Tôi là Ly Minh.
Thi Dật đúng là đứa bướng bỉnh muốn chết.
Nếu không phải vì lần tai nạn xe cộ dẫn tới mất trí nhớ kia thì chẳng biết cô ấy sẽ đau lòng cỡ nào khi hay tin Giang Trạch Dịch kết hôn nữa.
May là bây giờ cô ấy không còn nhớ Giang Trạch Dịch, nếu không tôi thật sự chẳng biết phải an ủi thế nào.
Ban đầu lúc đi du lịch, gặp được Giang Trạch Dịch, tôi còn chưa nhận ra gì.
Sau này mới dần dần phát hiện Thi Dật rất lạ.
Thỉnh thoảng cô ấy sẽ cười ngây ngô, nhưng tôi không nghĩ tới Giang Trạch Dịch.
Hai năm sau, nghe Thi Dật nhắc tới chàng trai kia, tôi mới hiểu, hóa ra là vì cậu ta!
Thật đúng là chuyện nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường.
Đại học năm hai, tôi chia tay bạn trai.
Cô ấy không nói hai lời liền mắng bạn trai cũ của tôi một trận.
Còn giảng đạo lý cho tôi, bảo chia tay thì chia tay, loại người như vậy, nhìn chỉ tổ chướng mắt.
Là anh ta lừa tôi trước, có bị mắng thì cũng đáng lắm.
Cô ấy an ủi, bảo tôi đừng đau lòng, đau lòng vì loại tình cảm như vậy không đáng đâu.
Đúng là giỏi thật, nếu đổi lại là chuyện tình cảm của mình, chưa chắc cô ấy đã rõ ràng như thế.
Cô ấy cứ như một đứa trẻ, khi im lặng, lúc lại điên điên khùng khùng.
Ha ha ha ha ha ha ha, mà tôi cũng vậy đấy.
Chắc đây là lý do chúng tôi làm bạn cả đời này ha.
Tôi biết Giang Trạch Dịch không thích cô ấy, từ lúc cô ấy kể hai người mâu thuẫn, tôi đã biết chỉ có mình Thi Dật đơn phương thôi.
Thế nhưng tôi lại mong rằng chỉ cần Thi Dật cố gắng thêm chút, biết đầu Giang Trạch Dịch sẽ quay đầu nhìn cô ấy một cái thì sao.
Tôi chưa từng thấy Thi Dật lúc khóc lúc cười vì chàng trai nào, cho nên tôi vẫn luôn ôm lấy hy vọng.
Thật không ngờ tới, kết quả lại thành như vậy.
Nếu sớm biết như thế, tôi sẽ mắng cô ấy, bảo cô ấy dừng lại, để cô ấy thấy rõ hiện thực.
Vậy thì cô ấy sẽ không phải trải qua những chuyện này nữa.
Thật ra Thi Dật không biết, cô ấy và Giang Trạch Dịch đã gặp lại rồi, nhưng không phải trong hôn lễ, mà là một giây trước khi tai nạn xảy ra.
Hôm đó Thi Dật cãi nhau với dì xong thì chạy đi.
Tôi và dì không ai đi tìm cô ấy cả, vì chúng tôi biết tính cô ấy là vậy, cãi thì cãi, khi nào bình tĩnh lại rồi sẽ tự trở về.
Nhưng cũng vì hôm đó xảy ra tai nạn nên mãi chẳng thấy cô ấy về, sau đó thì chúng tôi nhận được cuộc gọi từ bệnh viện.
Bên cạnh giường bệnh của Thi Dật có một chàng trai.
Tôi nhìn một lát thì nhận ra đó là Giang Trạch Dịch.
Hóa ra hôm đó Giang Trạch Dịch đang mang mèo đi dạo bên lề đường.
Con mèo nhân lúc cậu ta không chú ý, chạy ra đường lớn.
Thi Dật vì muốn cứu con mèo cho nên mới bị đâm.
Tôi cũng không chỉ trích Giang Trạch Dịch, cứ vậy để cậu ta rời đi.
Sau khi Thi Dật tỉnh lại, tôi phát hiện cô ấy không nhớ được chuyện đã xảy ra trước đó.
Tôi đau khổ, nhưng rồi lại thấy chút may mắn, có lẽ là ý trời.
Nhân lúc cô ấy còn ở bệnh viện, tôi vội vàng vứt hết những thứ có liên quan tới Giang Trạch Dịch trong nhà, ngay cả ảnh trong điện thoại cô ấy cũng xóa hết.
Cuối cùng cuộc sống Thi Dật cũng trở lại lúc chưa quen Giang Trạch Dịch.
Vài hôm trước, Giang Trạch Dịch gọi điện cho tôi, bảo rằng cậu ta sắp kết hôn, muốn tôi mang Thi Dật tới tham dự.
Tôi suy nghĩ, dù sao mình và Thi Dật cũng lâu lắm rồi chưa ra ngoài, thế nên dẫn cô ấy tới xem một chút.
Dù sao, hôn lễ này cũng là hôn lễ trong mơ của Thi Dật….