Lâm Tất Tất cúi đầu, phát hiện tay phải của mình bị run như thể mắc bệnh Parkinson* vậy.
*Bệnh Parkinson là một rối loạn thoái hóa chậm tiến triển, được đặc trưng bởi run tĩnh trạng, tăng trương lực cơ, giảm vận động và vận động chậm, và sau cùng ổn định tư thế và/hoặc dáng đi.
Cô nắm cổ tay mình lại: “Hahaha, bệnh cũ thôi, khi tôi cãi nhau với người ta thì tay sẽ run.
Đây là do thần kinh giao cảm bị hưng phấn quá độ thôi, không phải vấn đề gì lớn, chút nữa là khỏi.”
Đợi đến lúc đến bệnh viện, quả nhiên tay của Lâm Tất Tất đã hết run.
“Cảm ơn anh, bác sĩ Triệu.
Anh có thể gọi tôi là Thất Thất, bạn bè tôi đều gọi tôi như vậy.”
“Thất Thất không cần khách sáo đâu.”
*
Triệu Thanh Nhượng vừa ngồi vào bàn làm việc thì bị trưởng khoa gọi đi.
“Tiểu Triệu này, vì cậu muốn chuyển khoa nên có rất nhiều bác sĩ nộp đơn xin chuyển đến khoa chúng ta.” Trưởng khoa Châu lấy hồ sơ và luận văn của mấy bác sĩ đó ra: “Cậu xem đi, tôi cảm thấy điều kiện của mấy bác sĩ này khá phù hợp, cậu cho tôi chút ý kiến đi.”
Trưởng khoa đưa ra tổng cộng năm ứng cử viên, trong đó có Lâm Tất Tất, cô cũng là người duy nhất không đi du học.
“Dựa theo hồ sơ thì chắc bác sĩ Vương là tốt nhất nhưng bệnh viện không phải trường học, không thể chỉ nhìn vào học lực được.
Tôi đọc luận văn của họ rồi trả lời ông nhé.”
“Được, cậu cứ đọc từ từ, không gấp.
Nếu như đọc đến đổi ý, cậu không muốn chuyển khoa nữa thì càng tốt.”
*
Buổi chiều, Lâm Tất Tất có ba ca phẫu thuật.
Sau khi cô xong việc đã hơn mười giờ tối, gần đến lúc bắt chuyến xe cuối cùng.
Lúc xuống tầng, cô lại gặp Triệu Thanh Nhượng.
“Trùng hợp vậy.” Hình như sau khi cô quen biết Triệu Thanh Nhượng, xác suất gặp được anh rất cao.
Chẳng lẽ sau khi quen biết một người thì xác suất gặp lại họ sẽ tăng lên nhiều hả ta?
Triệu Thanh Nhượng thấy tơ máu trong mắt Lâm Tất Tất thì hỏi: “Phẫu thuật rất lâu hả?”
“Ừm, liên tiếp cắt bỏ ba khối u tuyến thượng thận.
Sao anh cũng về muộn như vậy?”
“Lúc sắp tan làm thì có một ca phẫu thuật lớn khẩn cấp, các bác sĩ chủ trị trong khoa đều vào phòng phẫu thuật nên không có ai đi thăm phòng bệnh.
Tôi giúp họ đi thăm phòng bệnh một chút.” Triệu Thanh Nhượng nhìn đồng hồ trên tay: “Đã hơn mười giờ rồi, tàu điện ngầm sắp ngừng rồi, hay là tôi đưa cô về nhé.”
“Không cần, không cần, không cần đâu.
Nhà tôi gần đây, tôi đi xe đạp công cộng là được rồi.”
Bình thường Triệu Thanh Nhượng hay lái xe đi làm, hơn nữa lúc đi làm cả ngày còn ăn trưa ở căng tin nên chắc nhà anh cách đây khá xa, buổi trưa không tiện quay về.
Anh cũng đã trực ban suốt tám tiếng như cô nên rất mệt, sao Lâm Tất Tất có thể không biết ngại mà để anh đưa về được.
Huống chi còn không thuận đường nữa vậy càng không thể làm chậm trễ thời gian nghỉ ngơi của người ta, dù sao nhà cô cũng xa.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Được, thế tôi về trước, cô chú ý an toàn nhé.”
“Ừm ừm, tạm biệt.”
May là cửa vào phía bắc của bệnh viện chính là trạm tàu điện ngầm, Lâm Tất Tất chạy qua đó vừa đúng lúc bắt chuyến tàu cuối cùng.
Cửa phía tây của bệnh viện có một hàng chóp nón phản quang cảnh báo sửa đường, khi Triệu Thanh Nhượng lái xe đến đành phải quay một vòng lớn đi về cửa bắc.
Cách cổng bắc chưa đầy 300m là ngã tư, trong lúc đợi đèn giao thông, Triệu Thanh Nhượng nhìn thấy một bóng người màu xanh neon ở bên phải.
Hôm nay Lâm Tất Tất mặc áo khoác màu xanh neon, Triệu Thanh Nhượng không thích màu này lắm nhưng năm nay màu này rất thịnh hành đặc và nó còn rất tôn da nữa.
Triệu Thanh Nhương đeo kính vào, phát hiện người đang chạy đó là Lâm Tất Tất.
Cô không mang giày cao gót như trưa nay mà mang một đôi giày thể thao màu trắng chạy vô cùng nhanh, chiếc túi Tory Burch trên eo cô cũng lắc lư theo động tác của cô.
Ngay sau đó, cô chạy đến trạm tàu điện, Triệu Thanh Nhượng cũng không nhìn thấy được cô nữa.
“Bíp—”
Đèn xanh sáng, Triệu Thanh Nhượng bị xe sau giục.
Anh khởi động xe và thắc mắc, chẳng phải Lâm Tất Tất nói nhà rất gần nên đi xe đạp công cộng về nhà sao?
*
Trở về nhà, Lâm Tất Tất nhanh chóng tắm rửa và chăm sóc da.
Sau khi cô làm vệ sinh xong, đồng hồ trên bàn đã hơn mười hai giờ.
Cô rất mệt, vô cùng mệt nhưng cô vẫn phải làm luận văn.
Hết tháng sau cô nhất định phải nộp bản thảo.
“Thất Thất, ăn chút cháo đi.” Lâm Mộng đẩy cửa đi vào.
“Mẹ, sao mẹ dậy vậy?”
“Mẹ đi vệ sinh, đúng lúc thấy con về.
Cháo trứng bắc thảo thịt nạc, không gừng.
Mẹ nấu hồi tối, vừa mới hâm nóng đây.”
Lâm Tất Tất nhận lấy, ăn rất nhanh, quả thực là cô hơi đói.
Lúc tối cô tranh thủ thời gian đợi bệnh nhân ngấm thuốc tê mà ăn mấy miếng bánh ngô nhưng không thể no được.
Lâm Mộng nhìn con gái ăn cháo, do dự nửa ngày, cuối cùng vẫn mở miệng: “Hứa Ánh Thiên quay về rồi nên dạo này mẹ mới sắp xếp cho con nhiều cuộc xem mắt như vậy.”
“Khụ khụ khụ…” Lâm Tất Tất bị sặc một chút.
Hứa Ánh Thiên chính là người theo đuổi cô lúc học cấp ba.
Nhưng mẹ của Hứa Ánh Thiên rất kinh khủng.
Sau khi biết con trai mình theo đuổi con gái nhà người ta, bà ta đã trực tiếp chạy đến trường rồi nói Lâm Tất Tất còn nhỏ mà đã dụ dỗ học bạn học nam, nói cô không biết xấu hổ gì đó.
Chút thiện cảm của Lâm Tất Tất đối với Hứa Ánh Thiên vào lúc đó đã tan thành mây khói, thậm chí lúc học đại học cô còn không có hứng thú với chuyện tình cảm.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Người nóng tính như Lâm Mộng làm gì có chuyện để con gái mình bị người khác bắt nạt nên đã trực tiếp gây gổ với mẹ của Hứa Ánh Thiên trong buổi họp phụ huynh và cả hai người đã đến đồn cảnh sát “uống trà”.
Nhiều năm qua rồi, hai người mẹ so đông so tây, sống chết không chịu bỏ qua cho đối phương.
“Hứa Ánh Thiên sắp kết hôn, cô dâu là thạc sĩ đại học Thanh Hoa, rất xinh đẹp.
Mẹ không muốn con kém hơn nó.”
“Mẹ…” Lâm Tất Tất bó tay: “Cậu ta như thế nào con không quan tâm, con đi xem mắt chỉ là muốn quen biết nhiều người thôi.”
Lâm Mộng lẩm bẩm: “Con không quan tâm người ta nhưng người ta quan tâm con.
Suốt ngày, mẹ cậu ta chỉ nghe ngóng xem con có bạn trai không đấy.
Con quên à, lúc trước con không đậu vào Thanh Hoa mà vào trường song phi, mẹ của cậu ta nói con trốn con trai bà ta nên mới đi Quảng Châu, làm mẹ tức chết!”
“Mẹ, mẹ của Hứa Ánh Thiên là loại người gì mẹ còn không biết sao, đáng để mẹ tức giận à?”
“Mẹ không tức giận với bà ta, mẹ chỉ cảm thấy… cảm thấy…” Lâm Mộng nói rồi chảy nước mắt: “Con gái của mẹ ưu tú như thế, sao có thể kém hơn người khác chứ…”
Lâm Tất Tất rút hai tờ khăn giấy, lau nước mắt cho mẹ: “Mẹ, con không cảm thấy mình kém.
Lúc học ở trường, ở đâu có các đề tài cấp quốc gia là ở đó có con.
Con học lên tiến sĩ trong vòng tám năm là con cũng rất giỏi rồi đó.
Một bác sĩ vô cùng xuất sắc mà con biết cũng phải mất mười năm mới có thể lấy được học vị tiến sĩ.
Còn có, con còn là một trong số ít bác sĩ điều trị chính ở bệnh viện Hiệp Chúng chưa từng đi du học, điều đó chứng minh được gì, chứng minh là con vô cùng giỏi!”
“Hơn nữa” Lâm Tất Tất mở màn hình máy tính: “Mẹ có nhìn thấy không, khi luận văn này của con đăng lên thì con gái của mẹ rất có thể được thăng chức phó chủ nhiệm khoa.
30 tuổi làm phó chủ nhiệm khoa, không phải giỏi bình thường đâu mà vô cùng giỏi đó.”
Lâm Mộng thấy vẻ kiêu ngạo đó của con gái thì dở khóc dở cười: “Ừm, con gái mẹ là giỏi nhất.”
Bà nhìn gần màn hình máy tính của con gái, chữ nào bà cũng biết nhưng ráp lại với nhau thì lại không hiểu gì cả: “Luận văn này con làm bao lâu? Thức khuya không tốt cho sức khỏe đâu.”
“Chắc hôm nay con không thể ngủ trước ba giờ được.
Ôi trời, mẹ ơi, không sao đâu, bác sĩ đều như vậy.”
Lâm Mộng đau lòng con gái: “Hay là con thuê nhà gần bệnh viện đi, đừng chạy về đây nữa.”
Nhà cô cách khu bệnh viện cũ rất gần nhưng sau khi Lâm Tất Tất chuyển đến khu bệnh viện mới, cô mất gần một giờ để đi đi về về.
“Con cũng có ý này, hai ngày nữa đi xem nhà ạ.”.