Sáng sớm hôm thứ tư, Tiêu Quan và vài đồng nghiệp ở Cửu Thông tới thăm tôi, trong đó có Đào Tâm Như và Đường Ngọc Liên.
Kể từ lần lỡ hẹn kia, đã lâu tôi không liên hệ với Tiêu Quan.
Nghe Emma nói, Tiêu Quan đang bị Đào Tâm Như cuốn càng ngày càng chặt, sắp rơi vào thế không làm gì được.
Nhưng đối với sự cự tuyệt của tôi, Tiêu Quan oán hận rất sâu.
Cho nên tôi không muốn gặp anh ta cho lắm.
Đặc biệt trong lúc tôi đang khó khăn như lúc này.
“Ai, Annie, sao em vừa vào CGP liền gặp chuyện không may vậy, nếu không, xem xem về lại Cửu Thông như thế nào? Bên tôi còn thiếu phiên dịch viên kìa.” Tiêu Quan nói.
“Cảm ơn, không được.
Mỗi lần anh có nhiệm vụ cần hoàn thành gấp, thì đều không quên tôi mà đúng không?” tôi cười từ chối.
“Nói tới việc này, bây giờ tôi đang có ba quyển sổ nhỏ, muốn phiền em.” Anh ta lại còn dám ngang nhiên nhét ba quyển sổ bán đấu giá vào tay tôi “Dù sao bây giờ em cũng rảnh rỗi không có việc gì làm.
Kiếm thêm chút tiền cũng tốt, đúng không?”
Tôi nhìn anh ta, khóc không ra nước mắt.
Tôi muốn nói, Tiêu Quan, anh biết tôi thảm cỡ nào không? Vặn ốc vít, cả người sưng đau, còn phải dịch cho anh nữa à! Người ta CGP là nhà tư bản đúng hiệu cũng không như anh!
Đám Tiêu Quan cùng tôi hi hi ha ha một hồi, hẹn tôi chừng nào xuất viện thì mời tôi đi ăn để xả xui, sau đó đi về.
Sau một hồi ồn ào náo nhiệt, tất cả lại trở về yên tĩnh.
Tim tôi giống bình truyền dịch treo trên giá, rơi xuống từng chút từng chút một.
Ngoài cửa sổ cảnh xuân tươi đẹp, lòng tôi lại chua xót.
Ngay cả Tiêu Quan cũng tới rồi, Lịch Xuyên, anh ở đâu?
Cô hộ lý đi vào tắm cho tôi.
Nói là tắm, thật ra chỉ là lau người.
Cô dùng khăn mặt thấm nước ấm, lau từng chút từng chút một.
Tay di chuyển thật cẩn thận giữa các lớp băng vải, giống như nhà khảo cổ đang nghiên cứu một bộ xương của phụ nữ người Hán vậy.
Tắm xong, lại gội đầu cho tôi, dùng thau múc nước, gội từng thau một.
Cuối cùng thay cho tôi một bộ đồ bệnh nhân sạch sẽ.
Từ hôm nhập viện, ngày nào cũng như vậy.
Cô Lý cách hai tiếng lật người cho tôi một lần, mỗi ngày mát xa chân tôi ba lần để bảo trì sự tuần hoàn của máu.
Tôi thì mỗi ngày vùi đầu vào tiểu thuyết Kim Dung.
Ngẫu nhiên cũng phiên dịch một chút, làm chưa được vài tờ liền thấy mệt.
Ngả Tùng ngày nào cũng tới thăm tôi, cơm trưa cơm tối đều ăn với tôi.
Có y tá lo tất cả, thật ra anh ta cũng không giúp gì được.
Công việc chủ yếu chính là “hầu hạ” tôi ăn cơm.
Vì vậy dưới sự áp bức của anh ta, mỗi ngày tôi đều uống một chén canh xương mẹ anh ta hầm.
Mặc dù quyết tâm ăn chay của tôi kiên định không thay đổi được, nhưng canh xương của mẹ Ngả Tùng thật sự rất thơm.
Hơn nữa, tôi cũng muốn khỏe nhanh lên một chút.
Kể từ tuần thứ 2, cuộc sống nằm viện của tôi thay đổi 90 độ.
Đầu tiên là bên đùi bị thương sưng đau vô cùng, đau tới mức đứng ngồi không yên, ăn không ngon, ngủ không yên.
Tôi bị viêm xương, một loại biến chứng thông thường sau khi mổ.
Ngay sau đó, tôi sốt liên tục, chân mưng mủ, đau không chịu được, cần dùng thuốc giảm đau tạm thời.
Thì ra bị bệnh là như vậy.
Tôi từ nhỏ thân thể khoe mạnh, hành động nhanh nhẹn, bất cứ loại vận động nào cũng thấy thích, lại chưa bao giờ bị tổn thương da thịt gì.
Lần này viêm xương xem như làm tôi đau muốn chết.
Mỗi ngày tôi phải đúng hạn tiêm thuốc kháng sinh, còn phải dẫn lưu, lấy mủ.
Tôi không dám nhìn chân mình, trên đó có một vết sẹo rất ghê.
Bác sĩ tới kiểm tra miệng vết thương lúc nào cũng vẻ mặt nghiêm trọng, tôi thật nghi ngờ sẽ không được bao lâu nữa, bác sĩ sẽ nói, chân này không để lại được, phải cắt bỏ.
Sau đó trong đầu tôi liền lóe lên một cảnh trong phim của Bethune lúc thấy vết sẹo của tôi và Lịch Xuyên.
Mặc dù đã nhiều lần tôi năn nỉ Ngả Tùng đừng tới bệnh viện mỗi ngày, nhưng trong một tháng mà anh ta xin nghỉ kia, ngày nào anh ta cũng tới, có khi ngồi nguyên cả ngày.
Vài lần anh ta muốn giúp tôi thay đồ, bị tôi từ chối.
Tôi không cho anh ta chạm vào người, cũng không cho anh ta xem cơ thể mình.
Cuối cùng, thấy anh ta thật sự không có việc gì để làm, lại vô cùng muốn làm việc, tôi nói : “Ngả Tùng, anh cắt tóc hộ tôi đi.
Càng ngắn càng tốt, tóc tôi nhiều quá, cô Lý gội đầu không tiện lắm.”
Ngả Tùng sung sướng hài lòng cầm kéo, cắt cho tôi một mái tóc vô cùng xấu.
Làm tôi suốt mấy ngày liền không dám gặp ai, lại không dám trách anh ta.
Tôi cầm một tờ lịch treo tường, ngày nào cũng tính ngày, mỗi ngày trôi qua tôi liền đánh một dấu X thật lớn.
Một tháng trôi qua, Lịch Xuyên vẫn không tới thăm tôi.
Tim tôi, lạnh dần.
Nửa đêm đau tới mức tỉnh lại, nghĩ tới sự tuyệt tình của Lịch Xuyên, nước mắt rơi ướt đẫm gối.
Mới đầu, tôi còn an ủi chính mình, Lịch Xuyên không biết tôi bị bệnh.
Nhưng, anh không thể nào không biết, ngay cả cô lao công cũng biết, tất cả nhân viên ở CGP đều tới thăm tôi, anh không biết tôi có chuyện, có khả năng này sao?
Sau đó, tôi lại an ủi chính mình, có lẽ Lịch Xuyên cũng bị bệnh.
Biết đâu anh về Thụy Sĩ rồi cũng không chừng.
Nhưng mấy bà tám ở tổ phiên dịch mỗi tuần tới thăm tôi đều nhiều chuyện, mọi người nói sau khi tôi nằm viện gần như ngày nào Lịch Xuyên cũng đi CGP đi làm, còn tham dự vài cuộc họp.
Tuy nhiên còn nói thêm, sức khỏe Lịch Xuyên cũng không chuyển biến tốt.
Đại đa số thời điểm đều ngồi trên xe lăn.
Bọn họ gần như không nhớ nổi bộ dạng lúc Lịch Xuyên đứng là gì nữa.
Những lúc tuyệt vọng, tôi lại nghĩ, cho dù Lịch Xuyên quyết tâm không chịu đến, ít nhất cũng phái René đến.
Hoặc là, kêu René gọi điện thoại cho tôi.
Tôi cũng không thấy René, cũng không nhận được cuộc điện thoại nào.
Nhớ tới những ngày ở bên Lịch Xuyên trước đây, tôi chưa từng bị bệnh lần nào.
Ngay cả sốt cũng không có.
Nhưng mỗi lần đến kì kinh nguyệt, tôi đều vô cùng không thoải mái.
Lịch Xuyên sẽ bắt tôi nằm bất động trên giường, sau đó sẽ nấu canh cho tôi.
Những lúc quá đau, anh sẽ đặt hai tay lên bụng tôi.
Học bộ dạng của khí công đại sư, “nổi cáu” với tôi.
Lịch Xuyên vẫn rất biết quan tâm tới người khác nha!
Tháng thứ 2 sau tai nạn, Ngả Tùng không thể không về sở nghiên cứu làm việc.
Mặc dù không phải làm việc đủ giờ, nhưng anh ta cũng phải lên lớp, phải làm nghiên cứu, không thể ở lâu với tôi như tháng đầu tiện được.
Thật ra tình nghĩa của anh ta cũng làm tôi cảm thấy vô cùng áy nay.
Tôi lặp lại yêu cầu anh ta không tới thăm tôi nữa, vì có cô Lý chăm sóc tôi, vừa chuyên nghiệp, vừa cẩn thận, vừa chu đáo, vừa kiên nhẫn, tôi thật sự không cần ai chăm sóc nữa.
Ngả Tùng không đồng ý, vẫn tới hằng ngày, mặc dù thời gian ở lại ngắn hơn trước kia, nhưng anh ta tới hiệu sách mua tiểu thuyết cho tôi, mua DVD, mua phim, thay đổi mọi biện pháp giúp tôi vui hơn.
Có một lần anh ta lại còn xem một lèo 8 tập “Ung Chính vương triều” với tôi.
Thấy tôi buồn ngủ, anh ta liền ngồi cạnh giường sửa luận văn cho sinh viên, câu được câu không nói chuyện với tôi.