Chương 27
Tôi cuộn mình trong tủ âm tường, câu được câu không nghe Roxette, nghe được khoảng ba lần, tôi bắt đầu buồn ngủ. Nhìn ra từ khe tủ, Lịch Xuyên đang ngồi trên giường, mở máy tính, bật hai màn hình lớn, vừa nghe nhạc, vừa tập trung tinh thần vẽ.
Cả căn phòng, ngoại trừ Roxette ra, chỉ còn tiếng nhấp chuột.
Dần dần, Roxette bị tắt, đổi thành nhạc nhẹ, phong cách spa, loại âm thanh của thiên nhiên kèm theo tiếng chim hót và tiếng thác nước.
Cơn buồn ngủ úp lại.
Làm sao bây giờ a! Người này không hề có biểu hiện muốn ngủ gì a. Nhưng mà bản thân tôi, lại buồn ngủ không nhấc mắt lên được.
Tôi tính ngủ tạm một giấc ngắn, nâng cao tinh thần, đợi tới khi nửa đêm anh ngủ, lại chuồn đi. Tôi ngồi dựa vào tường, ôm áo sơ mi của anh, rất nhanh ngủ thiếp đi.
Tôi ngủ, vì tôi tin rằng trước khi Lịch Xuyên ngủ, nhất định anh sẽ đi tắm. Tiếng nước lúc tắm rửa, nhất định sẽ đánh thức tôi. Nhưng mà, tiếng nước kia không đánh thức tôi. Tôi ngủ rất say, còn mơ một giấc mơ vô cùng đẹp. Tôi mơ thấy Lịch Xuyên ôm tôi, ôm tôi lên trên giường, sau đó, nhẹ nhàng hôn tôi một cái. Tôi kéo cổ áo anh lại, nói : “Không tính, thêm một lần nữa!” mới đầu anh không chịu, sau đó còn nói : “Em hứa với anh là sẽ cai thuốc, thì anh sẽ hôn một cái nữa.” tôi vỗ ngực thật hùng tráng : “Em hứa với anh!”
Anh cúi người xuống, nhu tình mật ý hôn tôi, mười ngón tay lạnh lẽo, chạm lên mặt tôi, thật triền miên, thật chăm chú, thời gian rất lâu cũng không buông ra. Sau đó anh hỏi “Đủ chưa?” tôi nhịn không được vươn tay ra ôm anh, anh lại cầm tay tôi lại, nhét vào trong chăn, nói : “Ngủ đi.” tôi nói “Em đang ngủ mà, em đang mơ.” Anh nở nụ cười, nụ cười thản nhiên, mang theo một chút bất đắc dĩ : “Vậy, mơ một giấc mơ đẹp đi.”
Lịch Xuyên trong kí ức luôn tràn ngập sức sống trong đầu tôi, lúc nào cũng có thể nhảy ra, quấy nhiễu cuộc sống của tôi. Đây là khó khăn tôi không thể vượt qua trong sáu năm qua. Tôi chưa từng nghiên cứu quan điểm của Sigmund Freud, nên không biết tại sao có những kí ức có thể chết đi, có thể chôn dấu trong vài thập niên mà không hề trồi lên; lại có những kí ức lại sống mãi, cứ nổi lên như dầu nổi trên nước vậy, quấy như thế nào cũng không chìm xuống được.
…Lịch Xuyên, cầu vồng của em, trọng lực của em. Lịch Xuyên, Titanic của em, núi băng của em. Lịch Xuyên, anh đi về phía trước, ném một hòn đá đen vào không trung, hòn đá kia chính là em.
Tích tích tích, tích tích tích, tích tích tích, tôi bị một loạt tiếng chuông của đồng hồ báo thức đánh thức. Xem đồng hồ : thời gian : 7 giờ 45.
Nhân vật : Tạ Tiểu Thu.
Địa điểm…! Địa điểm…
Giường của Vương Lịch Xuyên tiên sinh.
Tôi dụi mắt, dụi mắt, lại dụi mắt. Không thể tin được đây là sự thật!
Không được, làm lại một lần nữa!
Thời gian : 7 giờ 46.
Nhân vật : Tạ Tiểu Thu.
Địa điểm…
Giường của Lịch Xuyên.
Chắc chắn là giường của anh. Mặc dù phòng trong khách sạn đều na ná nhau, nhưng chất lượng phòng của Lịch Xuyên rất tốt. Dụng cụ trong phòng mặc dù ít, nhưng mỗi thứ đều rất xa xỉ. Nếu như điều này còn chưa nói lên được vấn đề, thì hai bên giường còn có hai cái giá di động được, một trái một phải, ở trên có hai màn hình Apple thật lớn.
? #¥%… —&*
Tôi vẫn mặc bộ đồ ngày hôm qua, trong tay còn cầm chiếc áo sơ mi kia của anh, áo trắng nhàu nhĩ, ở trên có phấn mắt và son môi của tôi. Tôi tìm được tất của mình ở chân giường, xoay người xuống giường, điều tra xung quanh. Trong phòng thật im lặng, không có một bóng người. Tôi tìm máy tính của Lịch Xuyên, tính hoàn thành chuyện hôm qua chưa làm xong, lại phát hiện nó bị Lịch Xuyên mang đi.
Tôi thở hắt ra một hơi thật dài, vào toilet, dùng nước ấm rửa mặt thật sạch. Lịch Xuyên đi chưa được bao lâu. Bàn chải đánh răng của anh vẫn còn đang nhỏ nước. Hơi nước trong phòng còn chưa tan hết. Tôi sửa sang lại quần áo tóc tai, làm ra bộ dạng giống như tôi đang làm việc. Lại còn cố ý ôm hai quyển “Địa chí thành phố Ôn Châu” vào trong ngực. Nhìn thời gian : 8 giờ 5 phút.
Vào lúc này, mọi người của CGP đều đang ở trong phòng họp. Ngoại trừ tôi ra, không ai dám tới trễ.
Tôi nghe nghe ngoài cửa, không hề có động tĩnh. Coast is clear. Vì vậy, thản nhiên mở cửa, thản nhiên về phòng mình. Tôi tắm thật sạch sẽ, thay đồ, mặc một chiếc áo len màu tím nhạt, một chiếc váy caro ngắn. Tới nhà ăn ăn bữa sáng đầu tiên của tôi ở Ôn Châu.
Cuộc họp vừa chấm dứt, mọi người của CGP đều ở nhà ăn.
Lịch Xuyên và hai vị giám đốc, cùng hai người khách tới ngày hôm qua đều đang bưng cà phê đứng nói chuyện ở quầy bar.
Tới lấy cà phê, đương nhiên phải đi ngang qua quầy bar. Tôi lễ phép cười cười với hai người khách, vị ti ngôn khinh, tôi cũng không tính đi lên nói chuyện. Đi lấy cà phê, đang tính đi tới bàn bên cạnh lấy bánh ngọt, Giang tổng đột nhiên gọi tôi lại : “Annie, lại đây một chút!”
(Vị ti ngôn khinh : địa vị thấp thì tiếng nói cũng thấp).
Tôi dừng bước, xoay người, sau đó, chậm rãi đi về phía trước.
–Mạnh Tử nói : thuyết đại nhân, tắc miểu chi, vật thị kỳ nguy nguy nhiên.
(Tạm dịch : Muốn bày tỏ ý kiến với người có địa vị cao thì trước hết phải coi thường họ đã, chớ nên để ý tới địa vị hiển hách của họ)
“Vị này là Vương Tế Xuyên tiên sinh, anh trai của Vương tiên sinh.”
Tôi bắt tay với anh ta : “Xin chào, Vương tiên sinh. Tôi là Annie, là phiên dịch viên của Lịch Xuyên tiên sinh.”
“Xin chào, Annie.” Lòng bàn tay anh ta nóng rực, lúc bắt tay dùng sức rất mạnh.
Hai người rất giống nhau. Tuy nhiên, hình dáng của Tế Xuyên nhu hòa hơn Lịch Xuyên, vóc dáng cũng cao hơn Lịch Xuyên. Anh ta là bản đầy đủ của Lịch Xuyên. So sánh hai người, tôi vẫn thấy Lịch Xuyên đẹp trai hơn. Anh hơn Tế Xuyên một chút bướng bỉnh. Hình dáng rõ ràng hơn, đường cong kiên cường hơn.
Đứng cạnh Tế Xuyên là một người ngoại quốc tóc nâu, mắt sâu, tuổi xấp xỉ với anh ta. Tôi cảm thấy bộ dạng anh ta không giống người Pháp, giống người Anh hơn, khuôn mặt rất gầy, rất dài, ngực lúc nào cũng ưỡn cao cao, có chút giống vị Bá tước trong phim “Bệnh nhân người Anh” trước khi bị hỏng mặt.
“Đây là René Dubois tiên sinh.” Tế Xuyên giới thiệu nói.
“Xin xào, Du…bois tiên sinh. Tôi là Annie.”
Dubois, tên này rất khó đọc. Tế Xuyên phát âm tiếng Pháp vừa nhanh vừa nhẹ, tôi hơi khẩn trương.
Tôi khẩn trương không phải chỉ vì cái này. Tôi sợ tập tục hôn mặt của người Pháp. Tôi là con gái Trung Quốc, không truyền thống, cũng không bảo thủ, nhưng vẫn kiên trì nguyên tắc, chỉ mở ra với người đàn ông mà mình thích. Có một lần tới nhà bạn cùng lớp chơi, bạn trai của nó là người Pháp, vừa gặp ngay cửa là hôn chụt chụt lên má hai cái, làm tôi hoảng hồn đỏ mặt.
“A…Annie, xin chào! Gọi mình là René, mình đến từ Paris. Cho nên, trọng âm nằm ở vần thứ hai.” Bộ dạng bắt tay của anh ta rất thân thiết. Tuy nhiên, trên mu bàn tay có mọc lông. Không ngờ anh ta cũng biết nói tiếng Trung. Nhưng mà, lắp ba lắp bắp, giọng điệu hơi kì cục.
“Vâng, tiếng thứ hai, tôi nhớ kỹ.”
Tiếng Trung anh ta chỉ nói được nhiêu đó thôi, tiếp theo, René nói tiếng Anh với tôi. Tiếng Anh của anh ta lưu loát tự nhiên, cú pháp cũng rất tao nhã, chỉ có điều mang theo khẩu âm của tiếng Pháp.
“Alex nói cậu sẽ mang mình đi núi Nhạn Đãng.”
“Alex?”
Tôi chưa từng nghe tên này.
Anh ta ngẩn người, quay đầu nhìn Lịch Xuyên. Lịch Xuyên cúi đầu uống cà phê, sau đó ngẩng đầu nhìn tôi, nửa ngày, mở miệng phun ra hai chữ : “Middle name.” (Tên lót).
Được rồi, cứ nghĩ là biết rõ người này, không ngờ là ngay cả tên cũng chưa biết rõ.
Tôi giữ vững nụ cười chuyên nghiệp : “Núi Nhạn Đãng tôi cũng chưa đi, rất vui được đi với anh. Nghe nói ngồi xe ô tô đi một giờ là tới.”
“Cậu biết đi xe đạp không?”
“Biết.”
“Đi xe đạp thế nào? Có thể giảm bớt khí thải.”
“Không thành vấn đề.”
“Annie, điểm tâm ở bên kia, cần mình bưng cà phê cho cậu không?” người Pháp đúng là ga lăng.
“Cảm ơn, không cần.”
René đưa tôi tới bàn bên cạnh, kéo ghế ra, tôi ngồi xuống.
–thật ra, mỗi lần ra ngoài ăn cơm, Lịch Xuyên đều đẩy cửa, cởi áo khoác, kéo ghế cho tôi. Làm vô số lần tôi cũng không quen.
Điểm tâm trên bàn theo phong cách châu Âu là chính, bánh ngọt, bánh linh tinh. Rất nhiều thứ tôi cũng không biết tên. René lại nói với Lịch Xuyên : “Alex, Leo sắp đi công trường rồi, hai người có muốn ăn chút bánh quế dâu lót dạ không?” anh ta nói tiếng Anh.
Hai anh em cũng ngồi xuống, mỗi người bưng một cái mâm.
“Đương nhiên là ăn một chút. Bánh quế ngọt lắm, Lịch Xuyên không ăn đâu.” Tế Xuyên nói xong, liền lấy chiếc bánh quế trên dĩa Lịch Xuyên mang qua dĩa mình. Tiện tay ném cho anh một miếng bánh đen thui : “Ăn bánh mì đen này đi, nhiều dinh dưỡng.”
Khẩu vị của Lịch Xuyên, thật ra rất soi mói. Bánh mì đen chắc chắn anh sẽ không ăn. Quả nhiên anh nhíu nhíu mày, đứng dậy, tới bàn salad tính lấy nửa đĩa hoa quả. Vừa ngồi xuống lại, René liền cầm đĩa, chồm đầu qua, vừa nhìn hoa quả trên dĩa, vừa lắc đầu : “Ừm…cái này không tốt, cái này không tốt, cái này cậu không cần ăn, còn có mấy trái nho này nữa, rất ngọt. Cái này không được. Trái Kiwi tốt nè, nhiều vitamin.”
Anh ta lấy hết một nửa hoa quả trên dĩa của Lịch Xuyên về dĩa của mình.
…đây là mấy người gì vậy, tôi tức thay Lịch Xuyên.
Tiếp theo, Lịch Xuyên từ cạnh bàn móc ra một bịch nhỏ, vừa tính há mồm, bị René nhanh tay lẹ mắt cướp đi : “Thượng Đế ơi, cái này chắc chắn là thịt heo! Để mình kiểm tra cái đã.” Dứt lời, kéo gói bánh ra, ngửi ngửi, gật đầu : “Đúng y chóc. Alex, cậu chưa bao giờ ăn thịt heo. Đúng không? Cậu thích ăn bánh bao, để mình đi hỏi phục vụ thử xem, có bánh bao chay không.”
–tôi cảm thấy, trông bộ dạng hai người kia, tôi đều thấy phát điên thay Lịch Xuyên. Thứ nhất, Lịch Xuyên không phải trẻ con. Thứ hai, Lịch Xuyên có thể ăn thịt heo. Lần ở nhà dì tôi, anh ăn nhiều bánh trẻo nhân thịt heo như vậy, lại còn trầm trồ khen ngon nữa.
“Đừng đi,” Lịch Xuyên ngăn anh ta lại, cầm miếng bánh mì đen kia lên “Mình ăn cái này, được chưa.”
René cười sung sướng nhìn tôi : “Annie, cậu ăn cái gì?”
Tôi vội vàng nói : “Bánh mì đen.”
Trong lúc ăn, vì để ý tới tôi, mọi người đều nói tiếng Anh, Lịch Xuyên không nói tiếng nào ăn bánh. Nhưng Tế Xuyên và René lại vô cùng nhiệt tình, không ngừng nói chuyện với tôi. Hỏi về núi Nhạn Đãng, hỏi khí hậu Ôn Châu, hỏi dân cư địa lý, hỏi tin tức địa phương, đúng là người Pháp, cao thủ làm quen.
Tôi thì không sao, nói chuyện với họ, nhân tiện luyện khẩu ngữ.
Nói hơn nửa tiếng, nói chưa hết, Lịch Xuyên đứng lên trước, lấy blackberry của anh ra, kiểm tra “to do list” : “Tế Xuyên, đi công trường với em đi. René, mình đã nhờ người mua vật liệu làm mô hình rồi, dao rọc giấy, nến, các loại nhựa cao su và giấy mọi độ dày đều có. Cậu có một trợ thủ. Đúng rồi, trong thiết kế của mình, có mấy bức tường hình cung, lúc làm có thể có chút phiền phức, cậu tính làm như thế nào?”
“Không phải là hình cung được không?” René ngồi cạnh trêu chọc.
“Không được.”
“Có giấy dày hơn 1.5mm không?”
“Có.”
“Đưa ình, mình có cách. Lần trước một chiếc ghế dựa hình trái dưa do Leo thiết kế mình còn làm được, đúng không, Leo?”
“Em là thiên tài. Chỉ ngốc hơn Lịch Xuyên một chút thôi.”
“A, em là doctor!”
“Phải học kiến trúc, chỉ có đồ ngốc mới học doctor.” Lúc này, hai anh em trăm miệng một lời.
“Không hay đâu nha, hai người cứ ở cạnh nhau là liên hợp không à, xấu quá. Leo đừng đi công trường, ở lại giúp em đi.”
“Không được, Leo phải vẽ giúp mình. Cậu làm một mình đi, mình tìm trợ thủ cho cậu rồi.”
“Như vậy thì, Alex, cậu nợ ơn mình đó nha.”
“Nợ gì? Lần trước…còn có…năm trước…còn có…ba năm trước…”
“Được rồi, cậu không nợ bọn mình. Sau này đi Las Vegas đánh bài thua, cậu ình mượn tiền là được rồi.”
“Nói tới vụ này…lần trước cậu mượn tiền mình còn chưa trả nữa. Mấy năm rồi?”
“Leo nói anh ấy sẽ trả giùm mình. Leo, đúng không?”
“Ừm…giữa anh em mình mà, để ý làm gì. Đúng không, Lịch Xuyên?” Tế Xuyên cười tủm tỉm vỗ vai Lịch Xuyên.
René bỗng nhiên quay đầu lại nói với tôi : “Annie, cậu có thích chơi giấy không? cậu tới giúp mình, được không?”
“Trợ thủ của cậu là Tiểu Đinh ở phòng vẽ.” Lịch Xuyên nói “Hôm nay Annie phải phiên dịch các bản vẽ mình đã hoàn thành.”
“Vậy anh nhớ gửi bản vẽ cho tôi.” Tôi giải quyết việc chung nói.
“Gửi tới hòm thư của em rồi.”
“Máy tôi không mở file CAD được. Anh gửi bản in cho tôi được không?”
“Như vậy đi, đưa laptop của em đây, tôi cài CAD cho em.”
“Không được. Tôi nhìn màn hình lâu quá sẽ bị đau mắt.” tôi vội vàng nói. Thật ra điều tôi lo lắng là không biết Lịch Xuyên có nhân cơ hội lục lọi ổ cứng của tôi hay không.
“Vậy à. Được rồi. Bản vẽ của tôi để trên bàn làm việc. Trong ống đựng màu lam. Bây giờ tôi phải đi công trường, tự em đi lấy đi.”
Tôi giơ hai tay lên : “Lấy bằng cách nào? Tôi không có chìa khóa.”
Anh đã tính đi rồi, lại dừng lại, nhìn tôi, nhướn mày lên : “Không có chìa khóa? Sao vậy được?”
“Sao tôi có chìa khóa phòng anh được?” tôi nói. Mặt không đỏ tim không đổi nhịp.
Có thể nhìn ra được, người này đã tức giận tới mức hết lời để nói rồi.
“Chìa khóa lần trước dùng cũng không có?”
“Trả từ đời nào rồi.”
“Em đi theo tôi!” mặt đã tức tới mức không thể tức hơn nữa. Mây đen tụ lại thành áp suất thấp. Bão táp sắp kéo tới.
Ngoài nhà ăn chính là quầy tạp hóa. Chỉ cần nghĩ tới hôm nay nhiều việc, cơn nghiện thuốc lá của tôi lại nổi lên.
“Đợi chút, tôi tới quầy bán quà vặt cái đã.”
“Tôi đi với em.”
Lịch Xuyên kiên quyết đi theo tôi. Theo tới tận trước quầy bán quà vặt. Người bán hàng kia lần nào cũng bán thuốc lá cho tôi, rất quen thuộc với tôi.
“Chào buổi sáng Annie! Vẫn hiệu cũ hả? Một gói hay hai gói?”
Tôi nghĩ nghĩ, lại nghĩ nghĩ. Sau đó, tôi rốt cuộc hỏi : “Chị có kẹo cai thuốc không?”
“Không có. Hiệu thuốc mới bán cái đó.”
Tôi không nói gì, chuẩn bị từ bỏ. Không ngờ, Lịch Xuyên đứng bên cạnh nói : “Hiệu thuốc gần nhất ở đâu?”
“Ra cửa rẽ phải, đi qua công viên lại rẽ trái, đi dọc theo “Phố hoài cựu”, đi khoảng 15 phút. Có hiệu Đồng Tể Đường rất lớn.”
“Xa quá, ngày mai tính. Nếu không, chị bán cho em một gói—“
Người nào đó nhìn tôi căm tức.
“Băng vệ sinh.” Vội vàng nói cho hết câu.
Ra quầy tạp hóa, Lịch Xuyên nói với tôi : “Có hứng thú đi dạo với tôi một chút không?”
Tôi giật mình nhìn anh, nghi ngờ là bánh bao thịt rớt xuống từ trên trời. Vừa rồi là Lịch Xuyên nói với tôi à?
Tôi nhìn lướt qua chân anh, hỏi : “Anh có đi dạo được không?”
“Không xa lắm.”
“Xin hỏi – lần đi dạo này, có có tính chất thuộc công việc không?”
“Đúng vậy. Em có đồng ý không?”
“Rất đồng ý. Ai không muốn tiếp cận ban giám đốc? Đi phía nào?”
“Rẽ phải. Qua công viên lại rẽ trái, chúng ta đi tới “Phố hoài cựu””.
Ra cửa rẽ phải chính là công viên. Chúng tôi đi qua giữa công viên, trong công viên rất náo nhiệt. Có người múa kiếm, có người đánh quyền, có người khiêu vũ, có người luyện công, có người uống trà, có người chơi chim. Mọi người đều đang hưởng thụ cuộc sống.
“Có nhiều bản vẽ cần phải dịch lắm à?” tôi hỏi. Nếu đây là cuộc đi dạo có tính chất công việc, tôi chỉ phải nói chuyện công việc.
“Khoảng 7, 8 bản. Không nhiều lắm.”
“Nếu anh vội, tôi sẽ dịch xong trong chiều nay, buổi tối gửi cho anh.”
“Không vội lắm, mai gửi cũng được.”
Anh vừa nói, vừa chậm rãi đi.
“Vậy, anh nói thử, chừng nào tôi đi núi Nhạn Đãng với René?”
“Đợi tới khi cậu ấy làm mô hình xong, bọn em có thể xuất phát. Ngồi xe đi, hai ngày, đủ không?”
“Không phải nói là đạp xe à?”
“Đừng nghe cậu ấy. Đường núi không an toàn, tôi gọi lái xe đưa bọn em đi.”
“Anh không đi à?”
“Không có thời gian.”
Tôi chưa tìm được đề tài gì để nói, anh cũng không mở miệng nữa. Chống gậy, chăm chú đi.
Tôi cười khổ trong lòng. Thật ra yêu cầu của tôi không cao. Lịch Xuyên đi với tôi, chẳng cần nói câu nào thì tôi cũng đã thấy mỹ mãn rồi.
Đi qua công viên, chúng tôi rẽ trái. Khu phố bên trái vì có rất nhiều cửa hàng bán CD xài rồi, cả ngày bật nhạc xưa, cho nên được gọi là “Phố hoài cựu.”
“Sao anh lại tới đây? Anh muốn mua CD à?”
“Tùy tiện đi thôi. Nếu có đĩa tốt thì mua mấy cái.”
“Vậy tôi lựa hộ anh được không?”
“Cho em 5 phút.”
“Ông chủ, đĩa này, Đặng Lệ Quân. Bật nghe thử đi, có bị trầy không?”
CD bỏ vào máy, Đặng Lệ Quân hát lả lướt : — “Em vừa thấy anh liền cười, phong thái của anh quá mỹ diệu. Ở bên anh, vĩnh viễn không phiền não…”
“Ông chủ, đĩa này nữa, Trịnh Quân.”
Máy quay đĩa lại vang lên vô cùng sôi động : “Nàng tựa hồ lạnh lùng khiến cho người ta không phân biệt được phương hướng, thật ra trái tim cô đơn của nàng tràn đầy giấc mộng sung sướng có một ngày bọn họ gặp lại, trái tim cô độc sẽ được cứu vớt, đối mặt với sự điên cuồng của nàng tôi không biết là nên vui vẻ hay là sợ hãi, một đoạn trầm mặc đầy xấu hổ, tôi đang nói thầm mày phải làm gì đi chứ thì đột nhiên nàng ôm chặt tôi lại và nói, A ha, em không cố được nữa vì tình yêu của em vô cùng rõ ràng, tình yêu của em vô cùng rõ tàng…anh không thể để em lại cô đơn nữa…”
Chịu thua, cho dù ông chủ bật bài nào đi chăng nữa, vẻ mặt của Lịch Xuyên vẫn như đang dự đám tang vậy. Không còn cách nào khác, đối với người như vậy, đành phải ra đòn sát thủ. Tôi đổi sang bài hát vô cùng sến của Trisha Yearwood : “Without you There’d be no sun in my sky There would be no love in my life There would be no world left for me And I Baby I don’t know what I would do I would be lost if I lost you If you ever leave Baby you would take away everything real in My lifeAnd tell me now How do I live without you I want to know How do I breathe without you If you ever go How do I ever ever survive?
How do I How do I, oh how do I live?…”
Lúc này, người nào đó rốt cuộc lên tiếng, tiếng Anh vô cùng ôn hòa : “Could you stop it?!” (Em thôi đi được không?)
Đầu gỗ. Không ăn thua, thất bại, trả tiền. Một xấp CD bỏ vào túi plastic, tự mình xách. Sau đó, tôi đi theo anh, mờ mịt đi về phía trước, đi không được 5 phút, bỗng nhiên anh dừng lại. Tôi ngẩng đầu lên nhìn, trên cửa viết ba chữ : “Đồng Tể Đường.”
“Lịch Xuyên anh muốn mua thuốc à? Mua thuốc gì vậy? Nói cho tôi biết tôi đi mua giùm cho, anh đừng đọc nhầm chữ nha.” Tôi cầm lấy một chiếc giỏ, phát hiện hiệu thuốc này hơi giống siêu thị, thuốc đều đặt ở trên giá. Còn có đồ trang điểm.
“Em mua của em, tôi mua của tôi.”
Chúng tôi mỗi người xách một cái giỏ, đi vào, biến mất trong đám người. Tôi tìm được ô gà bạch phượng hoàn, cộng thêm một lọ kem dưỡng da, một chai sữa rửa mặt, tới quầy thu ngân trả tiền. Lịch Xuyên đứng sau tôi, trong giỏ của anh bỏ rất nhiều hộp màu đen, trên mỗi hộp đều viết một chữ “NO” thật to.
Tôi trả tiền xong, quay đầu nhìn anh : “Đây là gì?”
“Kẹo cai thuốc.” anh bỏ thêm một câu “Hiệu Cát tường thông bảo.”
“Đừng hù tôi nha, nhiều hộp như vậy à?”
“Mỗi đợt cai 6 hộp, trong vòng 8 tuần em không cần mua. Một lần 2 viên, muốn hút thì ăn kẹo. Sau đó uống nhiều nước.”
“Là anh quan tâm tới sức khỏe của tôi, hay là do công việc cần?”
“Không liên quan gì tới sức khỏe của em. Em muốn hút thuốc hay không không liên quan gì tới tôi.”
Tôi nổi giận.
“Nhưng mà, tôi bị bệnh phổi, không ngửi mùi thuốc được. Một chút cũng không được.” anh nói lạnh như băng “Cho nên, làm việc với tôi, em phải cai thuốc. Đây là công việc cần.”
Tôi không hé răng.
Anh tính tiền, bắt taxi : “Tôi mệt rồi, chúng ta ngồi taxi về.”
Dọc theo đường đi tôi đều không nói lời nào.
Tới khách sạn, tôi thấy Tế Xuyên và nhân viên đang đứng nói chuyện, thấy chúng tôi đi vào, cười nói : “Hai người đi đâu vậy? Nói là đi công trường, làm anh đứng đây chờ nãy giờ.”
Tôi lễ phép cười cười.
Lịch Xuyên đưa một gói to toàn kẹo cai thuốc cho tôi.
Tôi ở trước mặt bọn họ, tùy tiện ném nguyên túi đó vào thùng rác bên cạnh. Sau đó, tôi bình tĩnh nói : “Vương Lịch Xuyên, anh cứ thử sa thải tôi đi. Xem tôi có đói chết không.”