“Anh” Tiểu Lý ở bên cạnh thò đầu qua: “Trưa nay ăn gì?”
“Về nhà ăn.”
Tiểu Lý buồn bã, từ khi Triệu Thanh Nhượng yêu đương, anh ta đã mất đi người ăn cùng.
Nhìn thấy dáng vẻ ủ dột của Tiểu Lý, Triệu Thanh Nhượng không đành lòng: “Cậu vẫn chưa đến nhà tôi nhỉ? Hay là trưa nay qua nhà tôi chơi?”
Tiểu Lý vui vẻ: “Như thế có được không?”
“Thế cậu tự đi ăn một mình đi.”
“Đừng đừng đừng, em đi, em đi!”
*
“Bé hồ lô, bé hồ lô, trên một dây có bảy đóa hoa. Gió táp mưa sa, đều không sợ… lalala, lalala. Tôi là một người làm nghề bán báo…” Lâm Tất Tất rửa rau xong, thấy canh sắp cạn, vội vàng tắt bếp.
Phù… may mà món nạm bò hầm cà chua, khoai tây này của cô không bị cháy.
Chuông báo tin nhắn của điện thoại vang lên hai lần nữa, toàn là tin nhắn của bác sĩ Tần từ bệnh viện Thái Xương, lúc thì anh ta nói phương pháp tính toán này không tốt, lúc lại nói không nên dùng phần mềm kia. Nói chung là gần như lật đổ thành quả lao động của Lâm Tất Tất đợt trước.
Có ý gì đây? Anh ta muốn làm lại, anh ta muốn làm tác giả 1 à?
Lâm Tất Tất tức đến nỗi không muốn nấu cơm nữa, cô chạy ngay đến bệnh viện Thái Xương để nói chuyện với bác sĩ Tần, trước khi đi cô còn gửi tin nhắn nói cho Triệu Thanh Nhượng một tiếng.
Triệu Thanh Nhượng nhìn thấy chữ “bệnh viện Thái Xương” trên tin nhắn thì nhíu mày.
Đây là bệnh viện chỗ ba anh làm việc, ba anh là phó viện trưởng của bệnh viện Thái Xương, mẹ anh là chủ nhiệm khoa gây mê.
Sao Thất Thất lại đến chỗ đó?
“Anh! Đến giờ rồi, tan làm rồi! Đi thôi đi thôi, đến nhà anh chơi!” Tiểu Lý trong nháy mắt từ đằng sau của sau vai của Triệu Thanh Nhượng thò ra, doạ anh suýt nữa thì run tay rơi điện thoại.
Triệu Thanh Nhượng cạn lời: “Cậu gấp như thế làm gì?”
“Tại vì chưa từng được đến nhà anh đó!”
Bác sĩ Vương ở bên cạnh cũng đến tám cùng: “Trùng hợp thật, đi chung đi, tôi cũng sống ở khu đó. Nếu không ngại tôi cũng đến nhà cậu chơi, ăn cơm chung luôn. Sáng nay tôi có hầm canh gà, bây giờ chắc cũng được rồi, thêm món ăn cho các cậu.”
Triệu Thanh Nhượng cười miễn cưỡng: “Không ngại.”
Đây là chuyện gì chứ, buổi trưa bạn gái không ở nhà, ngược lại có thêm hai đồng nghiệp ngẩng đầu không thấy cúi đầu lại thấy* này.
* Đài đầu bất kiến đê đầu kiến: dùng để chỉ những những người thường xuyên gặp.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Này, bác sĩ Trần.” Bác sĩ Vương kêu lên: “Có muốn đi cùng không?”
Trần Thần đã thu dọn đồ đạc xong, xách túi: “Tôi không đi, mọi người chơi vui vẻ nhé.”
*
Bệnh viện Thái Xương không hổ là bệnh viện tư nhân tốt nhất, Lâm Tất Tất vừa vào cửa chính thì có cảm giác như đến trung tâm mua sắm vậy, đến cả thang máy cũng có nhân viên bấm thang chuyên dụng.
“Khoa tiết niệu, cảm ơn.”
“Khoa tim mạch.”
Trong thang máy này chỉ có ba người, ngoại trừ Lâm Tất Tất và nhân viên ấn thang máy ra thì chỉ còn một bác sĩ nam hơn năm mươi tuổi.
Lúc này sự khác biệt giữa bệnh viện tư và bệnh viện công thể hiện rất rõ nét: lượng người ở bệnh viện tư tốt nhất này rất ít.
Nhưng ít người cũng có chỗ không tốt của nó, ví dụ như bây giờ trong thang máy tràn ngập mùi xì hơi khó ngửi xộc thẳng lên mũi.
Lâm Tất Tất nép vào trong góc, che mũi mình lại, tên này ăn cái gì mà mùi thối như vậy.
Không phải cô, thế thì chính là nhân viên ấn thang máy hoặc là vị bác sĩ kia.
Lâm Tất Tất hơi nghiêng đầu đánh giá bác sĩ nam bên phải đó, vừa khéo bắt gặp ánh mắt của đối phương.
Lâm Tất Tất:...
Bác sĩ nam đó: …
Cô lặng lẽ quay đầu lại, may mắn là khoa tiết niệu ở tầng sáu, so với cái người ở tầng mười sáu bên cạnh thì đến sớm hơn chút, cô sắp không phải đối mặt với giây phút xấu hổ như vậy nữa.
Thang máy vừa dừng lại ở tầng sáu, Lâm Tất Tất đã xông ra ngoài, ra sức hít lấy hít để không khí trong lành, vừa nãy ở bên trong đó suýt chút nữa thì cô nghẹt thở chết rồi.
Cô điều chỉnh biểu cảm một chút, để cho bản thân không quá hung hăng như có vẻ đang đi kiếm chuyện rồi đẩy cửa vào phòng làm việc của bác sĩ Tần.
“Bác sĩ Tần, tôi cảm thấy anh nói rất có lý, nhưng dự án này cũng không phải là dự án của một mình tôi. Tôi cũng có nhóm của tôi, nếu bên anh muốn thay đổi phương pháp cũng cần họ đồng ý chứ, đúng không?” Lâm Tất Tất lấy laptop mở bảng excel ra: “Như này đi, tôi lập bảng so sánh ưu nhược điểm của phần mềm và phương pháp khác nhau ra, để cho tất cả các thành viên tham gia dự án cùng bỏ phiếu ẩn danh quyết định anh thấy sao?”
Nhìn thấy biểu cảm nghẹn lời của bác sĩ Tần, Lâm Tất Tất bỗng cảm thấy tinh thần sảng khoái.
*
Điều kiện của khu Mingshi international là tốt nhất so với mấy khu gần bệnh viện Hiệp Chúng, Tiểu Lý vừa vào cửa chính đã khen ngợi điều kiện chỗ này không ngớt.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Ôi, chừng nào em mới tích đủ tiền đặt cọc đây, chắc cũng phải bằng tuổi anh Thanh Nhượng em mới làm được?”
Triệu Thanh Nhượng:...
Nói cứ như anh già lắm vậy.
Bác sĩ Vương quay về nhà lấy canh gà. Ở tầng 12, Triệu Thanh Nhượng mời Tiểu Lý ngồi xuống trước còn anh vào phòng bếp mang đồ ăn ra.
Tiểu Lý nhìn sofa lúng túng không biết phải làm sao: “Anh, hay là anh dọn… trước đi đã?”
“Dọn cái gì?” Anh thường xuyên quét dọn nên nhà vô cùng sạch sẽ.
Tiểu Lý chỉ vải da báo vắt trên gối, lộ vẻ xấu hổ: “Chắc là đồ của chị dâu…”
Triệu Thanh Nhượng nhìn theo hướng tay của anh ta, anh thấy một chiếc áo ngực ít vải đến đáng thương trên gối.
“Khụ khụ…” Triệu Thanh Nhượng nhanh chóng cầm lấy áo ngực mà Lâm Tất Tất vừa mới mua.
Bác sĩ Vương mang canh gà đến, vừa hay gặp nhân viên giao hàng nhanh.
“Xin hỏi, đây là nhà của ‘cô vợ nhỏ của bác sĩ Triệu’ phải không?”
Bác sĩ Vương và Tiểu Lý đều mang vẻ mặt hóng chuyện.
Mặt của Triệu Thanh Nhượng lập tức đỏ ửng: “Ừm, là hàng của bạn gái tôi.”
Triệu Thanh Nhượng nhận hàng, thấy trên hộp có in chữ.
“Hãy trở thành một người phụ nữ nhỏ bé gợi cảm, khiến cho chồng bạn muốn ngừng mà không thể ngừng được!”
Triệu Thanh Nhượng:...
Thất Thất mua cái thứ gì vậy?
Bác sĩ Vương và Tiểu Lý thò đầu xem chữ in trên hộp hàng online nhưng Triệu Thanh Nhượng đã xoay người với tốc độ tia chớp trở lại chỗ ngồi.
Triệu Thanh Nhượng giấu hộp ở đằng sau: “Tôi… đi cất đồ trước.”
Hai người đó tỏ vẻ hiểu: “Anh đi đi.”
“Ôi trời, không ngờ rằng cuộc sống của bác sĩ Triệu lại phong phú và đặc sắc như vậy đó.”
Tiểu Lý cũng vô lo vô nghĩ cười ngốc nghếch: “Hi hi hi, anh Thanh Nhượng hạnh phúc quá đi.”
Ba người lúng ta lúng túng ăn xong cơm trưa, Lâm Tất Tất cũng từ bệnh viện Thái Xương quay về.
Lúc trở về, cô lấy hàng online đang cất trong tủ nhận hàng ra, đó là quần lót cô mua cho Triệu Thanh Nhượng. Sống ở khu này tốt thật, cô nhận được hàng rất nhanh.
Vừa vào cửa, Lâm Tất Tất đã đã để máy tính lên kệ và kêu lên: “Bé cưng, nhanh thử cái quần lót em mua cho anh đi, nó có hình cậu bé bọt biển đó! Em vô cùng thi…”
Nhìn thấy ba người đang sững sờ trên bàn, Lâm Tất Tất nuốt lời còn lại lại, nở nụ cười tiêu chuẩn: “Ờm, chào mọi người, ha ha ha.”