"Cố thượng úy."
"Ồ, Sao thư ký Bạch lại rảnh rỗi đến tìm tôi thế này?" Cố Hiểu Mộng đặt cuốn sách trong tay xuống, "Nói nhanh nhé, tôi còn có việc."
"Cố thượng úy từ lúc nào bắt đầu đọc sách rồi?"
"Chị Ngọc nói tôi đọc đấy, chiều hôm nay còn muốn kiểm tra xem tôi viết cảm tưởng đến đâu rồi, mà không đúng, sao tôi phải nói với anh mấy cái này làm gì?" Cố Hiểu Mộng kịp phản ứng lại, "Thư ký Bạch, anh rốt cuộc có chuyện gì?"
"Cũng là về Lý thượng giáo thôi, Trương tư lệnh gửi tới mấy bức điện văn, chỉ đích danh Lý thượng giáo giải mã, tôi thật sự không có biện pháp."
"Vậy anh đi mà tìm chị Ngọc a, tìm tôi có ích lợi gì."
"Ai chẳng biết Lý thượng giáo mềm không được cứng không xong, duy chỉ có Cố thượng úy cô nói thì cô ấy mới chịu nghe.
Tôi cũng rất tò mò, Cố thượng úy là dùng cách gì đây."
"Anh muốn biết à?"
"Đúng đúng!" Bạch Tiểu Niên vẻ mặt mong đợi nhìn Cố Hiểu Mộng.
"Đi, tôi vẫn còn năm bài cảm tưởng về sách, anh giúp tôi viết rồi tôi sẽ chỉ cho anh."
"Thành giao."
"Đưa văn kiện cho tôi." Cố Hiểu Mộng tiếp nhận văn kiện, "Nhìn cho kỹ đấy."
"Chị Ngọc!"
"Có chuyện gì? Đọc xong sách rồi à, mấy bài cảm tưởng em viết như nào rồi?"
"Chị Ngọc, đừng vừa nhìn thấy người ta đã nhắc chuyện học chứ, chị không cảm thấy mấy ngày nay đọc sách khiến em tiều tụy đi sao?"Cố Hiểu Mộng chỉ chỉ mặt mình, "Chị xem, em gầy rồi này."
"Cố thượng úy, nhắc em đọc sách là vì muốn tốt cho em, đây cũng là ý của Cố hội trưởng."
"Em không quan tâm có phải ý của ba em không, em chỉ biết là chị Ngọc bảo em đọc sách."
"Rồi, coi như là tôi khiến em đọc."
"Vậy chị Ngọc, em nghe lời chị ngoan ngoãn đọc sách rồi, chị có thể giúp em một việc được không?"
"Gấp cái gì?"
"Vừa nãy thư ký Bạch đưa em mấy bức điện văn, hai ngày nay em đọc sách thấy đã muốn ngất rồi, xem không nổi được một dòng, chị Ngọc...!chị giúp em một chút nhé."
"Cố thượng úy, thân làm tình báo viên, giải mã điện văn là công việc của em.
Dù có là thượng cấp hay đồng nghiệp của em, tôi cũng không tiện nhúng tay vào mấy chuyện này."
"Vậy thì chị đừng dùng tư cách thượng cấp với đồng nghiệp gì đó nữa, lấy thân phận chị Ngọc của em đi có được hay không?" Cố Hiểu Mộng kéo kéo góc áo Lý Ninh Ngọc, "Chị Ngọc, chị Ngọc của em ơi, chị chắc cũng không muốn nhìn em vì mấy bức điện văn mà thức đêm đến mắt thâm quầng, chịu đựng tới sinh bệnh..."
"Cố thượng úy, không nên chuyện bé xé ra to.
Mấy phần công việc này mà gánh vác không được, chỉ có thể nói lên năng lực của em không đạt."
"Chị Ngọc, chị mà còn không biết năng lực của em như nào sao?"
"Cố Hiểu Mộng, em!" Lý Ninh Ngọc mặt hơi đỏ lên.
"Em sai rồi em sai rồi, chị Ngọc, giúp em một lần, một lần cuối cùng thôi có được không?" Cố Hiểu Mộng giả vờ ủy khuất nói, "Làm không tốt thì ba của em chắc chắc sẽ nói em, chị Ngọc..."
"Được được được, tôi đáp ứng em được chưa." Lý Ninh Ngọc cuối cùng cũng hạ giọng, "Đưa đây cho tôi."
"Chị Ngọc là tuyệt nhất!" Cố Hiểu Mộng đắc ý nháy mắt mấy cái với Bạch Tiểu Niên vẫn còn đang đứng ngoài cửa, "Xong."
Xem ra cũng thật đơn giản.
Bạch Tiểu Niên âm thầm gật đầu.
Sau khi lại một lần nữa nhận được bức điện văn của Trương Tư Lệnh, Bạch Tiểu Niên cầm văn kiện đi tới chỗ Lý Ninh Ngọc, hắng giọng một cái, "Chị Ngọc."
Bút trong tay Lý Ninh Ngọc dừng lại một chút, cũng không ngẩng đầu, "Thư ký Bạch, xin tự trọng."
Chuyện này sao không giống như trong tưởng tượng a...!
Bạch Tiểu Niên lại một lần nữa nghi ngờ..