Chuyện Chua Xót Của Nữ Bác Sĩ Khoa Tiết Niệu


Lâm Tất Tất vội vàng đứng dậy, cầm chai nhựa trên bàn về: “Tôi… tôi cho là bệnh nhân đến, thế nên… xin lỗi.”
“Không sao, tôi cũng hẹn bệnh nhân ở đây, nhìn thấy cô bên này nên đi qua chào hỏi.” Triệu Thanh Nhượng nhìn vị trí trống bên đối diện của Lâm Tất Tất: “Bệnh nhân của cô vẫn chưa đến à?”
“A, vẫn chưa.”
Anh nhìn đống ghi chú dày đặc trên bản thảo trên bàn của Lâm Tất Tất, nghĩ chắc cô đã đợi rất lâu rồi.

Triệu Thanh Nhượng nhíu mày: “Cô gọi điện thoại cho anh ta chưa? Thời gian của bác sĩ rất quý, đúng giờ là sự tôn trọng tối thiểu.”
Cô đi xem mắt rất nhiều lần rồi nhưng chưa có kết quả với ai cả.

Vì để tránh cho ngày sau xấu hổ nên trước giờ mẹ cô chưa từng đưa phương thức liên lạc của cô cho người khác và cũng không cho cô biết trước về bạn nam đó, sau khi hai người ăn cơm nếu có ý thì mới trao đổi số điện thoại với nhau.

Nhưng cũng không thể nói điều này với Triệu Thanh Nhượng được.

“Ờm… gọi rồi, chắc chút nữa anh ta đến.”
Triệu Thanh Nhượng gật đầu, nhìn xung quanh, phát hiện bệnh nhân của anh cũng chưa đến.

Triệu Thanh Nhượng:...!
Lâm Tất Tất chỉ vị trí đối diện: “Nếu không anh ngồi chỗ này đợi trước đi?”
“Làm phiền rồi.”
“Không sao, không sao, vừa hay một mình tôi cũng chán.”
Sau đó hai người rơi vào im lặng, lúng túng.


“Đúng rồi, cô tìm trưởng khoa của chúng tôi làm gì?” Triệu Thanh Nhượng phá vỡ bầu không khí khiến người ta xấu hổ này.

“Tìm thấy rồi, tìm thấy rồi.” Đầu ngón tay của Lâm Tất Tất không tự chủ co lại: “Tôi gửi hai luận văn tiến sĩ của tôi trên SCI cho ông ấy xem, ông ấy còn rất vui vẻ.”
Cô làm việc bốn năm mà vẫn chưa đăng bài nào lên SCI vì thiếu số liệu.

Lúc học đại học cô có đăng hai bài, đều nằm trong nhóm 1, hơn nữa còn là hạng 1 tuy rằng không thể so sánh được với mấy đại thần nhưng cô cũng rất hài lòng.

Cô đã làm luận văn rất cẩn thận nên nó rất quý giá.

“Cô chuyên nghiên cứu về phẫu thuật thần kinh trong thời gian học tiến sĩ, thế sao lại đến khoa tiết niệu vậy?” Sau khi hỏi xong, Triệu Thanh Nhượng cảm thấy không ổn lắm: “Xin lỗi, nếu như không tiện trả lời thì thôi.”
“Ôi, cái này có gì mà không tiện, năng lực học tập của tôi có hạn.

Bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ của tôi đều học ở trường song phi*, tổng điểm của tôi không bằng với các đồng nghiệp đi du học ở trường đại học nổi tiếng nên bị phân đến khoa tiết niệu.

Nhưng vẫn may là không bị phân đến bên cấp cứu.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
*Trường song phi: là các trường đại học ở tỉnh, không phải trường top.

Lâm Tất Tất rót nước nóng vào ấm trà, rót cho Triệu Thanh Nhượng một chén nước.

Triệu Thanh Nhượng giơ hai tay cầm lấy chén trà: “Cảm ơn.”
“Đừng khách sáo.

Đúng rồi, anh có muốn gọi gì ăn không? Lỡ như bệnh nhân của chúng ta không đến, hai chúng ta cũng không thể để bụng đói mãi được.” Bây giờ cũng sắp mười hai rưỡi rồi.

“Gọi món đi, chiều tôi còn phải trực ban.”
Lâm Tất Tất cười khổ: “Tôi cũng vậy.”
Hai người nhìn nhau, không thể diễn tả được sự vất vả của bác sĩ trực ban mà.

“Bác sĩ Triệu à, tôi nghe nói anh là phó trưởng khoa và còn là phó giáo sư trẻ tuổi nhất bệnh viện chúng ta hả?”
“Ừm.”
“Tôi muốn hỏi anh một chút chuyện.

Không biết đánh giá của bệnh viện chúng ta là quan tâm đến kết quả nghiên cứu hay là tỷ lệ phẫu thuật thành công trong thời gian làm việc nhiều hơn?”
“Xin lỗi, cái này tôi không rõ, không thể giúp được cô.”
Lâm Tất Tất: …
Hiểu rồi, cho dù là kết quả nghiên cứu hay là tỷ lệ phẫu thuật thành công thì anh ta đều rất giỏi.


“Không sao không sao, là do tôi kém thôi, hahaha.

Thế vì sao bác sĩ Triệu được đánh giá lên chức phó chủ nhiệm khoa? Tôi muốn học hỏi kinh nghiệm của anh.”
“Đăng nhiều luận văn.”
Lâm Tất Tất: …
Vẻ mặt bác sĩ Lâm kiểu “Anh đang trả lời có lệ với tôi”, Triệu Thanh Nhượng giải thích một chút: “16 tuổi tôi đã học đại học.

Tôi học năm năm đại học chính quy ở Thanh Hoa, sau đó làm nghiên cứu sinh ở Đại học Johns Hopkins tại Baltimore năm năm, rồi thi USMLE* Step1 và USMLE step2 (chứng chỉ hành nghề y tại Mỹ) sau khi tốt nghiệp MD**(medical doctor).

Do điểm USMLE tương đối cao nên tôi được làm ở bệnh viện của Trung tâm Ung thư Memorial Sloan Kettering, trong lúc đó thì thi tiếp USMLE Step 3.”
*USMLE (United States Medical Licensing Examination) là các kỳ thi quốc gia mà bất kỳ bác sỹ nào muốn hành nghề tại Mỹ cũng phải trải qua.

Kỳ thi USMLE được đồng tổ chức bởi National Board of Medical Examiner (NBME) và Federation of State Medical Boards (FSMB).

USMLE được chia làm 3 bước khác khau: USMLE Step 1, USMLE Step 2 CK, USMLE Step 2 CS, USMLE Step 3.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
**MD: Bác sĩ y khoa
Triệu Thanh Nhượng xoa gáy, cảm giác như mình đang khoe mẽ vậy, nhưng vẫn nói hết: “Lúc đi học tôi đã đăng rất nhiều bài báo với giáo viên hướng dẫn.

Lúc làm việc ở bệnh viện cũng đăng rất nhiều, thế nên tôi làm đơn lên phó chủ nhiệm khoa cũng rất thuận lợi.

Có thể… thông tin của tôi không có quá nhiều giá trị tham khảo.”
Lâm Tất Tất câm nín, đây chính là sự chênh lệch của thế giới sao?
Cô uống ít nước và thật may là nhân viên phục vụ bắt đầu mang đồ ăn lên.


Điều này làm giảm bớt lo lắng không biết nói gì của cô.

Cô và Triệu Thanh Nhượng đều gọi bít tết sốt tiêu đen và một phần mì ý nhỏ.

Lâm Tất Tất nhìn thấy Triệu Thanh Nhương cũng gọi mì ý thì thở nhẹ một hơi: “May mà anh cũng gọi một phần mì, nếu không tôi còn ăn nhiều hơn cả anh.”
“Lượng thức ăn của nhà hàng này không nhiều.

Bác sĩ trực ban cần phải có sức khoẻ, có thể lát nữa tôi gọi thêm.”
Hai người cắt thịt bò đều rất ngay ngắn vuông vức giống như đưa bít tết đi huấn luyện quân sự vậy.

“Mà này, bác sĩ Triệu à.

Sao anh về nước vậy? Lương và chế độ của bác sĩ ở Mỹ cao hơn trong nước, còn có rất nhiều kỳ nghỉ, thoải mái hơn ở trong nước nhiều, hơn nữa nghiên cứu về bệnh ung thư bên đó là tiên tiến nhất mà.” Lâm Tất Tất bổ sung một câu: “Tôi không có ý gì khác, chỉ là tôi thấy có rất nhiều bạn đi học ở Mỹ đều chọn ở lại đó, nên hơi tò mò.”
“Đúng là môi trường bên đó tốt hơn bên chúng ta rất nhiều, quan hệ giữa bác sĩ và bệnh nhân cũng không căng thẳng như ở đây, nhưng người phương Tây có rất nhiều cái không giống với chúng ta.

Một vài kết quả nghiên cứu của Mỹ không phù hợp dùng ở Trung Quốc, tôi nghĩ… làm điều gì đó trong khả năng của mình cho người dân nước ta.

Nếu như đời này tôi có thể đánh bại được căn bệnh ung thư não thì càng tốt.” Nói đến đây, Triệu Thanh Nhượng hơi ngại ngùng: “Hình như tôi bị bệnh siêu nhân nhỉ?”
Lâm Tất Tất thấy chắc mình điên rồi, giờ đây cô cảm thấy cả người Triệu Thanh Nhượng như đang phát sáng..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận