“Mất mặt quá đi!”
Triệu Thanh Nhượng thấy Lâm Tất Tất chui vào trong chăn không muốn gặp ai thì an ủi: “Em cũng không gặp họ thường xuyên còn anh thì ngày nào cũng gặp họ đó. Có phải anh mới là người nên khóc không?”
Nghe Triệu Thanh Nhượng nói như vậy, trong lòng Lâm Tất Tất dễ chịu hơn rất nhiều.
“Đúng rồi, sao trưa nay em đến bệnh viện Thái Xương vậy?”
“Cái dự án lúc trước của em cần phải hợp tác với bác sĩ ở bệnh viện Thái Xương.”
Triệu Thanh Nhượng thở phào một hơi, anh còn cho rằng ba anh tìm Thất Thất nói chuyện.
Lâm Tất Tất lăn qua lăn lại hai vòng trong chăn, cuối cùng buồn chán thò đầu ra phàn nàn với Triệu Thanh Nhượng về bác sĩ Tần.
“Dự án này của bọn em muốn xin ngân sách khoa học tự nhiên của quốc gia.”
“Ừ.”
“Lúc làm tờ khai anh xem giúp em nhé.”
Lâm Tất Tất ngẩng đầu hôn anh một cái: “Cảm ơn bé cưng.”
Triệu Thanh Nhượng sẽ chỉnh sửa bản lại bản thảo khi cô gửi nó cho tạp chí, cho cô một vài ý kiến, anh cũng thường chỉ cô một vài kỹ năng học tập, nhưng hai người họ đều chưa từng nhắc đến chuyện để anh làm hết cả luận văn.
Có lẽ có một vài người rất vui vẻ làm Đắc Kỷ học thuật* nhưng Lâm Tất Tất không muốn.
* Đắc Kỷ học thuật: Thường dùng để chỉ những phụ nữ cá tính, có trình độ học vấn cao và ưa nhìn trong giới học thuật. Họ dùng sắc đẹp và sự quyến rũ của mình để thu hút những người đàn ông để có thể tiếp cận các nguồn tài nguyên học thuật nhằm thu nhiều tài nguyên học thuật hơn, điều này chủ yếu được phản ánh trong các bài báo xuất bản.
Không phải cô cao thượng, mà nếu để bạn trai làm luận văn thì đồng nghĩa với việc bản thân cô dừng lại, không tiếp tục tiến bước, như vậy khoảng cách giữa cô và Triệu Thanh Nhượng sẽ càng lúc càng lớn.
Nguyên nhân Triệu Thanh Nhượng không nhắc đến cũng như vậy, anh có thể giúp cô đọc, dạy cô viết, nói cho cô phương pháp nhưng anh sẽ không viết thay cô, đây là chuyện tự Thất Thất phải làm, phải đảm đương, nếu như anh làm thay cô, thế thì năng lực của cô sẽ không nâng cao được.
Lâm Tất Tất ôm cổ Triệu Thanh Nhượng, càm ràm những chuyện xảy ra ngày hôm nay.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Ôi, quả rắm đó rất thối! Cảm giác giống như ăn phải đồ hỏng vậy, lúc em với chú đó nhìn nhau xấu hổ đến đến nỗi muốn chui xuống đất luôn rồi.”
“Hahahaha…” Triệu Thanh Nhượng bị lời mô tả sống động như thật của Lâm Tất Tất khiến anh bật cười to.
“Đúng rồi, chú đó cùng họ với anh, tên trên thẻ làm việc của chú ấy rất to, em vừa nhìn là thấy ngay.”
Nụ cười trên mặt của Triệu Thanh Nhượng tắt dần đi, móc điện thoại ra mở bức ảnh chụp gia đình: “Người em nói là ông ấy hả?”
Lâm Tất Tất chỉ vào điện thoại của Triệu Thanh Nhượng: “Đúng đúng đúng…”
Sau đó cô nhìn thấy Triệu Thanh Nhượng đứng sau hai người trung niên có khí chất rất tốt đó.
“Người hôm nay em nhìn thấy không lẽ là ba anh hả?”
Triệu Thanh Nhượng gật đầu.
Lâm Tất Tất:...
Hahaha, lần đầu gặp ba chồng tương lai lại khiến người ta khó quên như vậy.
Cô quyết định, người thải khí độc hôm nay là nhân viên ấn thang máy, không có lý do nào khác cả.
Triệu Thanh Nhượng giới thiệu đơn giản về ba mẹ mình một chút rồi hỏi: “Thất Thất, dạo này em rảnh không? Nếu như rảnh, anh muốn đến gặp dì Lâm một chút, sau đó giới thiệu em với ba mẹ anh.”
“Nếu anh muốn đi gặp mẹ em thì tối ngày mai đi, chỉ cần hai chúng ta đều không có ca phẫu thuật gấp là được. Nhưng bên ba mẹ anh thì vẫn nên đợi một thời gian nữa đi, em muốn đợi sau khi ấn tượng của ba anh đối với em nhạt bớt rồi mới đi gặp, nếu không thì xấu hổ lắm.”
“Được.” Triệu Thanh Nhượng lấy áo ngực và thùng hàng ra đưa cho Lâm Tất Tất: “Hàng và đồ lót của em.”
“Ôi trời” Lâm Tất Tất mếu máo: “Niềm vui bất ngờ cho anh mất rồi!”
“Niềm vui bất ngờ gì?” Triệu Thanh Nhượng nhướng mày: “Mặc cho anh xem à?”
“Ừm hưm~”
Ánh mắt Triệu Thanh Nhượng thâm sâu nhìn cô: “Thất Thất, em có biết mình đang nói gì không?”
“Biết, em cũng không phải cô gái nhỏ không hiểu gì, chẳng phải em từng giúp anh à?”
“Đúng, nhưng anh sợ tiến triển của chúng ta quá nhanh, sau này em sẽ hối hận, anh cũng sợ… sợ bản thân sẽ làm tổn thương em.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Triệu Thanh Nhượng, chúng ta đã ba mươi tuổi rồi. Thời gian chúng ta gặp nhau vốn đã rất muộn, nếu như lại còn chú ý đến mấy cái tiến độ này, có thể đến ba mươi lăm tuổi chúng ta cũng không có kết quả gì đâu. Em cũng thẳng thắn nói rõ với anh là em không hối hận” Lâm Tất Tất gãi gãi cằm của Triệu Thanh Nhượng: “Trái lại, em trai nhỏ nè, em sợ anh cảm thấy chị gái là em đây dụ dỗ anh, anh có hối hận không?”
Triệu Thanh Nhượng lắc đầu.
“Anh chỉ nhỏ hơn em có năm tháng mà thôi, sao lại thành em trai nhỏ rồi? Huống chi em biết anh nhỏ hay không mà?”
Lâm Tất Tất đầu hàng: “Được được được, em trai lớn, em trai lớn.”
“Còn có anh nói anh sợ làm tổn thương em…” Lâm Tất Tất hắng giọng: “Bác sĩ Triệu à, cảm phiền anh hiểu rõ em là phụ nữ ba mươi tuổi rồi, có câu phụ nữ ba mươi tuổi giống như sói như hổ anh đã từng nghe qua chưa? Anh cứ tiếp tục để em cô quạnh thì cẩn thận nửa đêm em trèo lên giường anh làm anh đó!”
Triệu Thanh Nhượng bắt đầu gãi eo của Lâm Tất Tất: “Làm anh?”
Lâm Tất Thất cười haha: “Ôi ôi, không dám, không dám, tha cho em đi.”
Cô lăn sang phía bên kia giường nhưng bị Triệu Thanh Nhượng túm chân phải của cô kéo lại, cô trực tiếp nhào vào trong lòng anh, bị anh ôm chặt: “Kêu anh trai đi.”
“Hả?”
Triệu Thanh Nhượng làm vẻ muốn gãi cô: “Kêu hay không?”
“Anh trai, anh trai…”
Giọng điệu này đến cả bản thân Lâm Tất Tất nghe cũng thấy õng ẹo nhưng Triệu Thanh Nhượng lại rất hưởng thụ.
Khoảng cách của hai người càng ngày càng gần, sau khi chóp mũi chạm nhau thì tiếp đến là môi lưỡi, tiếng nước vang lên trong phòng khiến người ta mặt đỏ tai hồng, lưỡi của Lâm Tất Tất bị Triệu Thanh Nhượng mút đến tê dại, eo cô dưới sự xoa nắn của bàn tay anh đã càng lúc càng mềm nhũn, giống như sắp hóa thành vũng nước vậy.
Cô đẩy vai Triệu Thanh Nhượng, động tác mềm như bông: “Buổi chiều còn có ca… tối rồi, rồi làm.”
Triệu Thanh Nhượng hít sâu một hơi để bản thân bình tĩnh lại, lại cắn môi cô một cái: “Được.”