Nhìn bộ dạng của Lịch Xuyên, tôi bỗng nhiên ý thức được sự quý giá của mạng sống.
Tôi quyết định sống thật mỗi ngày thật nghiêm túc.
Nghiêm túc đi làm, nghiêm túc đi nhảy latin, và nghiêm túc chú ý tới dinh dưỡng của bản thân.
Mỗi buổi sáng, tôi đều dậy sớm, nghiêm túc chạy bộ trên phố.
Hai mươi mấy năm qua, tôi chưa bao giờ nghiêm túc chú ý tới cơ thể, tới sức khỏe của mình như vậy.
Hai tuần liên tục, tôi đều không thấy Lịch Xuyên.
Tôi biết anh cố ý tránh tôi.
Thật ra anh thường xuyên tới CGP, hoặc là đi họp, hoặc là thảo luận bản vẽ.
Vội vàng đến, vội vàng đi, buổi trưa cũng không ra nhà ăn ăn cơm.
Gọi điện thoại tìm René, René lại lẩn như chạch, có lẽ là bị Lịch Xuyên cảnh cáo.
Ngay cả lúc tôi mời ăn cơm René cũng tìm lý do từ chối.
Mỗi khi gặp phải sự cự tuyệt rõ rành rành như vậy, lòng tự trọng của tôi đều chịu sự đả kích nghiêm trọng.
Nhưng nội tâm của tôi lại bị một sự sợ hãi lớn hơn chiếm tràn đầy, bị sự mù quáng của chính mình cắn nuốt.
Tôi nhớ lại mỗi câu mà Lịch Xuyên nói với tôi, mỗi ánh mắt của René.
Tôi biết, bệnh của Lịch Xuyên ngày càng nguy kịch, anh nói không thể cho tôi 5 năm nữa, là thật.
Sáng sớm thứ 6, tôi đi làm như bình thường.
Thật ra hôm đó tôi xin nghỉ để đi chơi xuân với Ngả Tùng.
Nhưng trước khi đi, tôi nhận được điện thoại của công ty, có mấy tài liệu cần dịch phải giao cho Giang tổng duyệt trước, vì vậy tôi liền hẹn gặp Ngả Tùng trước cổng tòa nhà Hương Lại.
Tôi giao giấy tờ, đi xuống bằng thang máy, lại gặp phải Lịch Xuyên đang bước ra từ ô tô.
Lịch Xuyên vẫn dashing như xưa, chỉ có điều dưới ánh mặt trời, mặt anh lại không có chút huyết sắc nào.
Anh đứng cạnh cửa xe, lái xe lấy ra một chiếc xe lăn, anh ngồi lên.
“Chào buổi sáng! Lịch Xuyên!” tôi chủ động chào hỏi.
“Chào buổi sáng.”
Vì phải đi chơi xuân, tôi ăn mặc hoàn toàn khác mọi ngày, mái tóc thật dài xõa trên vai, mặc áo khoác da, ủng cao cổ, váy ngắn.
Lúc nói chuyện điện thoại Ngả Tùng nói anh ta vừa mua một chiếc mô tô mới, hôm nay thời tiết ấm áp, mặt trời chiếu khắp mọi nơi, muốn đưa tôi đi Hương Sơn căng gió.
Có lẽ là chưa thấy kiểu ăn mặc em gái ăn chơi này của tôi bao giờ, Lịch Xuyên kinh ngạc nhìn tôi một cái, hỏi : “Có việc đi ra ngoài à?”
“Ừ.
Xin phép rồi, đi chơi xuân với bạn.”
Mặt anh không thể hiện gì : “Đi chơi vui.”
Cách đó không xa, xe máy “rừm rừm” một tiếng.
Ngả Tùng đã tới.
Đội mũ bảo hiểm, quần da, nhìn y hệt như dân đua xe.
“Tạm biệt, Lịch Xuyên!”
“Tạm biệt.”
Tôi chạy nhanh qua, cầm lấy mũ bảo hiểm Ngả Tùng đưa, ngồi lên yên sau.
Ngả Tùng nói : “Để đảm bảo an toàn, cô nên ôm chặt tôi!”
Tôi nói : “Đi thôi!”
Thật ra, tôi không muốn trông có vẻ thân mật khiến Lịch Xuyên hiểu lầm.
Nhưng mà, tôi bị bộ dạng lạnh lùng kia của anh kích thích.
Cộng thêm đây là lần đầu tôi ngồi mô tô, trong lòng cũng hơi khẩn trương, vì vậy ôm chặt Ngả Tùng, anh ta nhấn ga một cái, mô tô vọt đi nhanh như chớp.
“Không phải trong khu Tứ Hoàn không được đi mô tô à?” tôi ngồi sau gào to lên hỏi.
“Bảng số loại A, không sao đâu, trả tiền là được.”
“Ngả Tùng anh đừng đi nhanh như vậy được không?”
“Tôi đã đi chậm lắm rồi!”
Chúng tôi đi từ Tứ Hải Kiều xuống Tứ Hoàn, đi theo hướng tây bắc, đi qua đường Mẫn Trang vừa thẳng vừa đẹp, Ngả Tùng lái vô cùng điệu nghệ.
Sau đó, tôi chỉ vào một cảnh đằng xa xa, cảm thán : “Kìa, Ngả Tùng, anh nhìn chỗ kia đi!”
Có lẽ là không nghe rõ tôi nói gì, anh ta quay đầu lại nhìn tôi.
Ngay tại lúc này, xe máy đột nhiên không khống chế được, tôi hét lên một tiếng, người văng ra ngoài.
Sau đó, tôi không biết gì nữa.
Lúc tỉnh lại cả người tôi đều đau đớn, ngực tưng tức, giống như có rất nhiều chỗ đang sưng lên vậy.
Đùi phải của tôi rất đau, ngực băng một lớp băng rất dày.
Tôi thấy Ngả Tùng đứng bên giường tôi, vẻ mặt vô cùng áy náy.
Trên trán anh ta quấn một lớp băng, trên đó có thể nhìn được vết máu mờ mờ.
“Thật xin lỗi, tại tôi làm cô bị thương!” Ngả Tùng nói.
Thật ra người tôi rất đau, nhưng tôi không có cảm giác quá khó chịu hay sắp chết gì cả.
“Rốt cuộc thì đã xảy ra chuyện gì?” tôi khàn khàn hỏi.
“Trên đường có ổ gà, tôi sơ sẩy.”
“Không trách anh, tại tôi nói chuyện nên anh mới quay đầu lại.” tôi nói.
“Thương thế của cô rất nặng.
Gãy một chiếc xương sườn, gãy xương đùi, đã mổ rồi, ở trong có gắn một tấm nẹp vis.
Bây giờ đang kiểm tra xem có bị chấn động não không.
Cô còn chỗ nào không thoải mái không? Để tôi đi báo cho bác sĩ.”
“Chỉ có mấy chỗ anh nói là không thoải mái thôi, mấy chỗ khác bình thường.” tôi tìm di động, muốn gọi điện thoại “Tôi phải xin phép công ty.”
“Ở đây không cho sử dụng di động.
Chị tôi gọi điện cho CGP rồi.
Cô hôn mê gần 4 tiếng đồng hồ.
Có cần tôi thông báo cho bố mẹ cô không?”
“Bố mẹ tôi qua đời hết rồi.”
“Thật xin lỗi.” anh ta vội vàng nói “Cô còn anh chị em nào không?”
“Có một em trai đang học y ở Đại học Trung Sơn, việc học bận bịu, không cần cho nó biết.”
Anh ta ngồi xuống trước mặt tôi, hai tay nhẹ nhàng đè tôi xuống : “Cô yên tâm, chuyện này do tôi gây nên, cho nên, tôi là y tá toàn quyền của cô.
Tôi xin nghỉ 1 tháng rồi, hơn nữa tôi vốn cũng không đi làm đủ giờ.
Ngày nào tôi cũng sẽ tới chăm sóc cô!”
Nghe thấy hai chữ “một tháng”, tôi hoảng sợ, tôi phải nằm một tháng trời luôn à.
Sau đó, bác sĩ đi vào.
Sau khi tóm tắt bệnh tình của tôi xong, muốn tôi bổ sung thủ tục nhập viện, nói dựa vào tình trạng liền lại của xương cốt, có lẽ tôi phải nằm viện một tháng.
Ngả Tùng nghe vậy liền xuống chỗ thu phí ở tầng hai làm thủ tục.
Tôi vội vàng kéo anh ta lại : “Không cần gấp gáp giao tiền, CGP có bảo hiểm y tế tốt lắm.
Đưa điện thoại cho tôi, tôi gọi điện hỏi phòng nhân sự.”
Chủ nhiệm phòng nhân sự tiếp điện thoại của tôi ngay lập tức, câu trả lời làm tôi giật mình : “Ban giám đốc vô cùng quan tâm tới việc này, đã phái người tới làm thủ tục chuyển viện cho cô rồi.”
“Chuyển viện?” tôi nói “Có cần chuyển viện không?”
“Bệnh viện cô đang nằm có phòng bệnh rất nhỏ, vô cùng chật chội, sẽ ảnh hưởng tới sự nghỉ ngơi của cô.
Công ty sẽ chuyển cô tới bệnh viện Tích Thủy Đàm, ở đó có bác sĩ chỉnh hình hàng đầu.”
Tôi nói cho Ngả Tùng chuyện chuyển viện, Ngả Tùng thở dài : “Phản ứng nhanh chóng, chu đáo như vậy.
Đúng là khiến cho tôi nhìn công ty nước ngoài với cặp mắt khác xưa.”
Tôi cười mà không đáp.
Hôm sau tôi được chuyển tới bệnh viện Tích Thủy Đàm.
Tiểu Triệu ở phòng nhân sự đã đăng ký giúp tôi, giao tiền viện phí.
Ngả Tùng muốn đi mua phiếu cơm, Tiểu Triệu nói : “Annie ăn chay.
Chúng tôi đã đặt cơm dinh dưỡng đặc biệt cho cô ấy ở một nhà hàng gần đây, mỗi ngày ba bữa đều có người tới đưa cơm.”
Tôi nói : “Tôi…có lẽ cần thuê người tới chăm sóc.” Loại chuyện riêng tư, có tiếp xúc da thịt này, tôi tuyệt đối không muốn phiền Ngả Tùng.
Tiểu Triệu lập tức trả lời : “Ừ, sợ các y tá bận quá làm không được, chúng tôi còn thỉnh một hộ công nữa.
Là một y tá về hưu, trong nhà khó khăn, cần kiếm thêm tiền.”
Ngả Tùng lớn tiếng mở miệng : “Cái này, tiền thuê hộ lý…các anh cũng chi trả à?”
“Đương nhiên sẽ không,” Tiểu Triệu nói “Xét tới thu nhập của Annie, công ty cho cô ấy vay một số tiền, sau này sẽ trừ dần vào tiền lương.”
Tôi không hỏi nhiều nữa.
Đương nhiên biết ai thao túng tất cả từ sau lưng.
Tiểu Triệu vừa đi không lâu, đồng nghiệp trong công ty từng đợt từng đợt tới thăm tôi.
Tôi quyết định âm thầm kiểm tra một chút, tự chuẩn bị một bảng điểm danh.
Mấy bà tám tổ phiên dịch tới đầu tiên, mang tới hoa tươi và trái cây, Emma đồng ý tạm thời chăm sóc Mia hộ tôi.
Các đồng nghiệp nam hơn một nửa tặng hoa hoặc đồ bổ dưỡng.
Hôm sau, ngay cả phòng vẽ và phòng dự toán không quen biết với tôi lắm cũng tới thăm tôi.
Có vài người tôi không nói chuyện nhiều lắm, tuy nhiên, họ đều biết tôi, có ấn tượng vô cùng sâu sắc với bài “Kính vũ” của tôi.
(Kính vũ : bài nhảy sức mạnh @@).
Ngày thứ ba tới thăm tôi là một cô lao công trong công ty.
Cô là người nhà quê, nhưng rất hợp với tôi.
Mỗi lần tới phòng tôi quét dọn, tôi đều nói chuyện với cô mấy câu.
Có một lần cô hỏi tôi có quần áo thừa không, con gái cô sắp học trung học, vóc dáng tương tự tôi.
Tôi liền tặng một túi to áo khoác jean, quần jean váy linh tinh mà tôi không mặc nữa cho cô.
Còn có một lần con gái cô bị bệnh phải nằm viện, vừa vặn lúc đó tôi nhận lương, liền nhét cho cô 200 tệ.
Chỉ vì nhiêu đó, cô đem theo một rổ đầy hoa quả tới thăm tôi, lại làm cho tôi một mâm bánh bao chay, làm tôi cảm động tới mức rưng rưng nước mắt.
CGP tổng cộng có 33 người.
Trên bảng đánh dấu, ngoại trừ cô lao công ra, còn 32 cái tên khác.
Tất cả mọi người đều đã đến, ngoại trừ Lịch Xuyên.