Chuyện Con Mèo Báo Ân

Một tiếng đồng hồ sau, cậu Tề vương đẹp mã kia vẫn còn chê cười Triệu Thành Cẩn. Hết cách rồi mà, hắn không thể chuyển sang cười nhạo một con mèo còn chưa mọc đủ lông được.

“Thuận Ca, con mắt của ngươi có vấn đề hay sao mà lại nuôi con mèo ngu xuẩn như thế? Còn chẳng biết xấu hổ mà đặt tên nó là Quả Cầu Tuyết, nếu Cầu Tuyết nhà ta mà ngu ngốc đến mức độ này thì ta đã vứt nó đi từ lâu rồi!”

Thật ra Tề vương không chỉ cảm thấy con mèo đó ngốc mà ánh mắt nó còn không đứng đắn nữa. Đương nhiên hắn không muốn nói ra. Nếu như được thiếu nữ xinh đẹp nào đấy nhìn hắn bằng ánh mắt nóng bỏng, đắm đuối như vậy thì có khi hắn sẽ cảm thấy rất đắc ý và tự hào thế nhưng đổi lại là một con mèo thì việc này có hơi bất bình thường rồi.

Nếu như chuyện này bị lan truyền ra ngoài, e rằng hắn sẽ lập tức trở thành trò cười cho cả kinh thành!

Bị một con mèo mến mộ gì gì đó… Chỉ nghĩ đến đây thôi, hắn đã sợ run cả người.

Triệu Thành Cẩn rất không vui, cậu ôm Hứa Du, nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông mèo, khuôn mặt tức giận thở phì phò nói: “Thất thúc, thúc đừng có nói xấu Quả Cầu Tuyết, nó nghe hiểu đó. Thúc nói nó như vậy, nó đau lòng thì làm sao đây? Quả Cầu Tuyết nhà con đâu phải là con chó ngốc nghếch của nhà thúc.”

Tề vương cười ha hả, hắn chỉ tay vào Hứa Du với vẻ mặt khinh bỉ rồi nói: “Nó chỉ là con mèo mà thôi, làm sao mà hiểu được tiếng người. Giống mèo này ta thấy qua cũng nhiều, cũng đẹp đấy, nếu nói nó thông minh thì đúng là nực cười. Mèo không thông minh bằng chó đâu, Cầu Tuyết nhà ta có linh tính, há có thể đem ra so sánh với con mèo ngốc của ngươi? Ta mặc kệ, ngươi dù sao cũng phải đổi tên cho nó, dính phải con mèo ngu ngốc này, ngay cả chữ Tuyết cũng thành tục. Nếu không đổi tên nó thành Bánh Đường Nâu Nướng đi, cái tên ngọt như mía lùi này nghe hợp hơn.”

Đương nằm trong lòng Triệu Thành Cẩn, Hứa Du liếc mắt nhìn về phía Tề vương, trên khuôn mặt than của nàng hiện lên vẻ khinh bỉ và xem thường. Dù rằng, tiểu tử này đẹp trai thật nhưng quá ấu trĩ, không hợp gu của nàng.

Triệu Thành Cẩn tức giận nhảy đành đạch lên, chỉ tay vào hắn nói: “Thúc… thúc… Con chó ngốc nhà thúc mới phải đổi tên! Đổi thành… là…” Thằng bé còn nhỏ, nào có biết đặt tên, nhất thời lo lắng tới mức chỉ muốn khóc.

Là Vượng Tài! Hứa Du duỗi lưng, kêu lên một tiếng “Meow!” phụ họa. Đáng tiếc thay, Triệu Thành Cẩn nghe không hiểu, khuôn mặt cậu đỏ dần lên ngó nghiêng xung quanh, trong đầu cậu bỗng lóe lên một tia sáng, cậu chỉ vào tách trà trên bàn rồi nói: “Là Ấm Trà! Con chó đần nhà thúc có thân hình ục ịch hệt như ấm trà này vậy, nên đổi thành Ấm Trà!”

“Phụt!” Tề vương phun toàn bộ nước trà đang uống vào mặt Triệu Thành Cẩn, Hứa Du cũng không tránh khỏi, một người và một mèo nổi giận đùng đùng, hai mắt đỏ ngầu đăm đăm nhìn hắn.

Thúy Vũ vội vàng cầm khăn qua lau nước giúp Triệu Thành Cẩn. Tề vương cười ngất, hắn vừa cười vừa nói đứt đoạn: “Thuận… Thuận Ca… Ngươi thực sự rất buồn cười, sao lại lấy tên của con Cầu Tuyết nhà ta? Ngoan nào! Cái tên Bánh Đường Nâu Nướng này nghe hay mà, ngươi không tin thì cứ đi hỏi Thúy Vũ mà xem!”

Thúy Vũ coi như không nghe thấy còn Triệu Thành Cẩn rất tức giận, không buồn để ý tới hắn. Cậu tủi thân bảo: “Ta phải mách lại với tổ mẫu, Thất thúc ăn hiếp ta, huhu…”

Tề vương không hề sợ hãi nào mà còn cười không ra tiếng, đến khi cười xong mới sờ đầu Triệu Thành Cẩn, nói: “Còn nói mình là nam tử hán à? Hễ đụng tí lại khóc, ngươi còn thua tiểu nương tử nhà người ta. Nếu ngươi muốn tranh tên cho con mèo ngu ngốc kia thì ngày mai Thất thúc dẫn Cầu Tuyết qua đây, để xem nó có tranh nổi không nhé!”

Khuôn mặt của Triệu Thành Cẩn đỏ bừng lên, cậu không phục nói: “Thất thúc quá vô lý! Ấm Trà nhà thúc bao nhiêu tuổi rồi? Thân hình nó gần cao bằng con rồi còn Quả Cầu Tuyết nhà con có chút xíu thì sao mà đánh lại được?”

Tề vương cười to: “Bây giờ ngươi mới nhớ tới Cầu Tuyết lớn hơn Quả Cầu Tuyết. Nó là con mèo hậu bối, tuổi lại nhỏ thì dựa vào đâu mà bắt Cầu Tuyết của ta đổi tên? Nếu sợ thì sớm nhận thua đi! Đổi tên nó thành Bánh Đường Nâu Nướng, nghe hay lại dễ nhớ, mai khỏi phải chịu thiệt.”

Triệu Thành Cẩn phụng phịu tỏ vẻ không chịu. Tề vương bắt đầu cảm thấy thích thú, nghiêm túc cùng cậu xác định thời gian của trận quyết chiến. Lúc hắn gần đi còn cố ý trêu: “Tranh thủ thời gian hôm nay, mau nhanh chóng tìm phụ vương của ngươi nhờ hỗ trợ đi! Võ thuật của phụ vương ngươi trong mấy huynh đệ chúng ta là cao minh nhất, tìm phụ vương chỉ dạy một chút thì sẽ giúp ích được nhiều cho Bánh Đường Nâu Nướng.” Nói xong, hắn mới nhịn cười rồi bước đi.

Mặc dù Triệu Thành Cẩn còn nhỏ nhưng rất thông minh, quyết định không làm theo lời xúi bậy của Tề Vương: đi nhờ phụ vương chỉ dạy võ công cho Hứa Du nhưng lại cảm thấy Tề vương nói cũng có lí, cân nhắc xong liền đi nhờ Lĩnh thị vệ trong phủ hỗ trợ.

Lĩnh thị vệ trong Thụy Vương phủ có họ Vệ, xuất thân từ Thiếu Lâm Tự, tính tình thẳng thắn cương trực, thận trọng. Thường ngày làm việc đều rất tốt nhưng chưa từng gặp phải vấn đề nan giải như thế này. Triệu Thành Cẩn nói ra mục đích, Lĩnh thị vệ ngay lập tức choáng váng trợn tròn hai mắt nhìn Hứa Du nửa buổi, dường như không tiếp thu được.

“Thế… Thế tử gia…” Lĩnh thị vệ hỏi dò một cách khó khăn: “Người vừa mới nói cái gì? Chó mèo gì vậy? Mèo đánh nhau với chó?” Mèo với chó đánh nhau thì liên quan gì tới ta cơ chứ?

“Chẳng phải ngươi là người lợi hại nhất trong phủ sao?” Triệu Thành Cẩn hơi giận, khuôn mặt đỏ lên, tức giận nói: “Quả Cầu Tuyết còn nhỏ, nhất định đánh không lại con chó lớn nhà Thất thúc. Cho nên ngươi hãy mau chóng nghĩ ra cách dạy nó một chút võ.”

Lĩnh thị vệ: “…”

Hứa Du rất cảm thông với hắn.

Cả một buổi chiều hôm ấy, Lĩnh thị vệ bất đắc dĩ buộc phải biểu diễn nhiều lần môn võ Đại Cầm Nã thủ pháp của Thiếu Lâm Tự cho thế tử gia và con mèo xem. Hứa Du làm ra vẻ thâm trầm ngồi một bên không nói gì. Mãi đến khi trời nhá nhem tối Thụy Vương gia sai hạ nhân tới tìm Lĩnh thị vệ hỏi chuyện. Lúc này hắn chẳng khác nào vớt được chiếc phao cứu sinh để chạy trốn ngay.

Đối với chuyện chó mèo đại chiến ngày mai, Hứa Du chẳng bận tâm. Chỉ cần nghe đến cái tên Cầu Tuyết là có thể đoán được con chó trong phủ Tề vương có hình dáng như thế nào rồi. Thân hình nó tám chín phần là mập như quả cầu, đâu có ứng biến nhanh nhẹn bằng nàng, còn gì dễ dàng hơn việc nắm lấy cơ hội cào nó hai phát.

Vào sáng sớm ngày thứ hai, Tề vương đã dắt Cầu Tuyết tới.

Hứa Du nằm trong lòng Triệu Thành Cẩn thò đầu ra liếc nhìn, lập tức ngẩn tò te.

Con mẹ nó!

Cầu Tuyết cái khỉ gì chứ! Hắn đặt cái tên dễ thương như vậy cho giống chó mạnh mẽ thế sao? Hứa Du run rẩy nhìn con chó to gấp mấy lần nàng, trong đầu chửi “Má nó!”.

Tuy nhiên, con chó ngu ngốc này tuy có vóc dáng to lớn nhưng đầu óc chắc không thông minh, há miệng lè lưỡi nhìn ngu ngu, ánh mắt nó ngớ ra thế kia, IQ tất nhiên không thể so sánh với nàng – ít nhất Hứa Du nghĩ như vậy.

***

Có câu thế này “Miệng nam mô bụng bồ dao găm”, Hứa Du cảm nhận rằng câu nói đó đã nói lên con người thật của Tề vương. Nói thật là thằng cha này hành xử không giống với vẻ ngoài của mình, nhất là đôi mắt hút hồn của hắn. Nếu không Hứa Du đã không thất lễ ngay từ lần gặp mặt rồi. Thế nhưng tiểu tử này lòng dạ xấu xa đi đánh cược với đứa nhỏ như Triệu Thành Cẩn, lại còn gọi một đám người ra xem. Nào là Thụy thân vương, Vương phi, thậm chí còn có mấy tiểu quỷ mà Hứa Du chưa từng thấy qua. Hứa Du vểnh tai nghe ngóng tiểu thế tử chào hỏi bọn họ “Ca ca, đệ đệ…” Có lẽ đều là các đường huynh đệ trong vương phủ.

Thật ra, Hứa Du chưa từng thấy qua cha của tiểu thế tử – Thụy Thân vương. Nhưng tiểu thế tử sinh ra rất giống với cha cậu. Người ấy lại đến cùng với Vương phi, Hứa Du vừa nhìn là có thể đoán được. Mấy người trẻ tuổi còn lại nom cũng hoạt bát, trông thấy Thụy thân vương thì cười tít cả mắt, miệng gọi Tam thúc.

Thụy thân vương có người em trai là Tề vương thật bế tắc. Vừa thấy mặt đã tức giận mắng hắn “Ngươi đã lớn rồi, còn đi so bì với tiểu hài nhi? Không sợ chuyện truyền ra bị người khác chê cười sao?”

Da mặt của Tề Vương đã dày như bức tường thành từ lâu, chẳng hề xấu hổ chút nào. Hắn trơ mặt ra nói: “Sợ cái gì, nếu con chó nhà ta bị đổi tên thành Ấm Trà thì mới sợ người khác cười. Bớt xàm ngôn đi! Nếu hôm nay Thuận Ca thua, Tam ca phải thay mặt ta nói với mẫu hậu rằng ta tâm tính bất ổn nên không thích hợp cưới sớm, bảo mẫu hậu hãy để cô nương nhà họ Lưu tìm người khác!”

Tề vương năm nay hai mươi hai tuổi, nếu là một người khác, e rằng con cái trong nhà đều trưởng thành cả rồi, hắn vẫn không sốt ruột, chỉ nói bản thân chưa hết ham chơi chứ không chịu thành thân. Cũng vì chuyện này mà hắn bị thánh thượng và thái hậu nhiều lần quở mắng. Đâm ra gần đây không dám vào cung nữa.

Thụy Thân vương tuyệt đối không mắc bẫy của hắn, bực bội nói: “Ngươi với Thuận Ca chơi như thế nào là chuyện của ngươi, ta chỉ đứng ở ngoài xem cho vui, ngươi tự đi mà nói với mẫu hậu”.

Tề vương muốn khóc, hắn vội la lên: “Tam ca! Tam ca tốt của ta, ngươi phải giúp anh em chứ! Ngươi may mắn cưới được người vừa đoan trang vừa dịu dàng như Tam tẩu nên đâu hiểu được nỗi khổ của ta. Chuyện Ngũ ca thành thân đã nhiều năm, nó đã biến thành chuyện gì rồi, thê thiếp trong phủ đều hoài thai nhưng một hài tử cũng không giữ được…”

“Khụ khụ…” Thụy Vương phi ho khan. Tề vương lúc này mới phản ứng kịp thời, chuyện tế nhị này buôn vài câu than phiền thì thôi chứ làm sao mà nói ra huỵch toẹt trước mặt mọi người được. Hơn nữa còn có tiểu hài tử ở đây.

Mặc dù vậy, Thụy Vương gia lại cảm thấy rất thoải mái, hắn chỉ có một đứa con trai là Triệu Thành Cẩn nhưng khuê nữ thì hắn không thiếu. Có thể thấy rằng, Vương phi là người hiền lành, độ lượng. Nghĩ đến đây, hắn nhìn qua Thụy vương phi đang ngồi cạnh mình và như có thần giao cách cảm, Thụy vương phi cũng quay sang nhìn hắn, ánh mắt hai người vừa lúc giao nhau, hiểu ý cười.

Hiện tại, Hứa Du không còn tâm trạng nào để tìm hiểu tâm tư của những vị này, nàng mở to hai mắt nhìn chằm chằm chú chó to lớn kia, sợ nó nổi điên lên rồi nhào tới cắn mình. Một con chó lớn như nó, há miệng là có thể nuốt chửng cả người. À không, nuốt chửng cả thân mèo… Cho dù có thế tử gia làm chỗ dựa, Hứa Du vẫn cảm thấy đáng sợ.

“Ơ kìa! Bánh Đường Nâu Nướng của nhà ngươi sợ đến nỗi đứng không vững rồi ư?” Tề vương sờ cằm đắc ý hỏi xong tấm tắc lắc đầu: “Thuận Ca à, nếu đã suy nghĩ kĩ về việc so tài với ta, vậy thì chút nữa thua cũng không được phép khóc nhè đâu đấy. Thật ra cái tên Bánh Đường Nâu Nướng này nghe hay đó chứ, rất hợp với con mèo ngu ngốc của ngươi.”

Hứa Du thấy cái tên Bánh Đường Nâu Nướng này cũng hay, nghe đến tên này là biết người ngọt ngào, hay biết bao nhiêu! Tên Tuyết Cầu hay Quả Cầu Tuyết gì đó cứ để lại cho con chó hung dữ kia đi!! Chứ, cái tên Ấm Trà cũng thật là khó nghe.

Tiểu thế tử tức giận đặt Hứa Du xuống đất, vừa vuốt ve bộ lông mèo vừa vỗ về: “Quả Cầu Tuyết đừng sợ! Hãy nhớ lại những chiêu mà Lĩnh thị vệ dạy ngươi ngày hôm qua! Nếu thắng, ta sẽ sai trù phòng làm thịt thỏ nướng cho ngươi ăn!”

Thịt thỏ…

Không biết ở thời đại này có ớt chưa? Nếu không bỏ ớt vào thì vị thịt thỏ sẽ hôi, không ăn được… Hứa Du bắt đầu suy nghĩ lung tung.

Đang nói chuyện thì có người đến, mà người đến là vị Thứ phi mặc áo gấm hồng hôm trước. Nàng ta nay cũng mặc màu hồng đó, chỉ khác ở đường nét hoa văn, trang phục thắt eo, để lộ vòng eo thon thả. Khác với vẻ lạnh lùng hôm trước, nàng ta trông tràn đầy vẻ ngọt ngào với một đôi mắt nhấp nháy vô cùng quyến rũ.

Không nôn nóng bước vào viện, nàng ta thướt tha đi đến bên Thụy Thân vương làm động tác vạn phúc sau đó lại gọi “Tỷ tỷ” chào hỏi với Thụy Vương phi. Giọng nói ấy vừa êm ái lại ngọt ngào, quả thật là lời nói ngọt tận xương.

Thụy Vương phi liếc mắt nhìn nàng ta không nói gì, Tề vương như cười như không nhìn Thụy Thân vương, trong ánh mắt không giấu được vẻ giễu cợt.

Thụy Thân vương không kiềm nén được cơn giận, sa sầm mặt rồi lạnh lùng khiển trách Ninh Thứ Phi: “Sao nàng không ở yên trong Trúc Viên dưỡng thai mà đi lung tung làm gì? Nơi này có chó với mèo, nếu chẳng may bị va phải thì nàng sẽ lại oán trách Vương phi quản thúc không tốt. Mau quay về!”

Ninh Thứ Phi không thể ngờ Thụy Thân vương làm mất mặt nàng trước mặt mọi người như vậy. Người liền tủi thân đến đỏ hoen hai mắt, còn đợi nán lại giải thích nhưng Thụy Thân vương không vui quay mặt đi. Thụy Vương phi nháy mắt ra hiệu với ma ma, ma ma hiểu ý liền gọi hai bà mụ dìu Ninh Thứ Phi đi về.

Đây là chuyện của người lớn, Triệu Thành Cẩn vẫn còn quá nhỏ để hiểu. Trong viện, các thiếu niên cũng coi như không thấy. Bọn họ cười hì hì kêu Tề vương cởi dây trói cho Cầu Tuyết.

Nói thì chậm mà đến thì nhanh. Hứa Du bỗng nhảy dựng lên, lấy đà nhảy lên lưng con chó rồi dùng bốn móng vuốt báu chặt lấy lớp lông trên người nó. Con chó lập tức gầm gừ vì đau điếng. Tề vương kinh sợ, vội nói: “Còn chưa bắt đầu mà!” Lời vừa mới dứt, Hứa Du đã giơ móng vuốt lên hung bạo quất vài cái vào mặt Cầu Tuyết. Cầu Tuyết bị đánh tới xây xẩm mặt mày, nó quay một vòng, chân mềm nhũn rồi ngồi bệt xuống đất.

Hứa Du vẫn không chịu đi xuống, móng vuốt còn bấu chặt lấy trên lớp lông con chó, hai chân sau của nàng dùng hết sức lực để giẫm lên nó.

“Giá đáo!” Nàng hô trong miệng là thế nhưng khi phát ra lại là tiếng mèo kiêu căng đắc ý.

Con chó này được nuôi trong phủ Tề vương từ nhỏ đến lớn, ăn và ngủ đều có kẻ hầu người hạ, chưa từng chịu nhục như vậy nên đáng thương không thôi, nước mắt nó trào ra, chạy nhanh tới chỗ Tề Vương rên rỉ ai oán, hiển nhiên là muốn Tề vương động viên nó.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui