, Cố Hiểu Mộng gật đầu liên tục.
"Vậy em nghỉ ngơi trước đi, mấy ngày này không cho phép ra khỏi phòng, điện văn cũng không cho đụng vào..."
"Việc này khoan hãy nói, chị Ngọc, nhiều ngày rồi không gặp, không ôm một cái được sao?"
"Cố thượng úy...!Hiểu Mộng, em buông ra..."
"Chị Ngọc, em rất nhớ chị."
"Vai còn bị thương, đừng làm rộn."
"Không có việc gì, kệ nó đi."
"Thư ký Bạch, quầng thâm trên mắt anh là..."
"Đừng nói nữa, Vương sở trưởng, ngày hôm qua bị mấy người nói như vậy, tôi cả đêm cứ nghĩ về việc Lý thượng giáo muốn đối phó tôi thế nào...!Mà, Lý thượng giáo đâu?"
"Anh tới muộn, Cố thượng úy đã mang điểm tâm lên rồi." Kim Sinh Hỏa cười vỗ vỗ vai Bạch Tiểu Niên, "Yên tâm, Cố thượng úy ra tay, Lý thượng giáo sẽ sớm nguôi giận thôi."
"Thật à? Ông làm sao biết..." Bạch Tiểu Niên vẻ mặt mờ mịt..