Nhưng cảm xúc của tôi vẫn giảm dần tới số không.
Mỗi buổi tối, Ngả Tùng vừa đi là tôi bắt đầu khóc, lén lút khóc tới tận đêm khuya.
Mặc dù tôi biết Lịch Xuyên có nỗi khổ trong lòng.
Nhưng tôi không hề ngờ được rằng, anh ở ngay cạnh tôi, biết tin tôi gặp chuyện không may, mà lại không thèm đến thăm tôi lấy một lần.
Tôi vô cùng nghi ngờ.
Lịch Xuyên thật sự còn yêu tôi sao?
Nếu yêu và không yêu không có gì khác nhau, tại sao còn phải yêu?
Tình yêu vất vả, không có kết quả như vậy, tôi có cần tiếp tục kiên trì không?
Vì không nhúc nhích được, cơ bắp bên chân bị gãy bắt đầu teo lại.
Cô Lý đã được huấn luyện kĩ càng tăng mạnh lực mát xa.
Nhưng sâu trong lòng tôi, có một chỗ cũng đang co rút lại, hơn nữa…càng ngày càng nhỏ.
Mỗi ngày nằm trên giường bệnh, tôi đều si ngốc làm mộng tưởng hão huyền với cửa phòng.
Mơ mộng Lịch Xuyên sẽ cầm một bó hoa tươi tới thăm tôi.
Những bước chân, tiếng ho khan rất nhỏ trên hành lang, cùng với những bóng người chớp qua trước cửa, đều làm cho tôi nghĩ là anh.
Sau đó, khi tất cả được chứng tỏ đó không phải là anh, tôi đờ đẫn.
Tôi tàn phá chính mình trong vòng tuần hoàn của hy vọng và thất vọng.
Dần dần, tôi bắt đầu ngồi ngẩn ra trong thời gian dài với cửa sổ, không muốn để ý tới bất kì ai, cũng không muốn nói gì.
Chân tôi sưng lên rất to, cho nên tôi không hề có cảm giác nó đang tồn tại, sự đau đớn cũng trở nên thật xa lạ.
Có một lần, cảm thấy thật sự phiền lòng, tôi tự tiện rút kim truyền dịch ra.
Ngả Tùng biết được, nghiêm khắc phê bình tôi.
Tôi nhịn không được gào thẳng vào mặt anh ta.
Xong rồi tôi lại xin lỗi.
Sau đó, tôi nhân cơ hội, ra lệnh cho anh ta một tuần chỉ được tới thăm tôi nhiều nhất là một lần.
Ngả Tùng kiên quyết không đồng ý : “Không được! Cô bị thương là tại tôi, tôi sẽ chăm sóc cô cho tới khi cô xuất viện!”
Trong cơn cảm xúc nghiêm trọng không khống chế được, tôi vượt qua tháng thứ hai đen tối.
Chân gầy xọp lại, ở trên còn có một vết sẹo rất to.
Tôi được chuyển tới một bệnh viện hồi phục để làm một tháng vật lý trí liệu.
Mấy chị em tổ phiên dịch tới thăm tôi đều nói tôi gầy như sợi mì.
“Có thể là vì ăn chay.” Emma nói, “Bây giờ em đang bị bệnh, cần dinh dưỡng hơn bao giờ hết, tốt hơn hết đừng ăn chay nữa, để chị nói mẹ chị kho thịt cho em ăn.”
“Không được không được, ý chí của em vốn đã yếu ớt rồi, xương canh của mẹ chị em đã hưởng thụ lắm rồi.
Không thể phá giới nữa.
Em phải kiên trì tín ngưỡng nha!”
“Ừ…ăn canh nhà chị rồi, tiếp theo, có phải nên làm con dâu nhà chị không?” Emma cười tủm tỉm ám chỉ, “Nói cho em biết, canh thuốc kia mấy lần đầu là mẹ chị hầm, sau đó Ngả Tùng tự mình học được, bây giờ em uống đều là do nó hầm, chị còn hưởng sái được một chén, thế nào? Đại thiếu gia nhà họ Ngả cũng tốt lắm đúng không? Người ta vì em, liên tục buông tha cho hai cơ hội đi họp ở Mỹ kìa.
Bên kia nghiên cứu công trình chung với nó, mắng nó gần chết.”
“Đúng là rất cảm ơn Ngả Tùng.” Tôi nói thật tình “Ngả Tùng nhà chị thật tốt.”
Tôi không hỏi tới Lịch Xuyên, nhưng mọi người luôn nói về anh.
“Hôm nay Lịch Xuyên mặc áo da, loại áo mềm mại bó sát người đó, đẹp dã man!” Minh Minh nói, “Buổi sáng vừa thấy anh ta, xém nữa xỉu luôn.
Tao cùng lắm chỉ chống cự được lúc anh ta mặc đồ tây nghiêm trang thôi.”
“Đúng vậy, tao đã nói anh ta mặc áo da là gợi cảm nhất mà, từ trước tới giờ chưa thấy anh ta mặc lần nào.” Lysa phụ họa “Mặc dù tao bỏ lỡ chuyến thang máy đi cùng anh ta, nhưng trong thang máy vẫn còn mùi nước hoa của anh ta, mùi CK nhè nhẹ, làm người ta mơ màng.”
“Thật ra bệnh của Vương tiên sinh vẫn chưa khỏi hẳn.” Tiểu Vi bổ sung thêm “Mấy đứa mày chỉ thấy lúc anh ta ngăn nắp thôi.”
“Sao chưa hết? Anh ta đâu có ngồi xe lăn nữa đâu.”
“Có mấy lần anh ta đi làm chưa tới một tiếng đồng hồ, thì anh chàng René kia đã tới đón anh ta.” Tiểu Vi nói “Lịch Xuyên nôn dữ dội trong văn phòng, gần như là René ôm anh ta lên xe lăn đẩy đi.
Tuần đó chỗ tao phải thay thảm văn phòng anh ta hai lần.”
“À…Lịch Xuyên rất đáng thương.
Cũng không phải dựa vào số tiền lương này để sống, bệnh như vậy rồi, có cần ngày nào cũng đi làm không?”
“Đúng đó! Xem ra tìm đàn ông tốt nhất nên tìm những người khỏe mạnh.
Chỉ cần bị bệnh thôi, nhìn đau lòng biết bao nhiêu.”
“Mọi người đừng có ngày nào cũng háo sắc vô điều kiện như vậy được không?” tôi cười khổ “Trai đẹp ở CGP đâu phải chỉ có mình Lịch Xuyên.”
“Trai đẹp thì có, nhưng cực phẩm thì không hề có.” Mọi người đồng loạt phản bác “Lịch Xuyên như vậy, là tiên phẩm.”
Đúng vậy, Lịch Xuyên là tiên phẩm.
Kẻ phàm nhân như tôi làm sao mà có được?
Tối hôm đó, Ngả Tùng tới thăm tôi, chăm chú đỡ tôi đi bộ, cuối cùng, tôi bỗng nhiên nói : “Ngả Tùng, sau này anh không cần tới nữa.
Anh chăm sóc tôi lâu như vậy, tâm ý của anh tôi đã cảm nhận được thật sâu rồi.”
“Được rồi được rồi, sao nói mấy câu này mãi vậy? Ăn canh đi.”
Anh ta múc cho tôi một chén đầy canh xương thơm phức.
Nước mắt tôi bỗng nhiên trào ra.
“Ngả Tùng, tôi sẽ không yêu bất kì ai nữa.”
“Tôi và cô chỉ là quan hệ người gây tai nạn và nạn nhân thôi, đừng suy nghĩ lung tung, được không? Tới khi cô xuất viện rồi, xem xem tôi còn tới thăm cô nữa không.
Tôi đang bận lắm.”
Tôi nghĩ nói với anh ta chuyện của Lịch Xuyên, nhưng tôi nói không nên lời.
Tôi đang chuyển sang hướng cự tuyệt nghĩ tới Lịch Xuyên.
Càng nghĩ càng sâu, cảm thấy anh đã quá đáng tới mức không thể tha thứ được.
Thậm chí, khi mọi người ở tổ phiên dịch nhắc tới anh, tôi đã cảm thấy anh là một người thật xa lạ, không còn liên quan gì tới tôi nữa.
Tôi từng móc hết tim gan để yêu anh, loại quan tâm, loại yêu thương này, đã âm thầm thay đổi.
Tôi yên lặng khóc trước mặt Ngả Tùng.
Anh ta hỏi tôi vì sao đau khổ, tôi không nói lời nào.
Anh ta thở dài một hơi, nói : “Cô muốn nghe chuyện của tôi không? Bạn gái cũ của tôi, cô ấy tên là Tiểu Tuyết.”
“Cô ấy bắt đầu theo đuổi tôi từ hồi học trung học, theo đuổi tới mức tôi không thở nổi.
Tình yêu mạnh mẽ theo đuổi của cô ấy, kịch liệt như mưa rền gió dữ.
Lúc đó tôi rất trẻ, không xem tình cảm của cô ấy ra gì, còn trêu chọc cô ấy, nói “’Đại tuyết áp thanh tùng, thanh tùng đĩnh thả trực, yếu tri tùng cao khiết, đãi đáo tuyết hóa thì” đó là một trận tuyết rơi dữ dội, chôn chặt tôi lại.
Tôi bị tình yêu của cô ấy bao quanh, tám năm, cảm thấy thật hạnh phúc, thật nhẹ nhàng, cũng cảm thấy tất cả thật đương nhiên.
Quên nói cho cô, tôi là một người cuồng làm việc.
Mười năm liên tục không nghỉ một tuần nào.
Ngày nào tôi cũng tới phòng thì nghiệm làm việc tới tận khuya.
Nếu luận án tiến triển không thuận lợi, tôi còn nổi giận với cô ấy.
Thậm chí khi cô ấy nói cho tôi biết cô ấy có thai, tôi còn không dành ra được thời gian để đi kiểm tra với cô ấy.
Mãi cho đến một ngày, tôi trở về từ phòng thí nghiệm, thấy báo cáo khám bệnh đặt trên bàn.
Cô ấy phá thai, mang đi tất cả những gì của cô ấy.
Vứt tất cả quà tôi tặng, ảnh chụp chung của chúng tôi vào thùng rác.”
(Tuyết bao phủ lấy tùng, tùng vẫn mọc cao thẳng, phải biết rằng tùng rất thanh cao, hãy đợi tới khi tuyết tan đi.)
Tôi khiếp sợ nhìn anh ta.
“Tôi phát điên.
Tôi đi tìm cô ấy, khóc lóc sám hối, cầu xin cô ấy trở về, cô ấy kiên quyết không đồng ý.
Hai tháng sau, cô ấy gả cho một người Nhật Bản.
Cô ấy nói, hai người đã yêu nhau hơn nửa năm.
Người Nhật Bản kia ngày nào cũng gọi điện thoại tới nhà tôi, mà tôi thì lại không hề phát hiện.”
Anh vỗ vỗ vai tôi : “Tôi chưa bao giờ trách cô ấy.
Ngày cô ấy kết hôn, tôi còn đi tặng quà.
Chúc cô ấy hạnh phúc, vì tôi thật sự không xứng làm chồng cô ấy.
Cô xem xem, mỗi người đều rút ra được bài học từ những gì mình đã trải qua.
Tôi từ chuyện của bản thân học được nên yêu như thế nào.
Không nhất định chỉ là yêu một cô gái.
Mà là yêu bất cứ người nào có vị trí trong tim tôi.
Tôi cũng từ chuyện của mình học được cách buông tha.
Tình yêu không phải của cô, thì rốt cuộc cũng sẽ bỏ đi.
Cô muốn bắt lại cũng không được, không bằng để cho nó đi.”
Tôi tìm được một gợi ý nào đó từ câu chuyện của Ngả Tùng.
Tháng thứ 3 vừa chấm dứt, tôi đã có thể chống nạng đi.
Bác sĩ nói, phim X quang cho thấy đùi phải của tôi khôi phục rất tốt, chỉ có điều cơ bắp hơi teo lại, phải tăng thêm huấn luyện.
Miếng thép vẫn nằm trong xương, một năm sau mới lấy ra được.
Trước khi xuất viện, tôi lén trốn về nhà trọ một lần.
Vẫn cuồng dại như cũ tìm tin nhắn trong máy bàn và di động, kiểm tra email, tin nhắn MSN.
Tôi lặng lẽ nói cho chính mình, chỉ cần Lịch Xuyên lưu lại một tin nhắn, cho dù chỉ là một câu “How are you” thôi, tôi cũng sẽ tha thứ cho anh.
Nhưng mà, không có gì hết.
Một chữ cũng không có.
Tôi nghĩ tới một từ mà Ngả Tùng thích nói : lỗ đen.
Năng lượng mạnh mẽ, lực hấp dẫn mạnh mẽ, cái gì rơi vào đều trốn không thoát, đều bị hút đi.
Nhưng, thật ra ở trong lại hoàn toàn không có gì.
Tim tôi hoàn toàn hóa thành tro bụi.
– tôi thông báo cho chủ nhà, kể từ tháng sau, tôi không thuê nhà của ông ta nữa.
– tôi mời dân công tới đóng gói tất cả sách vở quần áo của mình.
– tôi đặt vé máy bay về Côn Minh.
Vé một chiều.
– tôi hủy tất cả tài khoản tài chính ở Bắc Kinh.
– tôi bán ô tô cho chỗ mua bán xe cũ.
Ngả Tùng làm thủ tục xuất viện cho tôi.
Hôm sau anh ta phải đi Gia Châu họp, chúc tôi tất cả đều thuận lợi.
Về nhà, tôi in hai tờ đơn xin nghỉ việc.
Một đơn gửi Cửu Thông, một đơn gửi CGP.
Thứ 2 là ngày cuối cùng tôi ở lại Bắc Kinh.
Ngả Tùng đã giúp tôi đi gửi sách và phần lớn hành lý.
Tôi thay một bộ đồ vô cùng tùy tiện.
Thời tiết rất nóng bức, chắc chắn tôi muốn mặc váy.
Nhưng tôi không muốn người ta thấy vết sẹo trên đùi mình, liền mặc một chiếc quần dài, chống một đôi nạng bằng hợp kim, ngồi taxi, đi tới tòa nhà Hương Lại.
Nhân vật quan trọng chưa bao giờ bỏ qua những thời khắc lịch sử.
Lúc đứng dưới lầu chờ thang máy, tôi gặp được Lịch Xuyên.
Hai người, ba chiếc nạng, tôi thấy hơi buồn cười, cảm thấy tất cả thật vô duyên, nhưng vẫn thấy thật buồn cười.
Lịch Xuyên giúp tôi giữ cửa thang máy, sau đó, chúng tôi cùng đi vào.
Anh vẫn cúi đầu, không dám nhìn tôi.
Anh muốn ấn hộ tôi tầng 19, tôi nói : “Không cần, em đi tầng 20.”
“Em chưa khỏi hẳn, liền…khụ khụ…đi làm à?” anh vừa nói chuyện, vừa ho khan, đầu vẫn chưa ngẩng lên.
“Không, em không đi làm.” Tôi tuyên bố tỉnh bơ.
Run rẩy một chút, anh đang muốn nói tiếp, “đinh” một tiếng, thang máy tới tầng 20, cửa mở.
Anh giữ cửa thang máy lại, để tôi ra trước.
Tôi đi tới một góc của hành lang, thấy cửa phòng Giang tổng đóng lại, liền gọi anh lại :
“Lịch Xuyên, có chuyện muốn nhờ anh.”
Anh rốt cuộc cũng ngẩng đầu, chăm chú nhìn mặt tôi, gợn sóng trong đáy mắt đột nhiên nổi lên : “Chuyện gì?”
Tôi lấy ra hai phong thư từ túi xách ra : “Đây là đơn xin nghỉ việc của em.
CGP một cái, Cửu Thông một cái.
Nhờ anh chuyển cho Giang tổng.”
Hiển nhiên anh ngờ tới điều gì, không giơ tay ra nhận : “Nghỉ việc? Tại sao lại nghỉ việc?”
“Em mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi một thời gian.” Tôi thản nhiên nói “Sau đó, lại đi tìm việc.”
Còn cần giải thích gì sao? Lịch Xuyên hẳn là sẽ nhìn ra được sự căm hận trên mặt tôi.
Quai hàm anh giật giật, giống như đang cắn chặt răng, lại vô cùng khắc chế, nói như giải quyết việc chung : “Cũng tốt.
Nghỉ ngơi cũng tốt.”
Tôi xoay người đi, bỗng nhiên anh lại hỏi : “Vậy em có còn ở Bắc Kinh nữa không?”
“Không,” tôi nghe thấy chính mình lạnh lùng nói “Ngày mai em sẽ rời khỏi Bắc Kinh.”
Mặt anh hơi tái đi : “Vậy em tính đi đâu?”
“Lịch Xuyên,” tôi ngẩng đầu nhìn anh, cười sắc như dao “Không phải anh muốn em đi sao? Bây giờ rốt cuộc em cũng biến mất, đáng lý anh nên vui mừng chứ.
Cần gì phải làm điều thừa, quan tâm em đi đâu nữa?”
Tôi hung hăng nhét hai chiếc phong bì vào tay anh, quay lại thang máy, ấn tầng số 18, đi thu dọn đồ của mình.
Trong nháy mắt cửa thang máy sắp đóng, Lịch Xuyên bỗng nhiên ngăn lại.
Tôi ngẩng đầu nhìn anh, tim đập thình thịch.
Mắt anh chứa sự đau đớn mà tôi không chịu nổi.
Tôi nghĩ thầm, nếu anh muốn giữ tôi lại, cho dù chỉ là một chút ám chỉ, cho dù giọng điệu hơi buông lỏng một chút thôi, tôi liền tha thứ anh, lập tức tha thứ anh.
Không ngờ, anh chỉ hít sâu một hơi, bình tĩnh nói : “Tiểu Thu, chúc em lên đường bình an.”
Sau đó, cửa thang máy, từ từ đóng lại.
Một cánh cửa khác trong tim tôi, cũng đồng thời đóng lại.
Tôi thất hồn lạc phách quay lại văn phòng của mình.
Không kịp gác lại nỗi lòng, tôi mất một giờ gửi thư chuyển giao công tác, sau đó xóa sạch cái file, thư mục, laptop trả lại cho phòng hành chính.
Email cuối cùng của tôi là nhờ Emma gửi Mia cho Lịch Xuyên, nói chắc chắn anh sẽ nhận nuôi nó.
Bỏ tất cả những thứ của tôi vào hộp giấy.
Xuống lầu, bắt taxi, về nhà.
Tới tiệm tạp hóa gần nhà, mua một hộp thuốc lá.
Trở lại nhà trọ, hút hết điếu này tới điếu khác.
Chuyện cũ nghĩ lại mà kinh, tim tôi vỡ nát, linh hồn tôi hoàn toàn tan biến.
Mặt trời chìm dần về tây, ánh trăng mọc lên thế chỗ.
Sáng mai bay, hành lý đã thu dọn xong.
Chìa khóa nhà tôi để trên bàn.
Tôi ngủ không được, vẫn ngồi trên giường khóc.
Rạng sáng 2 giờ, điện thoại của tôi bỗng nhiên vang lên.
Tôi nhìn thoáng qua màn hình, số lạ.
Di động chỉ vang một tiếng liền cúp.