Chương 43
Anh nhặt nạng lên, quay đầu đi vào phòng ngủ : “Anh đi thay đồ.”
Trong phòng có điều hòa, nhiệt độ phòng không tới 20 độ. Nhưng nhìn Lịch Xuyên lại giống như vừa chạy 800m xong vậy, mồ hôi đầm đìa.
Anh vừa bước chân trước vào cửa, tôi liền vô theo. Anh xoay người lại nhìn tôi, giận không có chỗ trút : “Anh đi thay đồ, em vào làm gì?”
“Nhìn anh thay.”
Anh sửng sốt một giây, hỏi : “Có gì hay ho mà nhìn?”
“Muốn nhìn thì nhìn thôi.”
“Chưa từ bỏ ý định đen tối à?”
“Người ta chỉ tốt bụng, muốn xem xem anh có cần giúp đỡ hay không thôi mà.” Tôi thật chân thành.
“À, giúp đỡ?” anh liếc tôi một cái, hắng hắng giọng nói, “Anh rất cần giúp đỡ.”
Dứt lời anh đi vào một phòng treo đồ hình chữ Y, ở trong treo một loạt Âu phục và áo sơ mi. Anh tùy tiện lấy một chiếc áo thun màu trắng và một chiếc quần lửng bằng Jean đã bị tẩy trắng bệch, nhét vào tay tôi : “Cầm.”
Tiếp theo, ở trước mặt tôi, anh cởi từng món đồ một, cuối cùng, chỉ còn một chiếc áo ba lỗ và một chiếc quần đùi.
“Nhìn đủ chưa?”
“Chưa.” Tôi đưa áo thun cho anh, cười vô cùng sáng lạn “Tiếp tục.”
Anh không thèm nhìn tôi, ngồi lên sô pha, bắt đầu mặc quần. Sau đó, tháo đồng hồ xuống đưa cho tôi :
“Phiền em cầm đồng hồ.”
Tôi đeo đồng hồ lên tay mình, anh lại cởi tất đưa cho tôi.
“A, sao anh bắt em cầm tất bẩn của anh?”
“Ném vào giỏ đồ bên kia.”
Lúc tôi ném tất vào giỏ đồ xong, thì anh đã mặc quần, lại tháo dây nịt xuống đưa cho tôi : “Đối cái khác. Ở bên kia, màu cà phê.”
Tôi tìm được dây nịt, đeo vào hộ anh, anh còn nói : “Đúng rồi, anh quên ví tiền trong áo vest.”
Vội vàng đi tìm rồi nhét vào túi quần anh : “Anh còn muốn gì nữa? Nhị thiếu gia?”
“Di động và chìa khóa.”
“A…ở đâu.”
“Trong ngăn kéo kia kìa.”
“Cách anh có một thước à, không tự lấy được à?”
“Anh là người tàn tật.”
Tức giận lấy tới cho anh : “Sai bảo xong chưa?”
Anh chỉ lên sàn : “Nạng.”
Cuối cùng, tôi đánh giá anh từ đầu tới đuôi : “Thay đồ xong hết rồi?”
“Xong hết rồi. Em đừng nhìn chằm chằm chân anh nữa, được không?”
“Em nhìn bên khỏe mạnh mà.”
“Cũng không được nhìn.”
“Lát nữa ở ngoài gió thổi mạnh lắm, anh mặc ít như vậy, có bị cảm lạnh không?” khí hậu ở Zurich mấy ngày nay thất thường, tuy rằng mới giữa tháng 4, nhưng trời nóng như Tam Phục Thiên vậy. Lịch Xuyên không chỉ mặc áo tay ngắn, quần lửng, mà lại còn để hở chân. Chiếc chân thẳng tắp thon dài, bàn chân cong cong, cổ chân trắng bóc, dép xỏ ngón màu lam đậm với quai dép màu đỏ. Hồn xiêu phách lạc nha. Não tôi lập tức ngắn lại, hai mắt đăm đăm : “Eo đau không? Để tối em mát xa cho. Phục vụ miễn phí, chất lượng tuyệt hảo.”
(Tam Phục Thiên : 3 ngày nóng nực, ẩm ướt nhất theo quan niệm của người Trung Quốc, nằm trong khoảng ngày 7,8 tháng 7 tới 23,24 tháng 7.)
“Làm trò,” anh cười lạnh, vẫn còn bực mình chuyện mới nãy, “Rảnh rỗi liền trêu chọc anh. Đảng và nhân dân giáo dục em như thế nào vậy? Gặp em giống như bị lọt vô động con nhện vậy.”
“Anh hai ơi, là Bàn Ti Động.” tôi sửa chữa. Kể cho người này nguyên bộ “Tây Du Kí”, kết quả chỉ nhớ được nhiêu đó.
Không đợi anh trả lời tôi còn nói thêm : “Em cũng đi thay đồ. Mặc dù em không thu hút như anh, nhưng em cũng có váy đẹp, có thể sánh ngang anh.” Sôi nổi xuống dưới lầu, tôi lấy ra một chiếc áo mỏng in hoa li ti màu trắng, một chiếc váy dài màu tím nhạt từ va ly. Thấy Lịch Xuyên đi xuống, tôi nói : “Lịch Xuyên, gài hộ em đằng sau đi.”
Một loạt nút uyên ương đều nằm sau lưng áo, chằng chịt hơn mười cái. Gài hơn một nửa, vai tôi đột nhiên trầm xuống, Lịch Xuyên dựa vào gáy tôi. Anh bắt đầu hôn tôi từ sau lưng, cằn đặt lên xương quai xanh, hơi thở dịu nhẹ phả vào mặt tôi. Vừa hôn vừa nói : “Không được, nhiều nút như vậy không cách nào gài được…rất kích thích.”
Dứt lời, liền liều lĩnh xoay người tôi lại, hai tay cầm mặt tôi, trong nhất thời, ý loạn tình mê : “Tiểu Thu, rốt cuộc thì em muốn tra tấn anh tới khi nào? Hả?”
“Em đang muốn hỏi anh câu này.” Tôi ngửa đầu nhìn thẳng, bất khuất.
Anh nhìn vào mắt tôi, yêu hận lẫn lộn : “Em để yên được không?”
“Không được.”
“Đừng dụ dỗ anh nữa!”
“Không ngừng.”
“Sau này không được gọi điện thoại cho anh nữa!”
“Càng phải gọi, hễ rảnh liền gọi.”
“Anh không tiếp!”
“Không tiếp em liền bay đi Zurich…”
Anh chận miệng tôi lại, đầu lưỡi tách hai hàm răng ra, dùng sức mút. Trong khoảnh khắc anh liền cởi hết đồ của tôi, ném xuống đất. Tôi hơi hơi từ chối một chút, bị anh khống chế hai cổ tay, dùng sức ấn lên tường. Toàn bộ thân hình anh đè lên người tôi, dùng ngực ép tôi lại, đầu tôi không khống chế được ngửa ra sau, đập lên hốc tường đằng sau. Một cái chén ngọc trắng sáng bóng rơi ra “Loảng xoảng” một tiếng, vỡ thành mấy mảnh.
“Không là ngọc thật đi!” tôi sợ hãi nhìn những mảnh vỡ trên mặt đất.
“Đồ ngọc thời Khang Hi.”
“Huhu!” tôi gào lên một tiếng.
Vành tai bị cắn nhẹ một cái, bên tai truyền tới giọng nói đầy dụ hoặc : “Sao vô giá bằng em được?”
Chưa kịp hoàn hồn, anh đột nhiên đẩy nhanh tốc độ, tôi rất đau, há to miệng thở : “Anh nhẹ chút, được không?”
“Để em đau như vậy, lần sau không tới tìm anh nữa.” anh ác độc nói, ra tay rất nặng, thái độ hung ác lạ thường.
“A! A! Lịch Xuyên anh tha em đi!”
“Không tha!” anh bóp tay tôi, không cho tôi giãy dụa, ngón tay cứng rắn bấm vào cổ tay làm tôi đau đớn. Tôi chống cự, ra sức cào anh, lòng bàn tay và mu bàn tay đều là mồ hôi, trong lòng lại thấy thinh thích. Tay anh thả lỏng một chút, tôi nhanh chóng né ra, lại bị anh kéo tới sô pha tiếp tục, tôi chỉ thấy một loạt động tác với tần suất vô cùng mãnh liệt và sự đau đớn chưa bao giờ có.
Tôi trừng to mắt, mờ mịt thừa nhân.
“Hận anh không?” anh phẫn nộ hỏi, mồ hôi trên chóp mũi, nhỏ xuống mặt tôi.
“Không. Thích anh!”
Anh bị chọc giận, dùng sức đè tôi lại, thô bạo hôn tôi, cách da thịt vẫn có thể cảm nhận được tim anh đang đập mãnh liệt.
Anh thở dốc càng lúc càng nhanh, thân thể anh không khống chế được bắt đầu run run, tôi nhịn không được bắt đầu lo lắng : “Lịch Xuyên, đừng như vậy, anh sẽ làm mình bị thương đó.”
“Vậy em hứa với anh, không tới tìm anh nữa!”
“Không hứa, em muốn con của anh.”
Câu này linh nghiệm hơn bất cứ thứ gì, anh thốt nhiên dừng lại trong lúc đang khí thế bừng bừng, nhanh chóng lui ra, ngã lên người tôi, không hề nhúc nhích.
“Lịch Xuyên,” tôi ôm chặt lấy anh, vươn tay ra vuốt vuốt tóc anh : “Lịch Xuyên,”
Anh chảy mồ hôi đầm đìa, mặt vẫn dán lên ngực tôi, rầu rĩ “Ừ” một tiếng, không nói gì. Chỉ sức cùng lực kiệt ngã vào người tôi như vậy, qua thật lâu mới đứng dậy, kéo tôi vào phòng tắm tắm nhanh một cái. Lúc đi ra tôi nhặt quần áo trên sàn lên, nhịn không được trách móc : “Xem, áo váy đẹp nhất của người ta bị anh làm hư hết rồi.” tôi chỉ phải tìm một chiếc áo thun bình thường mặc vào, cũng là màu trắng, phía trước in hình một diễn viên đang diễn kinh kịch.
“Mới nãy có đau không?” anh hỏi. Chỉ hỏi cho có lệ, trên mặt không thể hiện gì.
“Tối tiếp tục không?”
“Em là người bị ngược cuồng à.”
Tôi lẳng lặng nhìn anh, bỗng nhiên nói : “Lịch Xuyên, cho em một ngày vui vẻ, được không? Cho dù nó chỉ là bọt xà phòng, em cũng muốn.”
Anh cắn răng thật chặt, không trả lời.
***
Lịch Xuyên nói, chúng tôi không thể ở trong nhà, rất dễ dàng làm chuyện xằng bậy. Anh đưa tôi ra ngoài chơi.
Thật ra chúng tôi đều hơi mệt, Lịch Xuyên chắc chắn sẽ mệt hơn. Anh đổi một chiếc nạng chống nách ít khi dùng, tay trái rảnh rỗi, nắm tay tôi.
Lúc tới cửa bỗng nhiên tôi nói : “Lịch Xuyên, cúi đầu xuống, em có thứ này tặng cho anh.”
Tôi cởi vòng ngọc trừ tà trước ngực xuống, đeo cho anh. Miếng ngọc kia ấm áp mà sáng bóng, mang theo nhiệt độ trên người tôi. Tôi nghĩ vừa rồi Lịch Xuyên đã thấy miếng ngọc này rồi, nhưng tôi luôn luôn có thói quen đeo đủ loại hạt thủy tinh, đá có màu trên người, nên anh cũng không để ý lắm.
“Đây là cái gì?” anh giơ miếng ngọc ra trước mắt, quan sát dưới ánh nắng.
“Trừ tà. Biết chưa? Năm nay là năm tai của anh, đeo cái này để trừ tà đi.”
Anh nhíu mày lại : “Em tin mấy cái này từ hồi nào vậy?”
“Anh không thấy là dạo này anh hơi xui xẻo à?”
“Ừ, hơi hơi.”
“Nói cho anh biết, đó là vì anh bị em khắc!”
“Bị khắc?”
“Anh mệnh Thủy, em mệnh Thổ. Thổ khắc Thủy mà!”
Anh bật cười : “Năm bao nhiêu rồi mà em còn tin cái này nữa?”
“Anh có tin không?”
“Căn bản là không tin.”
Quên đi, không tin thì không nói với anh. Tự tôi cẩn thận một chút để không khắc anh là tốt rồi.
Lịch Xuyên nói đưa tôi tới bờ hồ đi dạo.
Chúng tôi nắm tay, đi dọc theo con đường rải sỏi nhỏ, đi xuống từng bước từng bước một. Lịch Xuyên đi rất chậm, gần như là nhích từng chút một về phía trước. Đi được vài bước còn phải nghỉ một chút. Ban đầu anh nắm tay tôi, sau đó gần như là tôi đỡ anh. Bờ hồ rõ ràng ngay tại trước mắt, chúng tôi lại đi gần nửa tiếng đồng hồ.
Đúng là mùa du lịch, cạnh hồ đều là quán bar, có người đứng hát trên vỉa hè, đánh đàn ghi ta, còn có nghệ sĩ đứng biểu diễn, không ít người để hở chân đi trên cầu gỗ, mọi người đều rất vui vẻ, rất náo nhiệt.
“Kem! Haagen-Dáz! Lịch Xuyên, bên kia kìa!”
Vừa rồi ở sân bay ăn một cây Haagen-Dazs, chưa đã thèm. Nhìn thấy một tiệm kem ở đằng xa, tôi liền đòi ăn.
Anh đi theo tôi về phía trước, nói không nhanh không chậm : “Haagen-Dazs cái gì, tới đây phải ăn kem Thụy Sĩ, Movenpick.”
Vào tiệm kem, Lịch Xuyên mua cho tôi một ly kem thật to, một nửa là chocolate, một nửa là dứa.
“Đây là chocolate đen, ăn vào hơi đắng, nhưng mà ăn quen thì sẽ ghiền.”
“Ngon ghê.” Tôi thỏa mãn ăn một muỗng to. Cúi đầu thấy bên cạnh có hai cô bé khoảng 7, 8 tuổi, mỗi cô bé đều cầm một chiếc ly y hệt của tôi, đang tham lam ăn, tôi không khỏi cảm thấy hơi lúng túng. Xoay người hỏi Lịch Xuyên : “Anh không ăn à?”
Anh lắc đầu : “Trước đây rất thích ăn. Bây giờ…không được ăn nhiều đồ ngọt, chỉ ăn một lần là bị điều tra ra liền. Nhưng mà nhìn em ăn cũng như vậy thôi.”
Cách đó không xa bỗng nhiên có người kêu to :”Alex! Hello! Alex!”
Chúng tôi nhìn theo tiếng kêu, trong quán bar lộ thiên đối diện, có một người đẹp tóc vàng đang cách hàng rào vẫy tay với chúng tôi. Ngay sau đó người đẹp đó nắm tay một chàng trai tóc màu hạt dẻ đi về phía chúng tôi.
Lịch Xuyên lần lượt ôm từng người một, huyên thuyên bằng tiếng Đức.
“Tiểu Thu, đây là Sabine và Auburn. Hai người đều là bạn học hồi trung học với anh, vừa kết hôn tháng trước.” Lịch Xuyên giới thiệu từng người với tôi “Anh có gửi quà, đáng tiếc bỏ lỡ hôn lễ.”
Anh giới thiệu tôi với bọn họ, tôi bắt tay với từng người, dùng tiếng Anh chúc họ tân hôn vui vẻ.
“Hai người không biết tiếng anh, vừa rồi hỏi anh xem em có phải là em họ anh không. Hồi trước anh hay mang Colette tới đây ăn kem.”
Ngất xỉu. Chẳng lẽ nhìn tôi nhỏ lắm à?
Không biết Lịch Xuyên nói gì, nghe giới thiệu xong, hai người đó dùng một ánh mắt vừa ngọt ngào lại vừa cảm động nhìn tôi. Lúc nói chuyện, Lịch Xuyên vẫn vòng tay qua ôm eo tôi, tự nhiên toát ra thái độ thân mật. Để cho tôi hiểu cuộc đối thoại của bọn họ, anh nhẹ nhàng dịch mỗi câu tiếng Đức họ nói thành tiếng Anh, lại dịch câu tiếng Đức của chính mình thành tiếng Trung. Ba loại ngôn ngữ lần lượt toát ra từ lưỡi anh, lại không hề lẫn lộn với nhau.
“Bọn họ hỏi em, có muốn đi uống một ly không? Không uống bia, uống Apfelschorle cũng được. Apfelschorle là một loại nước táo có ga.”
Tôi nhỏ giọng nói : “Lịch Xuyên, anh không uống rượu được. Trong quán bar có nhiều người, anh đừng đi.”
Lịch Xuyên gật đầu, lén lút nói : “Người có bệnh tiện ở chỗ đó, từ chối cái gì cũng dễ dàng. Anh nói cho họ anh không uống rượu được, em vẫn còn bị lệch giờ. Cần nghỉ ngơi.”
Anh nói một tràng tiếng Đức, lần lượt ôm hai người kia, bọn họ lưu luyến bỏ đi.
Tôi hỏi Lịch Xuyên : “Sao tiếng Đức của anh lưu loát vậy? Giống hệt tiếng Pháp?”
“Anh cũng không phải Hitler. Hơn nữa, tiếng Đức cũng không khó nghe lắm nha.”
Anh tự nhiên ôm tôi như cũ, tiếp tục chậm rãi đi bên bờ hồ.
Tôi theo sát anh, cảm giác có chút không thực.
Ai – tôi và Lịch Xuyên, đã bao nhiêu năm rồi chưa đi trên đường như một đôi tình nhân?
Một đàn thiên nga và vịt hoang đang bơi trên mặt hồ yên tĩnh.
Chúng tôi đứng dưới một bóng cây đại thụ tâm sự. Một cơn gió thổi tới, hơi lạnh, tôi nhịn không được hắt xì một cái. Lịch Xuyên liền đi tới, áp sát người lại, một cánh tay chống lên thân cây, chắn gió cho tôi.
“Lạnh không?”
“Không lạnh.”
“Đi ra chỗ có nắng đi, ấm áp hơn một chút.” Anh nói.
“Đợi em ăn kem xong đã.”
Anh cười nhẹ nhàng : “Xem em kìa, ăn sao mặt đen thui luôn rồi.
“Hả?” tôi hoảng hồn “Mới nãy cũng như vậy à? Trước mặt bạn anh?”
“Ừ. Nếu không làm sao người ta lại hỏi anh có phải em họ anh không được?”
Xấu hổ quá nha. Tôi cúi đầu tìm khăn giấy trong túi, một tờ cũng không có.
“Để anh.” Anh nói.
Chưa kịp biết rõ chuyện gì đang xảy ra, thì đã bị người nào đó cầm mặt, liếm sạch sẽ kem dính trên mặt.
“Hết chưa?” xấu hổ muốn chết, tim đập thình thịch.
“Còn chỗ này nữa.”
Mút đầu ngón tay tôi, từng ngón từng ngón một.
“Làm gì vậy, ban ngày ban mặt.”
“Sau này ăn kem nữa không?”
“Ăn nha. Chuyên môn chọn lúc ở cạnh anh để ăn. Há há.”