Chuyện Của Nhà Họ Viên

Nhoáng một cái Viên Lãng và Trường Giang cũng đã hơn ba năm không gặp. Chính là hôm nay không trực ban, rõ ràng mời bọn họ ăn cơm, lý do đường đường chính chính: Bạn cũ gặp lại. Nhưng không thể tự lừa dối bản thân được: Đối với tâm, có phải hay không, có cảm giác có thể gần Trương Nam được một chút?

Trường Giang ôm con gái trong lòng, cười nói với Viên Lãng: "Bảo bối nhà chúng tôi, Lý Liên Tâm." Quay đầu nhìn người thanh niên mặc trang phục quân nhân kia, nụ cười càng sâu: "Người yêu tôi, Lý Hi."

Lý Hi? Viên Lãng chấn động, trên mặt người này có vết sẹo, không phải là người anh hùng đội A đẹp trai kia sao. Trong lòng Viên Lãng xúc động, Viên Lãng vẫn nhiệt tình nắm hay anh ta, "Ngưỡng mộ đại danh." Lý Hi mĩm cười: "Viên Lãng, Thiết lão đội đã nói về cậu." Thời điểm hai bên gặp nhau, Viên Lãng rõ ràng đã cảm giác được, hai chân người này đã tàn phế rồi.

Sắc mặt Viên Lãng phức tạp nhìn Trường Giang. Trường Giang cười ôn nhu: "Không chỉ có mình anh nghĩ như vậy. Không có phóng viên, không có áp luận, đương nhiên không có chuyện đền thờ trinh tiết gì đó rồi." Lý Hi bồng con gái đi lại dỗ dành, dỗ ngon giấc, không quấy rầy vợ mình nói chuyện.

Trường Giang từ từ nói: "Lúc mới biết nhau cũng thương xót thay cho anh ấy, dù sao cũng biết nhau. Nhưng mà, nếu nói lập tức liền... Anh cũng rõ, cảm giác xoay sở không kịp, cho nên rất tủi thân." Thấy Viên Lãng gật đầu, Trường Giang tiếp tục nói: "Tù lúc Trương Nam vì tôi mà ồn ào xong, Thiết đại đội cũng không tạo áp lực gì với tôi, chủ nhiệm Lý cũng bênh về phía tôi. Trương Nam cùng Tiểu Triệu cũng biết, sợ những người lãnh đạo này chưa từ bỏ ý định, lúc bắt đầu chăm sóc đặc biệt cho Lý Hi cũng chưa từng để cho tôi làm. Sau này, Trương Nam cô ấy..." Trường Giang đắn đo nói nhỏ: "Sức khỏe bản thân cũng không tốt..."

Lý Hi một bên để ý tới, vợ mình nói chuyện thật uyển chuyển làm cho sắc mặt Viên Lãng phải thay đổi trong chốc lát. Trường Giang nhìn chồng mình, Lý Hi gật đầu cỗ vũ, Trường Giang tiếp tục nói: "Bản thân Tiểu Triệu cũng bận rộn không thể chăm xóc Trương Nam cùng Lý Hi, tôi liền phụ trách chăm sóc anh áy. Bắt đầu, hai người chúng tôi đều có chút xấu hổ. Sau này, hiểu nhau hơn. Tôi cảm thấy Lý Hi là một người đàn ông tốt đáng giá để ký gởi. Tuy rằng anh ấy... Không giống trước kia, nhưng mà đầu óc của anh ấy rất thông minh, tự học trên giường bệnh, hơn nữa trước kia có nền tảng ở học viện quân sự, anh ấy viết mấy ngàn trang luận văn nghiên cứu vũ khí có giá trị, hiện giờ, làm công tác ở đơn vị nghiên cứu quân sự." Nói tới đây, mặt Trường Giang có chút hồng, cười: "Vốn cho rằng anh ấy sẽ liệt nữa người, nhưng mà ý chí của anh ấy thật kiên cường, luôn cố gắng trị liệu, hơn nữa mấy năm nay Trương nam không ngừng tìm tài liệu trung y phục hồi sức khỏe cho tôi, còn huy động ba cô ấy tìm thuốc tốt cho chúng tôi. Bây giờ Lý Hi tốt hơn rất nhiều, năm trước anh ấy có thể đứng lên, chúng tôi liền kết hôn. Anh ấy khôi phục rất tốt, năm nay chúng tôi có cục cưng này. Hôm nay đi ngang qua, vội ôm tới cho Thiết đội nhìn."

Viên Lãng gật đầu chân thành nói: "Chúc mừng hai người." Trong lòng cười khổ: Nhà người ta có tình sẽ thành thân thuộc, chúng ta là hai ngôi sao chia cách bởi dãy ngân hà. Trương Nam, Viên Lãng, các người đúng là ngu ngốc!

Dường như Lý Hi nhìn ra tâm tư của Viên Lãng, nghiêm mặt nói: "Tôi cùng Trường Giang có được ngày hôm nay, toàn bộ đều do Trương Nam. Sau này chữa bệnh không nói, nếu lúc trước Trương Nam không ngăn đó Thiết đội, Viên Lãng, cậu cũng là đàn ông, cậu cũng là bộ đội đặc chủng, cậu nói tôi có thể lấy Trường Giang sao? Nếu quả thực có chuyện bức hôn, tôi chết cũng không thể liên lụy đến con gái nhà người ta."

Viên Lãng nhanh nhẹn gật đầu, cụng ly với Lý Hi, đều là các ông! Có chút nói, không cần phải nói cũng rõ.

Nhắc đến các bạn học, Trường Giang không còn kiêng dè, nói cũng nhiều: "Bạn học cũ của chúng tôi, sau này tốt nghiệp đều không tệ. Trước đây vài ngày Vương Tiêu Kiệt cùng Tiểu Triệu đi đăng ký, còn nói, muốn tới nơi này nhớ lại chuyện xưa, thuận tiện gặp chủ nhiệm Lý, tôi nói tốt, đến đây rồi hợp lớn luôn, Viên Lãng, đến lúc đó, anh cũng đến, được không?"

Trường Giang không nghĩ tới, câu nói của mình không có gì đặc biệt, thành công làm cho đội trưởng đội ba của lão A dù núi có sập xuống cũng không thay đổi sắc mặt đem tất cả bia trong miệng phun ra ngoài. Miệng Lý Hi gương lên cổ quái nhìn Viên Lãng nằm sấp trên bàng ho khan, khóe miệng còn đè nén không nỗi phải cong lên.

Một lúc sau, Viên Lãng mới ỗn định: "Đối tượng của Vương Tiêu Kiệt là Tiểu Triệu sao?" Trường Giang "A" một tiếng, "Họ về Bắc Kinh liền yêu đương, đến với nhau cũng hai năm, nên kết hôn rồi." Ngừng một chút, vẫn lãi nhãi nói: "Ai giống như Trương Nam, bên cạnh nhiều người theo đuổi cô ấy, vậy mà một người cũng không cần. Cũng không biết là chờ cái gì?" Nói xong lại không quên buồn cười liếc nhìn Viên Lãng.

Biểu cảm của Viên Lãng không được tự nhiên, rầu rĩ uống bia, không nói chuyện.

Lý Hy thấy anh cau mày, nở nụ cười, nói với Viên Lãng: "Anh em, tôi cảm thấy cậu quá lo lắng rồi. Cậu xem, tuy rằng thương tổn ở lão A tương đối cao. Nhưng mà chỉ có 30% đúng không?" Viên Lãng lắc đầu: "Cậu cũng đã trải qua, chỗ nào cao như vậy." Lý Hi gật đầu: "Cho dù có 30%, lấy thân thủ của cậu, cậu cảm thấy cậu sẽ ở trong 1/3 này sao?" Viên Lãng lắc đầu, Lý Hi tiếp tục nói: "Đương nhiên, chuyện sống chết không thể lấy thân thủ ra quyết định được. Nhưng mà cho dù là cậu bị thương, thương tổn cực kỳ nghiêm trọng, có thể giống như tôi, lại như thế nào? Chúng ta còn có đầu óc, cuộc sống vẫn còn tiếp tục." Lý Hi nhìn Trường Giang, cười thật thỏa mãn: "Nói thật, hiện tại tôi rất hạnh phúc, Liền tính... dù có xa vạn dặm, suy cho cùng cũng đã hạnh phúc." Nói xong Lý Hi lại lộ ra vẽ mặt bướng bĩnh: "Tôi hiểu, là cậu sợ nếu vạn nhất, sẽ oan uổng con gái người ta. Nhưng mà cậu nghĩ, nếu không có cái vạn nhất, cậu oan uổng dư thừa, hai người các cậu đều oan uổng. Dù sao cũng không thể nghĩ đến già, tôi như thế nào không phải bắt đầu từ cái vạn nhất chứ?" Một câu chưa xong, cả ba người đều vui vẽ.

Lúc này con gái Trường Giang không chịu muốn ba ba chú ý lại, một tay với lên cổ áo Lý Hu, một tay cảm thấy thích thú đem nước miếng lau lên vạt áo trước của anh ta. Lý Hi thuần thục lấy tay từ trong miệng con gái ra, trên gương mặt có sẹo trở nên ôn hòa, quay đầu nói với Viên Lãng:"Anh em, đại trượng phu ở ngoài hoành hành thiên hạ, về nha có vợ có con. Khi nắm khi buông, mới là văn võ song toàn. Có một số việc, tôi nghe Thiết đội nói qua, lúc trước chọn sai không quan trọng, bắt đầu một lần nữa không là chuyện xấu.Cậu nói vậy?"

Trường Giang tán thành nhìn Viên Lãng gật đầu, một bên cẩn thận nhặt xương cá để chồng đút cho con. Dưới ánh mặt trời, thật là một nhà ba người hạnh phúc.

Tạm biệt cả nhà Trường Giang, Viên Lãng thật bình tĩnh tham gia huấn luyện buổi chiều. Sau đó, thấy trời chiều sắp xuống núi, gõ cửa văn phòng của Đường Sắt: "Đại đội trường! Tôi muốn xin nghĩ phép đi Bắc Kinh." Đường Sắt "Hừ" một tiếng, cũng không ngẩng đầu lên, nói một câu với Viên Lãng: "Một tuần, đi nhanh về sớm."

Lúc đó Viên Lãng vội vàng thu dọn một số đồ, không quan tâm. Lúc Tề Hoàn đi ngang văn phòng của Đường Sắt nghe được Đại đội trưởng đang kích động nói chuyện điện thoại ở bên trong: "Lý Hi, tiểu tử tốt, ba miệng của các người đều tốt! Nói với Trường Giang nhà cậu, khi nào muốn đi ăn thịt dê nướng thì nói, đội A chúng ta sẽ cho cô ấy ăn đã ghiền."

Ngày thứ hai, Đường Sắt bố trí Tề Hoàn tiếp nhận nhiệm vụ huấn luyện hằng ngày của Viên Lãng, thấy Viên Lãng lên tàu ở nhà ga, vô cùng đắc ý gọi điện thoại cho chủ nhiệm Lý: "Ông bạn gài, ông tin tưởng phán đoán của tôi. Chỉ đạo viên lúc trước của các người vừa nói, ấn tượng đầu tiên tôi là cảm thấy Lý Hi thích hợp với Trường Giang của các ông, lúc trước tưởng đẩy một cái cũng là ý tốt. Đứa nhỏ khốn khiếp này, chính là không tin vào ánh mắt của đại đội trưởng!" Chủ nhiêm Lý thực tế nói: "Đúng, cảm thấy Viên Lãng và Trương Nam không thích hợp là ấn tượng đầu tiên của ông." Đường Sắt không phục: "Lý Hi bọn họ không phải là rất tốt sao? Một đôi như thế cũng thành rồi." Chủ nhiệm Lý vẫn thành thật: "Đúng, thành một đôi phá vỡ một đôi!" Hôm tay tâm trạng Đường Sắt vui, không thèm để ý: "Nói cho ông nghe, hôm nay con sói con của chúng tôi được vuốt thành mèo rồi. Tiểu tử kia đã mua vé xe đi Bắc Kinh rồi. Quay đầu cho ông lừa gạt cái nghiên cứu sinh kia trở về làm mổ chính, như thế nào? Trừ tiến độ chậm một chút, giống như thương lượng với tôi lúc trước!" Chủ nhiệm Lý thở dài một tiếng: "Trên tổ chức vừa mới quyết định, phái đồng chí Trương Nam đi đến Sudan làm nhiệm vụ. Chỉ sợ, chậm rồi."

Bộ phân quân khi X, Viên Lãng nói với đồng chí tiếp đón: "Tôi tìm đồng chí Trương Nam." Người nọ đánh giá Viên Lãng từ trên xuống dưới: "Anh là đến đưa tiễn sao? Cô ấy sẽ xuất phát ngay lập tức, không thể ra tiếp anh, anh đổi người tới đón đi." Viên Lãng sửng sốt: "Cô ấy muốn đi đâu?"Cán bộ dân sự này nói: "Sudan."

Vương Tiêu Kiệt nhận được tin tức đó là: "Có người tên Viên Lãng đến đưa tiễn đồng chí Trương Nam. Hét lớn một tiếng: "Bắt anh ấy lại cho tôi gặp!" Bỏ điện thoại chạy ra như điên, thấy Viên Lãng không nói hai lời, kéo anh ấy chạy: "Mau, mau mau, có lẽ còn gặp được một chút."

Tuy rằng hai người dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến nơi tập trung, cuối cùng vẫn chậm một bước. Cả đội chữa bệnh cùng bảo vệ đã bước lên xe đi Sudan, xe đóng cửa lại.

Một chiếc quân dụng lữ hành vững vàng khởi động chạy về hướng sân bay, ngụy trang xanh thẫm, màu sắc trang nghiêm, đại biểu cho sứ mệnh cùng kiêu ngạo của quân nhân. Ánh mặt trời phản xạ ở trên kính, chiếu sáng chói mắt, loang lỗ lộn xộn.

Viên Lãng cảm thấy bản thân nỗ lực thế nào, cũng không nhìn thấy Trương Nam... Không biết xúc động từ đâu ra, Viên Lãng dùng kết khí lực hét lên một tiếng về phía xe: "Nam Nam."

Có lẽ thời gian chỉ có vài giây, nhưng mà Viên Lãng cảm thấy xa cách như một ngày một đêm, có một cánh cửa sổ xe chậm rãi kéo ra, qua bốn năm, cuối cùng Viên Lãng, lại nhìn thấy được Trương Nam rồi.

Tác phong quân nhân nghiêm túc không giấu được khuôn mặt của cô, ở trong gang tấc đối viện với mình từ từ xa, yên lặng không nói, chỉ có ánh mắt giao nhao, làm như lưu luyến.... Đến khi xe càng lúc càng xa, lại không thể gặp được.

Trương Nam cơ hồ dùng hết toàn thân khí lực để duy trì sự bình tĩnh, lúc bóng dáng cuối cùng của Viên Lãng biến mất trong tầm mắt, đè nén hồi lâu cuối cùng nước mắt cũng rơi xuống mãnh liệt, không thể kìm chế. Một bên vừa lau nước mắt một bên vừa nghiến răng nghiến lợi: "Từng nghe người có sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành, làm cho Chu Lang bị trọng tội? Viên Lãng, cái người xấu xa! Còn tới tìm tôi làm gì?

Tuy rằng Tiểu Triệu yêu cầu đem Viên Lãng vứt bỏ trên đường là hợp với lòng người, đồng chí Vương Tiêu Kiệt luôn lo lắng là xuất phát từ chủ nghĩa nhân đạo, sắp xếp Viên Lãng ở nhà khách, lại bị vơ mình khinh bỉ đè nén cùng ăn một bửa cơm với anh.

Trên bàn cơm, Tiểu Triệu thủy chung không cho Viên Lãng một vẽ mặt hòa nhã, Vương Tiêu Kiệt cũng có cái nhìn với Viên Lãng, nhưng mà Tiểu Triệu lại ồn ào như vậy, thật ngại ngùng, tự đồng giải thích với Viên Lãng: "Ba năm này Trương Nam không những khôi phục toàn bộ thân thể, còn lấy được bằng thạc sĩ, thành tích thật ưu tú."

Viên Lãng khó hiểu: "Nhưng làm sao có thể đi đến Sudan." Tiểu Triệu dùng khóe mắt nói chuyện với Viên Lãng: "Còn không phải bởi vì ai đó có thể chịu đựng, dạy cô ấy vật lộn, dạy cô ấy vẽ bản đồ... Dạy cô ấy một đống rối tung lên. Có nhiệm vụ nguy hiểm, trên tổ chức không lo lắng cho cô ấy thì còn ai lo lắng chứ?" Vương Tiêu Kiệt vỗ vợ mình nhìn Viên Lãng nói: "Triệu nhi của chúng tôi là đau lòng cho Trương Nam, cậu đừng để trong lòng. Bất quá cô cũng nói đúng một phần sự thật, kỹ năng dã chiến của Trương Nam là do cậu dạy, cậu cũng biết rõ. Cô ấy chính trị vững vàng, chuyên nghiệp vững vàng, quân sự vững vàng, rất thích hợp với nhiệm vụ lần này. Lại còn, chính cô ấy xin đi." Nói xong, đưa ra một quyển tài liệu, giao cho Viên Lãng.

Viên Lãng mới đầu cảm thấy quen mắt, nhìn kỹ, trước đây, là tài liệu bộ đội đặc chủng Trương Nam không thể trả lại. Hơn ba năm, bản tư liệu kham khảo này, bị đọc đến cũ rồi. Tiện tay mở ra, ngoài ý muốn, nhìn thấy bên trên bị vẽ rất nhiều tiểu Ô Quy.

Tiểu Triệu cười khổ: "Lúc trước khi cô ấy nằm viện, chết sống ôm cuốn tư liệu này không buông. Kết quả, anh cũng không tới gặp cô ấy một lần. Tôi muốn ném, cô ấy liền ho ra máu. Sau này tốt rồi, lúc cô ấy không thuận lợi liền vẽ mặt tiểu Ô Quy lên trên, đôi khi, vẽ vẽ, tự mình nở nụ cười, sau đó vàng mắt lại đỏ... Làm cho người ta nhìn thấy tủi thân thay cho cô ất." Sau đó sụt sịt khóc, Tiểu Triệu cúc động vơi Vương Tiêu Kiệt: "Anh nói cô ấy nhiều mâu thuẩn, cũng không nói không khóc..."

Tư vị phức tạp dâng lên trong đáy lòng Viên Lãng, lật từng tờ bản tư liệu này, dường như mỗi lần lật là nhìn thấy khoảng thời gian ba năm của Trương Nam. Cuối cùng trong một tờ, nét chữ nổi bật của Trương Nam: "Tên xấu! Có gì đặc biệt hơn người, lấy tiền cúng điếu của ai chưa?"

Viên Lãng không tiếng động nỡ nụ cười, cái mũi có chút chua xót: Cũng giống như hồi nhỏ, vẫn muốn cùng tôi một lần. Đứa ngốc, lấy tiền cúng điếu cũng có thể so sánh sao?

Vương Tiêu Kiệt an ủi: "Viên Lãng hay là cậu đi về trước, chờ cô ấy tới đó thu xếp xong, các người sẽ có thể liên lạc." Viên Lãng gật đầu, cảm thấy đành phải như thế rồi.

Tiễn Viên Lãng đi, Tiểu Triệu nói với Vương Tiêu Kiệt: "Trương Nam hận một câu thơ: Từng nghe người có sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành, làm cho Chu Lang bị trọng tội. Anh nói là anh ấy nói sao?" Vương Tiêu Kiệt sửng sốt, sau đó bất đắc dĩ lắc đầu: "Vợ à, em thấy rồi, cái này đúng với oan gia cuối cùng phải ở cùng một chỗ." Tiểu Triệu sinh hận trong lòng: "Dựa vào cái hì? Viên Lãng anh ấy muốn vui là vui, muốn không vừa ý liền không vừa ý? Anh ấy là vai nam chính sao?" Vương Tiêu Kiệt thở dài: "Em có biết hai câu đó có nghĩa là gì không? Người vợ chấp nhận đóng cửa dài lâu, bất đắc dĩ anh hùng là đa tình..." Ôm vai vợ: "Vẫn là hai ta tốt, em nói đúng không?" Ngày đó Tiểu Triệu quay đầu lại đồng ý: "Chồng à, hôm nay ngày nói một câu mà em nghe rất thích." Vương Tiêu Kiệt vui vẽ: "Vợ, về nhà." Tiểu Triệu cũng vui vẽ: "Được!"

Nhưng mà, bởi vì điều kiện gian khổ, tình huống phức tạp, cần sự an toàn, hoặc là căn bản Trương Nam không muốn liên lạc với Viên Lãng. Tóm lại, lúc chấp hành nhiệm vụ ở Sudan, Viên Lãng thủy chung không thể liên lạc được với Trương Nam.

Sáu tháng sau, Viên Lãng nhận được tấm hình Vương Tiêu Kiệt gởi tới: "Liên Hợp Quốc ở Sudan cùng Trung Tướng Riddle bộ tư lệnh trao tặng nón màu xanh lam cùng giấy khen cho Trương Nam. Trên ảnh, Trương Nam cười tự tin xinh đẹp.

Vương Tiêu Kiệt nói:"Không biết rõ khi nào Trương Nam về nước, đoán chừng sẽ nhanh thôi." Viên Lãng cũng không nghĩ tới, anh cùng Trường Nam vào một tháng sau, lại gặp phải.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui