"Kim sở trưởng, nghe nói tối nay có chợ và lễ hội đèn lồng nữa, chúng ta qua chơi đi."
"Cũng được."
"Chị Ngọc, chúng ta cũng đi đi có được không?" Cố Hiểu Mộng hào hứng, kéo kéo ống tay áo Lý Ninh Ngọc.
"Cố thượng úy, điện văn hai ngày này em còn chưa giải mã xong đâu."
"Ai ya, mỗi ngày cứ điện văn điện văn hoài, làm em đau cả đầu.
Chị Ngọc, chúng ta ra ngoài thư giãn chút đi mà."
"Thoải mái cũng được thôi, có điều Cố thượng úy đừng làm trễ nải công việc."
"Đã rõ!"
"Chị Ngọc, chúng ta qua bên kia mua đồ đi!"
"Rồi rồi, em chạy chậm một chút."
"Tiễn Chúc, em muốn ăn kẹo hồ lô không?"
"Được, lấy hai xâu đi, chúng ta mỗi người một cái."
"Vì sao chúng ta cũng phải đến đây đi dạo chứ?" Nhìn hai đôi tiểu tình nhân đi phía trước, Vương Điền Hương chất vấn.
"Nếu không hay là hai ta cũng khoác tay nhau cái đi?" Kim Sinh Hỏa đề nghị.
"Không không không, Kim sở trưởng thỉnh tự trọng."
Sau khi dạo quanh một hồi, Cố Hiểu Mộng nháy mắt ẩn ý với Hà Tiễn Chúc một cái, Hà Tiễn Chúc hiểu ý gật đầu, đi tới kéo tay Cố Hiểu Mộng, "Lý thượng giáo, cho tôi mượn Hiểu Mộng của cô một chút nhé."
"Bao lâu?"
"Rất nhanh sẽ trả lại cô, Lý thượng giáo không nỡ à?"
"Không có."
Nhìn thấy Lý Ninh Ngọc gật đầu, Cố Hiểu Mộng thuận thế khoác tay Hà Tiễn Chúc, "Chúng ta đi thôi."
"À đúng rồi." Cố Hiểu Mộng vừa đi vài bước liền quay đầu, "Chị Ngọc, lương tháng này của em còn lại bao nhiêu? Đưa hết cho em đi."
"Em hỏi tiền để làm gì?"
"Em..." Cố Hiểu Mộng dừng một chút, chỉ chỉ sạp ven đường, "Mua hoa đăng a."
"Ừ, cầm đi."
"Cảm ơn chị Ngọc!"
"Ấy, không được, hai người các cô đi rồi, vậy tôi thì sao?" Bạch Tiểu Niên vô thức nhìn về phía Lý Ninh Ngọc, "Lý thượng giáo..."
"Tránh ra."
"Ơ."
Không có Cố Hiểu Mộng ở bên cạnh, Lý Ninh Ngọc cũng không còn tâm tư đi dạo xung quanh, chỉ đơn giản đứng ở bờ sông ngắm cảnh.
"Lý thượng giáo sao lại ở đây thế này, không phải Cố thượng úy đi cùng với cô à?" Kim Sinh Hỏa có chút kỳ quái.
"Tôi vừa thấy Cố thượng úy cùng Hà tiểu thư đứng ở sạp bán đèn hoa đăng rất lâu, còn tưởng rằng bọn họ đang chờ cô đấy."
"Hoa đăng? Em ấy mua sao?"
"Không thấy mua, có lẽ là do không có tiền."
"Tôi biết rồi." Lý Ninh Ngọc như có điều suy nghĩ.
"Má ơi, Lý thượng giáo cô mua cái gì thế, lòe loẹt vậy." Vương Điền Hương vừa vào cửa đã muốn mù mắt.
"Đi ngang qua lúc đang dạo phố, tiện nên mua mấy cái."
"Đây là hoa đăng mà, nhìn kỹ cũng thật đáng yêu, còn có hình tiểu cẩu này."
"Vương sở trưởng, đừng đụng vào."
"Ồ ồ ồ, biết rồi biết rồi." Vương Điền Hương ngượng ngùng thu tay lại.
"Cố thượng úy sao còn chưa quay về?"
"À, tôi thấy cô ấy và Hà tiểu thư vào một cửa tiệm, chắc còn đang mua đồ đi."
"Chỉ là ghé tiệm mua sắm sao có thể đi lâu như vậy?"
"Lý thượng giáo cô nói gì cơ?"
"Không có gì."
"Chị Ngọc, em đã về!" Cố Hiểu Mộng hưng phấn chạy vào.
"Cố thượng úy cũng biết về rồi hả, đi chơi cùng Hà tiểu thư có vui không?"
"Hả? Em...!cũng bình thường thôi, mà cái này không quan trọng." Cố Hiểu Mộng cười cười, đem chiếc hộp ôm trong ngực đưa cho Lý Ninh Ngọc, "Chị Ngọc, cho chị."
"Đây là..." Lý Ninh Ngọc mở hộp ra, thấy một sợi dây chuyền tinh xảo, có chút kinh ngạc.
"Thích không? Em đã chọn rất lâu đấy." Cố Hiểu Mộng ra chiều đắc ý.
"Không phải em nói là muốn đi mua hoa đăng sao?"
"Cái này..." Cố Hiểu Mộng lắp bắp giải thích, "Lúc em tới thì người ta dẹp quầy rồi, không mua được..."
"Trùng hợp thế, lúc tôi đi vẫn còn mà nhỉ.
"Chị Ngọc, chị..." Nhìn chỗ hoa đăng trước mặt, Cố Hiểu Mộng ngây ngẩn cả người, "Em chẳng qua chỉ là thuận miệng nói thôi mà."
"Tôi cũng không phải cố ý mua...!Ấy..." Bị Cố Hiểu Mộng ôm cổ, Lý Ninh Ngọc hơi sững sờ.
"Em rất thích, cảm ơn chị Ngọc." Cố Hiểu Mộng ghé vào Lý Ninh Ngọc bên tai nói.
"Tôi cũng thích món quà em tặng cho tôi, Hiểu Mộng.".