Chương 42
Mặc dù không phải là tác phẩm của Lịch Xuyên, nhưng phong cách thiết kế vẫn dựa theo sở thích của anh, là sự pha trộn giữa sự lãng mạn của Pháp, sự nghiêm trang cẩn thận của Đức và sự sáng tạo của Ý. Lịch Xuyên thích không gian rộng và cao, thích kính, thích sàn gỗ, thích sô pha có màu sắc rực rỡ, thích đồ vật trong nhà có màu trắng đen. Diện tích tầng dưới rất lớn, có vài phòng, tôi cảm thấy nhét tất cả nhân viên của CGP vào vẫn còn dư chỗ. Anh dẫn tôi đi thăm từng phòng từng phòng một, sau đó ngồi xuống sô pha, dùng điều khiển mở rèm cửa sổ kính sát chân tường.
“Như vậy, bộ phận nào do anh thiết kế?” tôi hỏi.
“Ai cũng cướp thiết kế hết, không tới lượt anh.” Anh nhún nhún vai “Nếu em muốn nhìn tác phẩn của anh, thì phải xem nhà anh trai anh. Anh thấy nó còn đẹp hơn nhà anh. Anh còn thiết kế một quầy bar cho hai người đó. Hai người ở cách đây không xa, đi bộ là tới ngay. Muốn đi không? Anh có chìa khóa.”
Tôi cười nhẹ lắc đầu. Nếu tôi có chị gái hoặc em gái, có lẽ có thể có quan hệ thân mật như vậy. Kể từ khi bố tôi qua đời, Tiểu Đông bỗng nhiên trưởng thành, biến thành một người đàn ông chân chính, nó vẫn rất quan tâm tôi, chỉ có điều càng ngày càng ít nói chuyện, thời gian gặp nhau cũng ít ỏi, mỗi lần gọi điện thoại đều bị chuyện này tới chuyện khác quấy rầy. Nó cũng trưởng thành rồi, ai cũng có cuộc sống riêng, loại tình cảm thân thiết ruột thịt này, chỉ dừng vừa mức.
“Vậy em muốn uống gì?”
“Có cà phê không?” tôi cảm thấy hơi mệt.
“Muốn uống Cappuccino không?”
“Anh biết làm à?”
“Có máy. Em muốn xem không?”
Anh đưa tôi tới bếp. Lấy ra một ly cà phê tinh xảo, bỏ lên đỉnh máy pha cà phê để làm nóng trước. Trong tủ lạnh có cà phê mới, anh lấy ra một gói, đổ một ly nhỏ, làm một ly Expresso trước. Tôi sợ đắng. Anh dùng hơi nước đun sữa, làm cho tôi một ly Cappuccino. Đổ lên một lớp kem sữa thật dày, anh dùng một chiếc đũa nhẹ nhàng vạch một đường, bọt tan ra, biến thành một chiếc lá. Lại dùng chiếc đũa chấm lên cà phê vài cái, lá cây lại biến thành một con thỏ.
“Anh cũng biết làm cái này à?” tôi trừng to mắt, giật mình nhìn anh.
“Ông nội dạy anh. Đây là sở trường của ông, ông biết vẽ rất nhiều hình. Hồi xưa thư tình đều viết trên bọt kem.”
“Anh dạy em, được không?”
“Học vài hình đơn giản trước. Mấu chốt ở việc đổ sữa.”
Anh lại làm hai ly Cappuccino, cầm tay tôi, đổ hỗn hợp sữa đậm đặc vào ly cà phê, đổ đầy ly, liền dừng lại. Lại đưa chiếc đũa cho tôi, cánh tay vòng lên từ sau lưng tôi, nắm lấy tay phải của tôi, dạy tôi từng bước một.
“Như vậy…vạch bên trái một cái, bên phải một cái. Lại vạch nhẹ xuống một cái, xong rồi.”
Một mùi cà phê thoang thoảng bay tới, vô tình trong lúc cố ý, mặt anh lướt qua trán tôi, sự thân mật quen thuộc như vậy, chợt ùa về trong khoảnh khắc. Tôi nhịn không được quay đầu, ngẩng mặt, môi anh đang ở đó đợi tôi. Nhưng, tới khi tôi lại gần, anh lại lui về sau một bước, tránh được.
Đã nhiều năm như vậy, nhưng Lịch Xuyên vẫn tràn đầy dụ hoặc với tôi, anh luôn luôn có một mặt nào đó khiến tôi ngạc nhiên, giống như tôi vĩnh viễn cũng không biết anh còn có thể làm những gì.
Tôi vẽ tổng cộng ba hình búp bê, tự mình uống một ly, Lịch Xuyên uống một ly, còn lại anh tính đổ hết, bị tôi cưỡng ép làm thành cà phê đông lạnh bỏ vào tủ lạnh. Tôi đang cầm ly cà phê, ngồi trên ghế chân cao trong bếp, nhìn Lịch Xuyên cẩn thận lau dọn quầy bếp sạch sẽ. Anh lười dùng nạng, nhảy bằng một chân, tôi nhìn choáng váng, nói với anh : “Anh nghỉ một lát đi, được không?”
Anh nhặt nạng lên, hỏi tôi : “Đằng sau có vườn hoa, muốn đi xem không?”
Tôi chỉ chỉ trần nhà : “Trên lầu có gì?”
Phòng làm việc, phòng vẽ, và phòng ngủ của Lịch Xuyên đều ở trên lầu. Cầu thang vừa rộng vừa dài, ở trên có phủ thảm chống trượt, ở giữa có tay vịn thiết kế riêng cho anh. Tôi có chút kỳ quái tại sao Lịch Xuyên lại xây một căn nhà có cầu thang, anh lên xuống lầu không tiện lắm. Nhưng khi lên tầng 2 tôi liền hiểu được. Tầng 2 đối diện hồ, trên mặt hồ thấp thoáng những cánh buồm trắng, những đàn vịt hoang. Xa xa mây khói lượn lờ, núi rừng thấp thoáng. Nhìn ra từ sô pha, chiếc hồ kia gợn sóng lấp lánh, trời cao vô ngạn, nắng qua tầng mây, tất cả đều thu vào đáy mắt.
“Lakeview đẹp như vậy, đằng sau lại là núi, giá đất chắc chắn rất mắc đúng không?”
“Đúng là rất mắc, nhưng anh không tốn tiền,” anh nháy mắt mấy cái “Ông nội anh tặng, quà sinh nhật.”
Tôi le lưỡi : “Vậy anh…còn mặt dày nhận à?”
“Thật ngượng,” anh nói “Nhưng cũng từ chối không được. Ha ha.”
“Phòng nào là phòng ngủ của anh?”
“Phòng ngủ miễn thăm.” Anh vội vàng đi tới một căn phòng, đóng cửa lại.
“Tai sao không đi thăm được? Hay là trong đó có con nhỏ nào đang ngủ?” tôi giành lại, mở hé cửa, ló đầu vào.
Phòng ngủ của Lịch Xuyên gồm hai màu trắng đen rõ ràng. Khung giường màu đen, tủ quần áo màu trắng. Chăn màu tím, ga giường màu trắng, ở trên bỏ vài chiếc gối màu xám nhạt.
Trên bức tường đối diện giường là một tấm ảnh 12 tấc, khung ảnh màu tím. Khung cảnh là đèn đường xa xa, đằng sau là Kim Mã Phường ở Côn Minh. Trong ảnh Lịch Xuyên quay mặt nhìn tôi, giúp tôi vén một lọn tóc ra sau. Trong mắt lộ vẻ yêu thương.
Đây là tấm ảnh chung duy nhất của tôi và Lịch Xuyên. Lúc đi còn dám không để lại cho tôi, ngay cả phim gốc cũng mang đi. Vì vụ này mà tôi ràm rất lâu.
Năm năm đó tôi đau khổ nhớ lại Lịch Xuyên, bóng dáng của anh giống như hạt cát không thể nắm lại trôi đi theo kẽ tay. Khuôn mặt anh càng ngày càng mơ hồ trong trí nhớ của tôi. Chỉ vì tôi không có tấm ảnh nào của anh cả. Tôi google trên mạng chỉ tìm được tấm ảnh chân dung lớn bằng con tem, độ rõ nét rất thấp, nhưng tôi vẫn lưu vào trong máy. Tấm chân dung nhỏ xíu mơ hồ kia là manh mối duy nhất để tôi nhớ lại Lịch Xuyên.
Tôi im lặng nhìn tấm ảnh chụp chung kia, toàn bộ chuyện cũ màn mạc thoáng hiện lên.
Nhiều năm tra tấn như vậy, đột nhiên đều biến thành ngọt ngào.
Trên tủ đầu giường có một chiếc đèn bàn màu trắng. Bên cạnh đặt 3 khung ảnh to bằng bàn tay. Màu sắc rực rỡ, khung cảnh đầy sức sống, là ảnh Lịch Xuyên chụp cho tôi 6 năm trước, tôi 17 tuổi, mặc váy đủ kiểu dáng.
Lúc đó tôi rất nhỏ, vẻ mặt đầy trẻ con, nhìn qua quả nhiên giống học sinh trung học. Nghĩ đến chính mình là người hạnh phúc nhất trên thế giới này, vẻ mặt rạng rỡ, tươi cười sáng lạn, không hề nhăn nhó chút nào trước ống kính.
Ngay sau đó, tim tôi liền thắt chặt lại.
Bên phải giường có một chiếc giá inox treo bình truyền dịch, trên giá là ống truyền. Bên cạnh còn đặt hai bình oxy. Tủ thấp bên cạnh đặt mấy lọ thuốc, một máy đo huyết áp. Trên đầu giường còn treo một vòng tam giác giúp bệnh nhân ngồi dậy.
Xem ra, đây không chỉ là phòng ngủ của Lịch Xuyên, mà còn là phòng bệnh của anh. Những năm Lịch Xuyên nằm trường kỳ trên giường bệnh, có lẽ là trải qua trong căn phòng này.
Đóng cửa lại, quay lại phòng khách trên tầng hai. Không biết khi nào Lịch Xuyên đã ngồi trên sô pha, xuyên qua cửa sổ bằng kính, nhìn hồ nước lấp lánh đằng xa trầm tư.
“Lịch Xuyên–”
Tôi gọi anh một tiếng, ngồi xuống cạnh anh. Anh ngẩng đầu nhìn tôi, ánh mắt phức tạp, tâm sự trầm trọng, muốn nói lại thôi.
“Em biết anh bị bệnh, hơn nữa lại bệnh không nhẹ.” Tôi ghé vào tai anh nhẹ nhàng nói, “Anh không muốn cho em biết, vì anh không muốn em lo lắng.”
Anh không nói chuyện, yên lặng dùng tay vuốt ve mặt tôi.
Tôi tìm được môi anh, chăm chú hôn lên. Anh không đáp trả, quật cường lắc cằm, muốn tránh ra.
“Nhưng mà, anh có biết là, nếu anh đối xử tàn nhẫn với chính mình, thật ra cũng là đối xử tàn nhẫn với em không? Chẳng lẽ anh không nói cho em biết thì em sẽ không lo lắng? Thà rằng em biết chân tướng, chứ không cần như bây giờ, mất ngủ hằng đêm, ngày nào cũng gặp ác mộng. Lịch Xuyên, em xin anh nói cho em biết! Nói cho em biết rốt cuộc thì anh bị bệnh gì?” tôi ôm anh, lắc lắc người anh, thất thanh nức nở lên.
“Tiểu Thu, anh thà để em không biết. Hơn nữa, có biết cũng không làm được gì.” Anh bình tĩnh nói, giọng điệu lạnh lùng, “Sau khi trở về, đừng quay lại Zurich nữa.”
“Không!”
“Anh xin em.”
Tôi buông anh ra, cười lạnh một tiếng, nói : “Vậy anh, có phải tính vĩnh viễn trốn ở đây, không về Bắc Kinh nữa không?”
“…”
“Có phải là, chuyến đi này của em, xem như vĩnh biệt không?”
“…”
“Nếu em nói cho anh, em sống rất tệ, anh sẽ phát một chút lòng từ bi sao?”
Giống như suy tư thật lâu, anh an ủi tôi : “…anh sẽ về Bắc Kinh. Chuyện anh hứa với em, anh sẽ làm được.”
“Sau đó thì sao?”
Anh lắc đầu : “Không có sau đó. Em phải nhớ kỹ lời thề trước miếu Quan Công của em.”
Tôi ủ rũ thất vọng. Hai tay ôm gối, không nói lời nào, chán nản rơi lệ.
Anh không an ủi tôi nữa, cả người vẫn cứng ngắc.
Một lát sau, tôi chùi nước mắt, đột nhiên nhảy dựng lên, lớn tiếng nói :
“Mẹ nó, Lịch Xuyên. Em sẽ không làm! Em sẽ không thực hiện lời thề! Để ông Quan Công đi gặp quỷ đi! Để Thiên Lôi đánh trúng em đi! Để hồng thủy dìm chết em đi!”
Anh vội vàng che miệng tôi lại, trong mắt giống như đang cháy một ngọn lửa : “Em nhất định khiến anh nói những lời tổn thương em sao? Tiểu Thu?”
“Những lời tổn thương em, anh chưa nói thiếu à? Nói đi! Tiếp tục nói!”
“Tạ Tiểu Thu, anh xin em,” ánh mắt anh dừng trên mặt tôi, nói từng chữ từng chữ một : “Đừng dây dưa anh nữa.”
Hô hấp của tôi đình chỉ trong nháy mắt. Toàn bộ máu vọt lên đỉnh đầu. Tôi kinh ngạc nhìn anh ba giây, bỗng nhiên xoay người, đi nhanh về phía cửa. Đi quá vội vàng, vấp vào sô pha. Anh nhanh nhẹn đứng dậy, giữ chặt tôi lại.
“Đi đâu?”
“Anh quan tâm à?” tôi cười lạnh, dùng sức hất tay anh ra. Anh giữ chặt tôi không thả ra, tay anh giống như một chiếc kìm sắt kẹp chặt tay tôi lại.
“Thế nào cũng không được đi!” anh dùng một tay kéo tôi vào lòng “Em nghe chưa? Tạ Tiểu Thu! Em bỏ đi, anh…đuổi theo không kịp.”
Anh không nói gì nữa, gân xanh trên trán nổi lên vô cùng rõ ràng. Sợ tôi chạy, tay kia vẫn còn túm chặt áo tôi. Thật ra, không chỉ là đuổi không kịp, anh đứng còn không vững, vừa rồi tôi dùng sức thoát ra, anh gần như lảo đảo, nếu không phải có tôi chống đỡ, thì đã ngã sấp xuống rồi.
Tôi nhìn vào mắt anh, ngẩng mặt lên, run giọng nói : “Lịch Xuyên, đừng cho rằng em dễ dàng bị người khác lăng nhục. Anh tát em một cái, mắng em là đồ ti tiện, em sẽ đi ngay lập tức. Thật sự, vĩnh viễn không trở lại. Anh có muốn thử không?”
Anh vẫn đứng không nhúc nhích, trong mắt sóng gợn mãnh liệt, suy nghĩ ùn ùn kéo tới như mây.
“Thật xin lỗi…” anh thì thào “Thật xin lỗi…”
Tim tôi giống như bị kim đâm, bộ dạng của anh thật đáng thương, vẻ mặt còn tuyệt vọng hơn cả tôi.
“Lịch Xuyên, anh muốn gì, em đều cho anh. Nếu anh kiên trì muốn em đi, em cũng sẽ đồng ý.” Tôi dịu dàng nói “Nhưng trước khi đi phải khiến em tin rằng, không có em, anh sẽ sống rất tốt. Anh có được như vậy không? Anh bệnh nặng như vậy, gầy thành như vậy, cách hồi chúng ta yêu nhau, kém xa vạn dặm. Lịch Xuyên, làm sao mà em yên tâm rời anh mà đi được? Anh nói đi?”
Tôi cầm mặt anh, nhiệt liệt hôn anh. Anh bất đắc dĩ ngoan cố chống cự. Tôi buông tha môi anh, hôn dọc theo tai anh, hôn tới hầu kết khô ráo, đầu lưỡi dừng lại trên xương quai xanh. Bỗng nhiên anh thở dài một tiếng, nắm vai tôi, chót mũi nhẹ nhàng cọ cọ sau gáy tôi. Hô hấp bắt đầu nóng lên, thổi qua làm tôi ngưa ngứa, có một mùi cà phê thoang thoảng. Tôi vươn tay qua, ôm eo anh. Anh buồn bực hừ một tiếng, bụng chợt căng thẳng, muốn giãy ra, lại bị tôi ôm chặt lại, trong giây lát, liền đơn giản ôm lại.
“No…” anh vẫn đang trốn tránh, dục vọng lại bị trêu chọc, muốn ngăn lại, lại suy yếu vô lực.
“No.” anh không vui nói thêm một câu, bộ dạng tức giận. Tôi muốn bỏ tay ra, lại muộn. Trên mặt anh lấm thấm những giọt mồ hôi nhỏ, nửa người nóng lên, bị dục vọng kích thích vô cùng cứng ngắc.
“Được rồi.” tôi rút tay ra, bỏ anh ra, ngoan ngoãn ngồi xuống.
Anh hung hăng nhìn tôi, ánh mắt nóng rực, yếu hầu khô ran, áp lực mãnh liệt : “Em, em chỉ như vậy thôi à.”
“Còn sao nữa?” tôi trừng mắt nhìn anh, hai tay giơ lên “Đưa lên tận miệng mà anh còn không cần.”