Khi về đến cổng khu nhà của Lâm Tất Tất thì Triệu Thanh Nhượng cảm thấy bụng đau không chịu nổi, trán đổ đầy mồ hôi.
“Chắc là viêm ruột thừa cấp tính” Lâm Tất Tất vội vàng đỡ Triệu Thanh Nhượng xuống xe: “Đi, tôi đưa anh đi bệnh viện.”
May là cô khoẻ, đỡ một người đàn ông như Triệu Thanh Nhượng mà cô vẫn có thể đi lại bình thường.
“Đừng đi bệnh viện của chúng ta.”
Lâm Tất Tất ở bên cạnh nhịn cười: “Hoá ra bác sĩ Triệu của chúng ta cũng sợ mất mặt.”
Triệu Thanh Nhượng không còn sức mà tranh luận với cô, thều thào nói: “Tôi cũng là người bình thường, tất nhiên cũng sợ mất mặt rồi.”
Lâm Tất Tất bị tài lạng lách của bác tài làm cho đầu óc choáng váng. Cô vươn tay đỡ đầu của Triệu Thanh Nhượng, cô sợ anh bị say xe thì càng thêm khó chịu.
Lúc xuống xe, Lâm Tất Tất không hỏi ý kiến của Triệu Thanh Nhượng đã trực tiếp cõng anh.
Triệu Thanh Nhượng kinh ngạc: “Thất Thất…”
Trong làn gió xuân, tóc mai của Lâm Tất Tất dính mồ hôi dán chặt trên má: “Không sao, tôi khoẻ lắm.”
Cô lao vào phòng cấp cứu, chạy đến chỗ bác sĩ trực ban giải thích ngắn gọn về tình hình của Triệu Thanh Nhượng: “Viêm ruột thừa cấp tính, lúc đầu thì đau vùng bụng trên, sau đó chuyển dần sang vùng rốn, cuối cùng thì đau ở vùng bụng dưới bên phải.”
Bác sĩ cấp cứu thấy Lâm Tất Tất nói chuyện chuyên nghiệp như thế, vô cùng ngạc nhiên nhìn cô: “Cô cũng là bác sĩ hả?”
“Ừm.”
Bác sĩ cấp cứu ấn mấy cái và lấy máu làm xét nghiệm cho Triệu Thanh Nhượng, sau đó yêu cầu chụp CT: “Người nhà đi thanh toán đi, sau đó đỡ anh ta lên tầng hai chụp CT.”
“Ừm, được.” Lâm Tất Tất cũng không phản bác lại rằng cô không phải người nhà.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Kết quả chụp CT có rất nhanh, quả nhiên là viêm ruột thừa cấp tính.
“Người nhà đến ký tên.”
Ngón tay của Lâm Tất Tất móc vào nhau: “Thật ra, tôi không phải người nhà.”
Cô nhìn sang Triệu Thanh Nhượng: “Hay là gọi điện cho ba mẹ anh nhé? Anh làm phẫu thuật cũng phải nói với chú dì một tiếng chứ?”
“Không cần, tự tôi ký là được.” Triệu Thanh Nhượng cầm tờ đơn. Trong lúc ngẩng người, suýt nữa thì anh ký tên mình ở chỗ dành cho bác sĩ: “Đây chỉ là một cuộc phẫu thuật nội soi thôi. Không cần nói với họ, ba mẹ tôi đều là bác sĩ, họ thường rất bận.”
“Được rồi.”
Lâm Tất Tất giúp Triệu Thanh Nhượng thay quần áo bệnh nhân, ờm… tuy rằng không có cơ bụng tám múi gì đó, nhưng cơ bắp rất mềm mịn, còn có cả đường nhân ngư.
Trời ạ, Lâm Tất Tất, mày là quỷ háo sắc à? Bây giờ người ta đang là người bệnh đó! Chẳng lẽ vì cô đã là phụ nữ ba mươi tuổi nên giống như sói đói hả trời?
Lúc thay quần, Triệu Thanh Nhượng lại xấu hổ: “Tôi tự thay.”
Lâm Tất Tất vội vàng kéo rèm cho anh: “Anh thay đi, anh thay đi.”
Vừa hay cô cũng cần thời gian để giảm nhiệt độ trên mặt.
Trước khi vào phẫu thuật, Triệu Thanh Nhượng bảo Lâm Tất Tất đi về: “Thất Tất, tối nay vất vả cho cô rồi, cô mau về nghỉ đi.”
“Ok.”
Lâm Tất Tất ngoài miệng nói đồng ý nhưng không hề có ý định rời đi.
Phẫu thuật nội soi dù sao cũng là phẫu thuật, bên cạnh anh không có bạn bè thân thích, làm sao khiến người ta yên tâm được?
Lâm Tất Tất móc túi quần mà Triệu Thanh Nhượng thay ra, tìm thấy chìa khóa có hình dáng giống như chìa khóa phòng nghỉ của cô.
*
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Xin chào, xin hỏi phòng nghỉ của Triệu Thanh Nhượng ở đâu vậy?”
Bác sĩ trực ban chỉ đường cho Lâm Tất Tất, thuận tiện nhắc nhở cô: “Bác sĩ Triệu không có ở đây.”
“Ừ, tôi biết, tôi lấy đồ giúp anh ấy.”
Sau khi Lâm Tất Tất đi, y tá ở đằng sau đánh giá cô một chút, trong lòng kích động: đây là bạn gái của bác sĩ Triệu à?
Ấy, không đúng, thế còn bác sĩ Trần thì phải làm sao?
Phòng nghỉ có hai giường, nhưng rất dễ phân biệt — giường của Triệu Thanh Nhượng sẽ sạch sẽ hơn.
“Khăn lông, dép, kem đánh răng, cốc đựng bàn chải, thau rửa mặt…” Lâm Tất Tất kiểm tra một chút, sau khi xác nhận không quên thứ gì mới đóng cửa phòng nghỉ lại.
“Cô là ai?” Đằng sau đột nhiên vang lên tiếng nói dọa Lâm Tất Tất giật nảy mình.
Trần Thần nhìn Lâm Tất Tất giống như đang nhìn một tên trộm: “Đây không phải là phòng nghỉ của cô, cô cũng không phải là người của khoa chúng tôi.”
“Tôi là bạn của Triệu Thanh Nhượng, đến lấy đồ giúp anh ấy.” Lâm Tất Tất giải thích.
Trần Thần nhìn lướt qua đồ Lâm Tất Tất cầm, đó toàn là đồ dùng cá nhân hằng ngày. Trong nháy mắt mặt cô ta trở lên khó coi: “Anh ấy bảo cô lấy mấy cái này? Bàn chải đánh răng, khăn tắm, dép? Sao anh ấy không tự đến lấy?”
“Cái đó…” Lâm Tất Tất không tiện nói nhiều, dù sao Triệu Thanh Nhượng cũng không muốn để đồng nghiệp biết: “Tối nay anh ấy ở bên ngoài nên…”
“Tôi biết rồi.” Trần Thần cắt đứt lời của Lâm Tất Tất, giống như Lâm Tất Tất nợ cô ta tám trăm vạn vậy, sau đó xoay người rời đi.
Lâm Tất Tất chớp chớp mắt, cô biết cái gì? Cô không thể đoán ra được Triệu Thanh Nhượng phải nhập viện đâu đúng không?