Chuyện cũ của Lịch Xuyên

Bác sĩ của Lịch Xuyên tên là Herman, ông ta dùng tiếng Anh mang đầy âm Đức giải thích bệnh tình hiện tại của Lịch Xuyên với tôi. Anh nói mặc dù sức khỏe của Lịch Xuyên chưa khôi phục tới trạng thái lý tưởng, nhưng tốt hơn năm ngoái rất nhiều. Không điều tra ra chỗ di căn nào mới cả. Nhưng ông ta có nói thêm, bệnh nhân như Lịch Xuyên, khả năng di căn luôn luôn tồn tại. Cho nên, just live with it.
Tôi lo lắng nhìn anh, nửa ngày không nói gì.
“Honey, em sao rồi?” anh ôm lấy mặt tôi, lấy lòng cười “Thật xin lỗi, không nên giỡn ác như vậy. Em đúng là ngã xuống một cái “rầm” luôn. Anh còn nghĩ không biết em có thể chịu đựng được bao nhiêu giây. Còn chóng mặt không? Muốn uống gì không? Anh đi rót nước trái cây cho em.”
“Vương Lịch Xuyên…anh dám đùa giỡn em.”
Sợ nghe tôi gào rú, anh nhặt nạng lên đi vào bếp nhanh như chớp.
Anh bỏ nước trái cây trong một chiếc bình đậy kín mít đưa cho tôi, tôi nốc một ngụm lớn, át đi mùi rượu trong miệng.
Sau đó, tôi bám riết không tha hỏi : “Bác sĩ đã nói anh không sao rồi, tại sao sáng nay anh lại ở trong toilet hơn hai tiếng đồng hồ? Có phải có dấu hiệu gì khác không?”
Lịch Xuyên ngủ sớm, tôi thích ngủ nướng, trước kia chúng tôi chưa bao giờ giành toilet. Bây giờ anh đã trở lại, tôi muốn tranh thủ càng nhiều thời gian ở cạnh nhau càng tốt, vì vậy cũng bắt đầu dậy sớm.
Vấn đề đã xuất hiện.
“OK, tiếp theo là báo cáo của anh. Anh xuống giường uống thuốc, vào toilet đi vệ sinh 2 phút. Sau đó cạo râu, 10 phút, đánh răng 2 phút, tắm rửa 30 phút.
Đi ra chải đầu 5 phút, mặc đồ 5 phút. Anh còn làm gì nữa? À, đúng rồi, ai đó kêu hoa tai hư rồi, anh sửa cho em mất 30 phút, sửa rất chăm chú, không thấy một chiếc khác đã rơi vào lỗ thoát nước của bồn rửa, vì lấy chiếc hoa tai kia ra anh tốn…không biết nữa, có lẽ là 30 phút–”
“…Lịch Xuyên anh lải nhải á.”
“Chưa nói xong, tiếp tục. Anh ra ngoài mua sữa đậu nành và bánh rán, ên mang ví tiền của em. Anh hỏi ông chủ có lấy đồng france của Thụy Sĩ không, ông ta kêu sợ là tiền giả, còn nói có biết em nên nợ cũng được. Ông ta hỏi anh muốn bánh gì, anh kêu bánh bình thường là được rồi. Nhưng ông ta lại nói bánh rán của Võ Đại Lang là ngon nhất. Anh hỏi ông ta Võ Đại Lang là ai, ông ta nói Võ Đại Lang là nhân vật trong “Thủy Hử”. Anh nói anh đọc “Thủy Hử” rồi, tại sao không biết Võ Đại Lang? Ông ta nói nếu anh không biết Võ Đại Lang chứng tỏ anh chưa đọc “Thủy Hử”. Anh nói anh nghe bạn gái của mình kể “Thủy Hử” rồi, bạn gái của anh tuyệt đối chưa từng nhắc tới Võ Đại Lang. Ông ta tức giận, nói một là bạn gái của anh là đồ lừa đảo nếu không thì là người nước ngoài. Anh nói bạn gái của mình là người Vân Nam, ông ta không tin. Ông ta nói lần sau em đi mua sữa đậu nành nhất định phải giải thích rõ ràng…”
“Anh nói mệt chưa?”
“…sau đó anh đi về, nửa đường gặp được bà cụ nhà bên. Bà ấy nói sữa đậu nành ở chỗ đó bị pha loãng rồi, không bằng tự xay, giới thiệu máy xay sữa đậu nành hiệu Cửu Dương. Anh nói nhất định anh sẽ mua một cái…”
“Anh làm ơn đừng nói nữa, em sắp điên luôn rồi!”
“Vậy em nói đi, tại sao anh không biết ông Võ Đại Lang kia?”
“Được rồi, câu chuyện em kể cho anh không phải là “Thủy Hử”, mà là “Kim Bình Mai””
“Trong “Kim Bình Mai” không có Võ Đại Lang à?”
“Có, nhưng em không nhắc tới. Nếu nhắc tới chắc chắn anh sẽ thấy Phan Kim Liên là một người đàn bà hư hỏng.”
“Rốt cuộc thì cô ta có hư hỏng hay không?”
“Ừm, về điều này…Lịch Xuyên, văn hóa của Tổ Quốc ngàn năm tinh thâm, chỉ riêng vấn đề này thôi cũng đủ viết luận văn Tiến sĩ rồi. Còn bây giờ, chúng ta không nói tới vấn đề này nữa, đi mua đồ ăn đi.” tôi vỗ vỗ vai anh, “Sau này buổi sáng anh muốn làm gì thì làm, trăm ngàn lần đừng báo cáo với em.”
Lúc ra ngoài Lịch Xuyên mặc một chiếc áo thun màu trắng, ần bò màu lam.
Tôi xách giỏ mua đồ đi với anh. Chợ cách nhà không xa, đi bộ khoảng 20 phút là tới. Tôi có chút nhớ nhung thời gian anh chỉ dùng nạng đơn, chúng tôi có thể tay trong tay giống một cặp tình nhân đang yêu nhau say đắm. Bây giờ anh dùng nạng đôi, tôi muốn ôm tay anh, lại phát hiện như vậy chỉ gây cản trở anh hành động. Thậm chí tôi không thể đi á gần anh, vì người dùng nạng cần không gian rộng hơn người bình thường.
Cho nên, live with it. Học cách thích ứng. Có thể sống với Lịch Xuyên là tôi đã á thỏa mãn rồi, tôi không thể có những thứ kia được.
Chúng tôi đi dọc một con phố nhỏ về hướng đông, được khoảng 10 phút, chúng tôi đi ngang a một sạp bán trái cây, Lịch Xuyên bỗng nhiên ngừng lại.
Tôi nghĩ anh muốn mua trái cây, nói với anh : “Đợi lúc về lại mua. Nếu mua bây giờ, xách theo nó đi siêu thị, đem đi gửi, rồi lại xách về. Rắc rối lắm.”
Anh không trả lời, chỉ buông một tay ra, ôm eo tôi vô cùng tự nhiên. Ôm rất chặt, cằm đặt trên trán tôi. Anh vốn thích dùng cằm cọ cọ trán tôi từ hồi trước, nhất là lúc râu mới mọc ra. Giống như muốn viết chữ lên đó nhưng lại làm cho tôi rất ngứa.
Tôi ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn anh.
Anh buông tay xuống, tìm được tay tôi, nắm lại thật chặt, cúi đầu nhìn trái cây bày trong sạp, hỏi : “Đó là táo Fuji à?”
“Ừm…chắc vậy.”
Tôi đang hưởng thụ niềm hạnh phúc vào lúc này.
Lịch Xuyên đã trở lại, tôi không thể tin được đây là sự thật. Nắm chặt tay anh lại theo bản năng, dựa vào ngực anh theo bản năng, nghe tiếng tim đập của anh theo bản năng.
Trong lòng bàn tay chúng tôi đều có mồ hôi, ẩm ướt nắm lại cùng nhau, trong phút chốc tôi đột nhiên ngẩn ra, cả người không khỏi lung lay một chút.
“Sao vậy?” anh đỡ lấy tôi, “Không thoải mái?”
“Không…không biết.” tôi dựa vào người anh, mồ hôi lạnh tuôn ra đầy lưng “Em đột nhiên mơ một giấc mơ.”
“Em?” anh nhíu mày “Ban ngày ban mặt mà nằm mơ?”
“Đúng vậy.”
“Mơ thấy cái gì?”
“Em mơ…em mơ chúng mình đứng chung một chỗ…mua táo.”
Anh chán nản nhìn tôi một cái, xem xét xem tôi đang nói tiếng người hay nói tiếng ỷ, thở dài một hơi, muốn nói gì đó, rốt cuộc lại ngậm miệng lại, chỉ ôm chặt lấy tôi.
Bà chủ chạy ra chào hỏi : “Chào hai em! Đây là táo Fuji đỏ mới nhập về đó, vừa to vừa tươi ngon, chị có thể bán rẻ một chút.” Bà chủ không chỉ có cái đầu to gấp đôi của tôi mà còn mặc một chiếc áo lông màu mè. Bàn tay đeo một hàng nhẫn vàng, trước ngực còn đeo một sợi dây chuyền thật to.
Lịch Xuyên chọn trái to nhất : “Mua một trái thôi được không?”
Bà chủ hơi ngạc nhiên, gật gật đầu : “Được. Trái này to á, chị phải cân đã. Mà thôi khỏi, trả 2 tệ đi.”
Anh lấy ví ra, đưa cho bà ta 100 tệ.
“A, nhiều tiền vậy à? Hai em có tiền lẻ không?”
Chúng tôi đồng thanh nói : “Không có.”
“Vậy hai em trông sạp hộ chị một lát, để chị đi đổi tiền.”
“Không sao, không vội.”
Bà chủ đi cả buổi, tôi cũng không nói gì, vẫn đang ngẩn ra dựa vào người Lịch Xuyên. Một lát sau, Lịch Xuyên thấp giọng hỏi : “Honey, em mơ xong chưa?”
“Chưa…chưa xong.”
“Được rồi đó tiểu thư, mấy biểu cảm vừa rồi của em đủ để ay một bộ phim tình cảm rồi. Đó, chính là vẻ mặt này.” Anh làm điệu bộ cô gái ôm má khát khao về tương lai.
Tôi bị chọc cười : “Vậy à? Không thể nào! Bộ em tuyệt vọng tới mức đó à?”
Lịch Xuyên nhìn nhìn tôi, lại nhìn nhìn trời, thở dài thật sau :
“God. What have I done to this woman.” (Thượng Đế ơi, con đã làm gì với cô nàng này vậy.)
Tôi làm bộ muốn giận.
Anh vội vàng nói : “Tối nay anh phục vụ.”
Bà chủ thối cho chúng tôi một xấp tiền lẻ.
“Làm phiền, ở đây có chỗ rửa không? Tôi muốn rửa á táo này.” Lịch Xuyên hỏi.
“Trong nhà có, em không tiện, để em ấy rửa đi.” bà chủ nhìn chân anh, cả ánh mắt và lời nói đều thể hiện trắng ra.
“Không không, đương nhiên là tôi rửa.”
Lịch Xuyên vào trong nhà rửa táo, tôi đứng trước sạp chờ anh. Bà chủ cười tủm tỉm nhìn tôi : “Bạn trai của em rất chu đáo.”
“Đúng vậy.”
“Bộ dạng cậu ta rất được.” bà ta nói thêm
“Đồng ý.”
“Em có chịu gả cho cậu ta không?” bà đột nhiên hỏi.
“Có.”
“Bố mẹ em đồng ý à?”
Đáp án này rất phức tạp, nói ngắn gọn : “Sẽ.”
Bà ta bỗng nhiên lấy khăn tay ra nức nở : “Trước đây cũng có một người đối xử tốt với chị như vậy, nhưng chị lại vì tiền mà gả cho người khác. Hu…hu…chị chưa bao giờ hối hận như hôm nay!”
Tôi vội vàng ôm bà ta. Bà ta dựa vào người tôi khóc lu loa mười phút, nước mắt làm ướt đẫm áo sơ mi của tôi.
Lịch Xuyên cầm ả táo rửa rồi đứng bên cạnh, cảm thấy vô cùng kì lạ, chỉ phải ra hiệu cho tôi, dùng tiếng Anh hỏi : “What happened?”
Tôi bất đắc dĩ nhìn anh, thấp giọng nhỏ nhẹ nói, an ủi người đàn bà đau khổ kia.
Cuối cùng, rốt cuộc cảm xúc của bà ta cũng ổn định lại, chúng tôi bắt tay tạm biệt với bà ta. Lịch Xuyên nhét ả táo vào tay tôi : “Hai người phụ nữ thành một bộ phim tình cảm, cho dù có en biết hay không. – Côn Minh, đúng là một thành phố phong phú!”
“Đừng nói vậy, người ta chỉ nhớ tới chuyện đau buồn thôi mà.”
“Em ăn ả táo này đi.”
“Đang yên đang lành ăn táo làm gì?”
“Không phải kiếm chuyện cho em làm trên đường đi sao?” anh cười “Nếu không em cứ mơ mộng hão huyền miết, sớm hay muộn cũng rơi xuống ao.”
Tôi hay đi siêu thị ở phố đông trước khi Lịch Xuyên trở về, chủ yếu là mua mì ăn liền. Sau khi Lịch Xuyên trở về, tôi không đi lần nào nữa. Vì buổi sáng anh thích đi chợ, nói đồ ăn buổi sáng tươi ngon. Anh còn học làm mì, tải từ trên mạng xuống một đống thực đơn, có một lần còn làm bánh bao cho tôi ăn.
Chúng tôi mua một ít rau và trái cây. Lịch Xuyên chỉ ăn nhẹ, khống chế vô cùng nghiêm khắc, mà khẩu vị của tôi lại rất nặng, không cay không vui. Vì để anh không cần làm một món mà chỉ có mình tôi ăn, tôi cũng học ăn nhẹ. Nhưng anh vẫn mua tiêu. Loại hạt tiêu mà người Tứ Xuyên thích.
Kết ả ở chỗ bán hạt tiêu, Lịch Xuyên bị một bà cô khoảng 50 tuổi chặn lại.
Bà cô đó đầu tiên là đứng một bên đánh giá Lịch Xuyên, a một phút, vẻ mặt nghiêm túc đi tới trước mặt chúng tôi.
Tôi cảm thấy bà cô đó trông rất en, nhất định là tôi đã gặp ở đâu rồi, nhưng nghĩ mãi mà không ra.
Nhưng vẻ mặt đau khổ thảm thiết của bà cô lại khiến chúng tôi giật mình.
Môi bà ta run run một chút, hỏi : “Cháu trai, tình huống bên kia thế nào? Mọi người khỏe không?”
Lịch Xuyên cầm một gói tiêu, nhìn bà ta, không hiểu rõ ý của bà ta lắm : “Cô ơi, ý cô là tình huống…ở bên kia?” “Vấn Xuyên đó. Cháu mới về từ khu thiên tai đúng không? Tình hình trùng kiến bên kia thế nào rồi? Phường cô ủng hộ một xe đầy ần áo mùa đông. Bà già như cô không giúp đỡ gì được, liền quyên góp 500 tệ. Quê của cô ở Tứ Xuyên mà, một đứa cháu của cô cũng bị tàn phế, thật khổ a…tuổi nó cũng xấp xỉ của cháu, còn chưa kịp cưới vợ nữa. Cháu trai, nhìn tinh thần của cháu tốt như vậy, khôi phục cũng tốt đó!”
Chuyện gì đang xảy ra vậy trời!
Tôi ngây đơ ra đó, hóa đá.
Lịch Xuyên ơi là Lịch Xuyên, anh mua mớ hạt tiêu đó làm chi để bây giờ người ta hiểu nhầm anh là người Tứ Xuyên vậy.
Động đất ở chỗ đó, Lịch Xuyên đương nhiên biết, chúng tôi cũng có yên góp. Lúc này tôi mới nhớ tới bà cô làm việc cho ủy ban phường. Lúc đó hộ khẩu của tôi ở Bắc Kinh, còn tới chỗ bà ta làm tạm trú.
Tôi nhìn nhìn Lịch Xuyên, vẻ mặt của anh thật kì ái. Vẻ mặt xấu hổ chỉ có thể có ở trên mặt người nước ngoài.
Lịch Xuyên nhìn nhìn tôi, cầu cứu, tôi giơ hai tay lên, lực bất tòng tâm
Tôi có thể nói gì? Chẳng lẽ nói cô ơi cô nhận nhầm rồi, anh chàng này tàn tật không phải vì động đất, mà là vì ung thư?
Nói như vậy chắc chắn sẽ không làm bà cô giật mình, nhưng chắc chắn sẽ làm tôi giật mình. Vì tôi vô cùng dị ứng với hai chữ “ung thư”. Nếu có thể, tôi thà cả đời cũng không nhắc tới.
Giằng co vài giây, Lịch Xuyên nhẹ nhàng ho khan một chút, sau đó, rất can đảm vươn tay ra thật thận trọng, nắm tay bà cô kia, nói với bà ta thật chân thành :
“Cô ơi, cảm ơn cô đã an tâm. Cháu đại biểu nhân dân vùng bị thiên tai cảm ơn cô.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui