Chương 02: Chúng tôi làm quen và làm bạn với nhau như thế nào?
Nhân dịp một ngày đẹp trời, tối đủ mát để xoa dịu cái nắng gay gắt lúc ban ngày, năm nàng ngồi với nhau, năm cốc trà đá, một đĩa hướng dương vui chuyện nhắc đến kỉ niệm gặp gỡ của chúng mình. Duyên kì ngộ li kì như chuyện trinh thám, các bạn tin tôi chém hay không thì tùy nhưng đi đến gần 1/4 cuộc đời rồi tôi mới có lời giải đáp.
Chuyện bắt đầu từ những tháng ngày mài đũng quần trên các ghế luyện đan thi vào đại học. Lúc đó chúng tôi vẫn chưa biết nhau, nhưng sẽ là đối thủ của nhau vì thi cùng một khối cùng một trường. Có lẽ năm đó, không ai trong số chúng tôi ngờ rằng chỉ cần một phút sa chân con đường mà chúng tôi đi sẽ rẽ sang hướng khác. Năm 2006,năm đầu tiên của việc triển khai thi trắc nghiệm đối với môn ngoại ngữ. Trong đề thi đại học, bộ cho hai đề phần riêng để thí sinh có thể chọn lựa phần đề làm ình. Cũng hoàn toàn dễ hiểu với người đến đi thi đại học còn suýt muộn thì việc đại tỷ của chúng ta làm cả hai đề trong tâm trạng lâng lâng say men chiến thắng là hoàn toàn có thể lý giải. Sau khi hí hửng ra khỏi phòng thi thấy bạn bè bàn tán chọn đề này đề kia, nàng ta mới cảm thấy mình đang ở dưới mặt đất và nhất quyết không về trình diện với bố nàng để chờ đợi quyết định của bộ.Nhưng lúc đó, Bộ lạnh lùng tuyên bố rằng có thể không tính điểm cho hai đề đó vì đã làm sai quy chế tuyển sinh. Nàng đau đớn một, bố nàng nghiến răng kèn kẹt mười. Và lúc đó niềm đau của người khác là niềm vui của bao người. Trước màn hình tivi, năm người ở mỗi địa phương khác nhau đều chắp tay mà cầu nguyện rằng:
“Lạy trời lạy phật, mong là bộ vẫn chấm bài cho con”- Đại tỷ
“Lạy trời lạy phật, mong là bộ thẳng tay loại ngay cho con những đứa làm hai đề”- Bốn nàng còn lại.
Trong muôn vạn lời khẩn cẩu, thực ra là năm lời khẩn cầu, ông trời thương mỗi đại tỷ, đấy thiểu số không phải chỉ phục tùng đa số. Bố đại tỷ sau khi xem tivi quyết định vẫn chấm bài thì thì nước mắt ngắn dài gọi điện ngay cho con gái yêu còn lưu lạc nơi thủ đô “về ngay đi con nhé, bố cất roi rồi”.
Đại tỷ hạ đo ván chúng tôi, bước chân vào trường đại học nhanh và gọn gàng. Số còn lại thì đều trượt đại học và phải làm nguyện vọng hai, chắc do ăn ở tu nhân tích đức nên đều có thể trúng tuyển khe cửa hẹp đó.
Lưu ý một chút, có lẽ sau này tôi sẽ bàn luận nhiều về các nàng ấy, nên cũng dành ình một góc nhỏ để tâm sự về thời gian suýt trượt đại học này của bản thân mình.
Tôi thi được 18,2 điểm cộng thêm điểm khu vực sẽ là 18,7 điểm và trường lấy 19 điểm. Lúc đó, dự là tôi trượt đại học. Cảm giác thế nào nhỉ, giống như mình bị hẫng chân và đang lơ lửng và luôn sống trong tình trạng bong bóng. Lúc đó cả gia đình đều cảm thấy sợ và không dám động chạm đến tôi, bỏ tôi thả hồn theo những gì mình nghĩ. May là tôi không nghĩ quá tiêu cực. Thời đó các trường trung cấp thả thư về khiến cho tôi mừng hụt đến chục lần. Nhưng rồi, tôi chẳng còn gì mong đợi nữa, đi theo chân những bạn bè xuống trường chờ đợi giấy nguyện vọng hai để thi tuyển vào. Tất cả đều có ngoại trừ một mình tôi. Tôi lại hẫng tiếp theo. Bạn thân tôi lúc bấy giờ gọi điện nói tôi đỗ đại học điểm là 18,25, nhưng tôi phẩy tay. Kiểu như đừng an ủi nhau bằng cách đó. Nhàm lắm, chán lắm.
Tôi đang ngồi bàn luận sẽ học trường dân lập nào, ở đâu, học phí ra sao…thì cảm thấy có một cái gì đó thôi thúc, hãy về nhà đi, xin đấy, vì ở nhà đang có cái gì đấy đấy. Mơ hồ là như vậy, tôi đạp xe thẳng về nhà trong tình trạng khấp khởi và như câu chuyện cổ tích. Giấy báo đỗ đại học đến ngay sau đó. Thật mọi người nói quả không sai, người đỗ điểm cao chẳng thích thú bằng người vừa đủ điểm đỗ.
Tấm vé vào đại học là bước khởi đầu cho cuộc gặp gỡ sau này. Bốn nàng kia ở cùng một lớp xã hội học nhưng chơi với nhau chỉ có 3 nàng: lê anh, kim ngọc và nguyễn thương, còn đại tỷ chơi ở nhóm khác. Tôi thì ở bên ngôn ngữ học. Chúng tôi vốn gĩ chẳng hề liên quan đến nhau nếu như không vào một ngày kia, mối quan hệ nền móng cho tôi quen biết các nàng ấy bắt đầu
Năm thứ hai đại học, Lê Anh lóc cóc đáp chiếc xe đạp trước cổng làng sinh viên hỏi han một lúc thì bước vào phòng 602. Nàng gõ cửa, lúc đó có một cô bé đầu tóc bù rù vì đang ngủ, mặt hằm hằm nhìn thẳng vào Lê Anh. Lê Anh rụt rè:
- Mình đến chuyển nhà.
- Vào đi!
Lê Anh dọn đồ ra, cũng chỉ là cái quạt và chăn mỏng, quần áo vốn dĩ đã ít ỏi giờ lại càng thấy thua xa so với những người ở trong phòng. Cô bé đó leo lên giường nhưng không ngủ nhìn chằm chằm vì được các chị dặn “phải nhìn xem người mới dọn đồ đạc đề phòng người gian”. Lê Anh thắc mắc, và ghét cô bé đó. Sau một thời gian ở với nhau, Lê Anh mới hiểu tính cách của cô bé, lúc ngủ bị quấy rầy là cô bé như còn mèo xù lông. Cô bé cũng rất nghe lời người lớn và vô cùng trẻ con. Bề ngoài hằm hằm nhưng thực ra vô cùng thân thiện và cởi mở. Không cần nói dông dài, cô bé đó chính là tôi. Tự khen bản thân mình cũng là một cái thú tao nhã. Sau này Lê Anh kể lại, ngay đầu tiên mình đã không thích cô bé đó rồi cũng không thể ngờ được chúng ta lại có thể chơi với nhau. Một Lê Anh thích màu tím, lãng mạn chịu khó và thích hoa lá, một tôi thẳng tính không màu mè và đặc biệt không thích hoa.
Sau một khoảng thời gian đủ để hiểu nhau, tôi được nghe kể Lê Anh có một nhóm bạn thân gồm có Kim Ngọc và Nguyễn Thương. Kim Ngọc được coi là bạn nối khố của Lê Anh, thân nhau như hai mẹ con, lúc nào cũng tíu tít. Tôi đoán được đó là ai, vì ngồi ở trong lớp tôi luôn thấy ngày nào cũng như ngày nào Lê Anh cùng với một bạn chạy cong đuôi để kịp giờ thầy giáo đến. Tôi được vinh dự đến thăm bạn Kim Ngọc. Nhìn cái mặt bạn ấy, tôi không thấy thích, bạn ấy xinh một cách trẻ con và thời đó giờ là ngúng nguẩy. Lê Anh đến giúp bạn ấy dọn nhà, rửa bát, giặt quần áo…như một người mẹ đến chăm con trọ học xa nhà. Thế rồi cũng không mất quá nhiều thời gian, đến tối chúng tôi đã có thể nói chuyện với nhau và làm những pose ảnh điên rồ nghịch ngợm. Kim Ngọc ở trọ một thời gian thì chuyển về gần chỗ chúng tôi ở. Khoảng thời gian đó đầy ắp những kỉ niệm của tuổi sinh viên dễ giận hờn và cảm thông. Kim Ngọc nhà không đủ điều kiện để có thể chu cấp tiền học hành, nàng ấy đi làm thêm đến mười giờ khuya. Chúng tôi vẫn đợi nàng ấy. Sức khỏe nàng ấy yếu chúng tôi chăm sóc nàng ấy. Đến ngày nàng ấy được nghỉ, chúng tôi cùng nhau đi chợ nấu cơm cải thiện bữa ăn hàng ngày. Đi chợ thì ít và ăn kem thì nhiều bởi thời đó chúng tôi vẫn luôn ao ước ăn một que kem có thể trúng được giải gì đó. Tôi là người vô tâm vô phế nên không thể nhớ hết được khoảng thời gian đó như thế nào, nhưng nàng Kim Ngọc thì luôn nhớ đến. Thỉnh thoảng gặp nhau, nàng ấy trầm ngâm nhâm nhi ly trà đá mát lạnh mà nói rằng:
- Thời gian đó là thời gian vui nhất cuộc đời tao.
- Chém hả mày?
- Trà đá đủ lạnh rồi, tao chả chém thêm làm gì.
Tôi gặp Nguyễn Thương và kết thân với nó nhanh như gió. Có lẽ, bởi cùng cung xử nữ, tôi và nàng ta có điểm gì đó rất chung đặc biệt là về tính cách. Tính “hay dỗi”, đó là do bạn bè truyền tai nhau mà nói vậy nhưng cũng đúng một phần. Lần đó đi về đám cưới bạn Lê Anh, chúng tôi gồm bốn người không bao gồm đại tỷ, phi một trăm cây số về với bạn hiền. Sáng còn ngượng ngập đi xe máy lai nhau đến chiều thì đã văng răng hết cỡ cười như bác nông dân được mùa, cùng nhau tạo dạng điều đà chụp ảnh.
Nghe quảng cáo đã lâu, nhà bạn hiền có ủ hai anh trai đẹp trai đẹp phong độ, một anh lấy vợ và một anh vẫn là lính phòng không. Chúng tôi được lệnh từ cấp trên là về trước là ra mắt hai họ sau là tìm cách ghé chân vào cái buồng nhà anh hai của bạn Lê Anh. Quyết định là như vậy, chúng tôi bắt đầu xây dựng ình một hình ảnh thục nữ, dịu dàng và thuần khiết, 3 đứa chúng tôi: Kim Ngọc, Nguyễn Thương và tôi luôn luôn mìm cười e lệ, đi dịu dàng ăn nói đoan trang.
Tuy nhiên, trời không chiều lòng người hay còn gọi là sự dối trá thường dễ bị lội. Quê hương bạn Lê Anh là những người bậc thầy về tửu, cái thứ đồ uống mà chúng tôi giả vờ như là chưa từng nhấp môi. Tôi cũng không lường được trước nơi đây, rượu nhiều hơn nước uống mà để rồi nốc một cốc đầy. Rượu vào và lời ra. Tất cả đều biến thành nhưng cô em gái nhiệt tình và năng nổ. Vâng, anh hai đã nhận chúng tôi làm em gái và cái kế hoạch thì phá sản hoàn toàn. Cũng từ đó, Nguyễn Thương cũng biết được một đứa Xử Nữ sinh đôi với nàng ấy. Hai đứa đỡ cảm thấy cô đơn hơn và sau này có gì thì cũng có đứa cùng phe.
Chuyện tôi gặp đại tỷ ly kỳ như chuyện tình nàng rẽ trái chàng rẽ phải, chú thích nhé không phải hai đứa “iu” nhau đâu nhá mà là vì ban đầu là hai đường thẳng song song không và có lẽ sẽ chẳng có một điểm chung nào để chạm mặt. Hai người ở hai lớp đại học khác nhau, chơi hai nhóm bạn khác nhau và làm ngành nghề chẳng đụng chạm đến nhau. Ấy thế mà, chuyện xưa lắm rồi, khi ngồi lại với nhau thì mới ồ ra mình biết nhau từ lâu mà không biết. Ngay đó, hai đứa ở cùng xóm trọ mà không hay, đứa ở phòng bên trái, đứa ở phòng bên phải nhưng theo hình chữ z . Xóm lại có hai cổng, cổng phụ và cổng chính. Thành ra, gặp mặt nhau tự dưng trở lên khó khăn và ‘khắc nghiệt” bởi lẽ tôi là người sống khá khép kín mà cái thời đó hình chữ z nó ngăn sông cấm chợ ghê lắm. Đùng một phát, thấy bên phải chữ z xôn xao có con bé tiểu thư lắm, nó về ở có một tháng mà phàn nàn đủ kiểu với bác chủ nhà, sau đó thì cong đuôi chuyển chỗ ở mới. Tôi thời đó đứng cắt móng tay giữa cửa nhà, bĩu môi nói với đứa phòng đối diện
- “ ối dào, tiểu thư thế thì biết ở đâu”
Sau này, vâng sau này lúc trà đá ôn chuyện xưa tôi mới biết rằng thì là mà, bác chủ nhà xóm trọ có tính cách không được tốt, già nhưng lại không đứng đắn, con bé ghê người đòi chuyển đi bằng được. Tôi ngẩn người ra:
- Sao mày không bảo tao?
Nó thản nhiên cắn rắc một hạt hướng dương béo ngậy cong môi:
- Thời đó có quen nhau đâu, mà – nó nhìn tôi từ đầu đến cuối- màn hình phẳng như mày thì có ông trẻ cũng chả thèm…hà hà..
Tôi đập bàn đập ghế, rồi dịu dàng nói:
- Mày đừng chê cái hình hài của tao, thời đó thiếu ăn, có cái lu thì người ta cũng thích..
Hai đứa dẩu mỏ lên đôi co.
Mấy bạn kia ngồi uống ngụm trà đá xong đặt xuống thở dài:
- Chó chê mèo lắm lông.
Hội ngộ có duyên vô phận đó bẵng đi một thời gian, tôi trở về quê hương làm chị nuôi của gia đình ôn cái bằng “học cao”, mấy nàng kia không biết vì lý do gì xích lại gần nhau, chơi với nhau. Ta lên nhập hội, nhìn thấy đại tỷ lần đầu tiên tại một quán ốc ngược chiều đường Nguyễn Trãi vào hôm mùng một đầu tháng. Hôm đó, trăng thanh gió mát, các chú công an đứng đầy đường, tôi và Kim Ngọc – giờ hiện tại đang ở trọ với nhau- ngược đường ngược lối đến chỗ hẹn, tim đập chân run nhưng vì một đoạn đường nhỏ mà vi phạm luật giao thông. May mà, không bị bắt gặp, nhưng lòng thì áy náy, ta và nhỏ Kim (gọi tắt cho nhanh) ngồi phịch xuống và xả như đúng rồi, mãi một lúc sau mới nhìn thấy thân hình của đại tỷ…phút giây ngượng ngập trong vòng 3s…3s giây sau hai đứa bắn liên thanh như đã quen biết từ lâu lắm rồi. Ba nàng kia mắt lác ngược lác xuôi thốt lên:
- Chúng mày là oan gia kiếp trước hay là duyên tiền định.
Cả lũ nghe xong nhăn nhở cười.