Chuyện của những cô nàng ế chỏng chơ

Chương 5: Trái tim Tam tỷ làm bằng đá à?
Đang uống đến cốc trà đá thứ hai, Tam tỷ bỗng trầm ngâm, rồi gọi một một đĩa ổi nhỏ, vừa nhai ổi nàng vừa dịu dàng nói:
-          Ngày xưa, tao yêu trong sáng lắm chúng mày ạ!
Những ánh mắt vội vàng trao đổi trông trạng thái giãn đồng tử, Đại tỷ khép nép ẩy nhẹ vào vai nàng Tam:
-          Thế sao giờ mày đổ đốn thế này!

-          Dòng đời nó đẩy đưa!- Mặt nàng Tam tỉnh bở- Chuyện của tao giống như cổ tích ấy! Chẹp chẹp!
Chẳng ai có thể tin một kẻ giết người bằng ánh mắt như Tam tỷ mà lại có thời yêu đương trong sáng. Nhưng thật đấy các bạn ạ. Câu chuyện được kể lại như sau:
Ngày đó trong cái thôn nghèo ai cũng biết nhà con bé Thương bố nó bị nghiện thường xuyên đập phá đồ đạc. Mỗi lần bố nó lên cơn, cả xóm đóng chặt cửa không dám thò mặt ra ngoài, chỉ nghe thấy bên hàng xóm những tiếng khóc nấc không ngớt của con trẻ hòa với tiếng gào thét thèm thuốc của ông bố trẻ đang lên cơn phê thuốc. Người mẹ trẻ đẩy 3 đứa con ra ngồi góc sân, một mình xông vào giữ lấy chân lấy tay dù bị đánh bị đập không biết bao nhiêu lần. Nghèo lấy đâu ra thuốc xịn lấy đâu ra thuốc thường xuyên để cho ông bố trẻ này có thể ngất ngưởng trong khói thuốc. Căn nhà rách nát, người bố trẻ rách nát, mặt người mẹ trẻ cũng rách nát. Ba đứa con, mặt chúng búng ra sữa, người ngoài chẳng thể nghĩ rằng tâm hồn trẻ thơ của nó cũng bị rách nát. Thương ghét bố lắm, nó nhiều lần mong bố nó chết đi để mẹ nó chị nó đỡ khổ, còn mình có thể học hành đến nơi đến chốn. Ngày em trai nó ra đời, lúc đó nó mới mười tuổi, nhìn thằng em bé quắt xanh bủng bên cạnh người bố phập phèo môi thâm mắt trắng. Nó hận, nó giằng đứa em nó ra khỏi lòng bố nó, ôm thủi thủi và khư khư. Không ai trong nhà bế được em trai nó ngoài nó. Nó là con bé hay nghĩ ngợi, nó nhìn thấy người ta nhìn nó bằng ánh mắt cảnh giác. Nó cố gắng chứng minh cho cả làng thấy, bố nó nghiện nhưng chị em nhà nó đứa nào cũng ngoan và học hành giỏi giang. Trên lớp cũng vậy, nó chơi hòa đồng với tất cả mọi người để bạn bè thấy được bản tính của nó thay vì hoàn cảnh của nó. Hai cậu bạn cũng lớp đều yêu nó tha thiết, mối tình cấp ba rồi kéo dài đến tận đại học. Nó chọn cậu bạn kia vì nhà cửa khá giả hơn chiều nó hơn, nhưng nó lại yêu cậu bạn còn lại. Mối tình tay ba này kéo dài cho đến mãi về sau, khi cậu bạn nó chọn lại chẳng thể tin tưởng nó, bấu víu vào cái hoàn cảnh của nó mà chia tay. Cậu bạn còn lại ở bên cạnh, an ủi nó, chăm sóc nó và mãi sau này nó vẫn coi đó là mối tình khắc cốt ghi tâm. Nhưng hạnh phúc luôn quay lưng với Thương. Ngày chị cả đi lấy chồng, đôi vai nó càng thêm nặng. Cái bằng đại học loại giỏi ra trường nhưng chỉ dẽo dặt nay đây mai đó đủ tiền nuôi thân và gửi về ẹ nó ít tiền trang trải việc học cho cậu em. Việc nhà đều phải qua tay nó, giỗ chạp ma chay đều đến phiên nó nhúng tay vào. Nó trở thành con cả thay cho người bố giờ chỉ còn cái bóng đau yếu quanh năm. Tình yêu như vậy mà đứt đoạn, không gặp nhau thường xuyên, tưởng chừng có thể gắn bó lâu dài với nhau. Nhưng rút cuộc, khoảng cách thời gian có thể xóa nhòa đi ranh giới yêu đương tưởng chừng sâu đậm lắm. Thương kể về tình cảm của nó như thế này:
-          Chúng tao chia tay một lần, nó có người yêu mới, nhưng con người yêu mới luôn gọi điện làm phiền tao bởi nó cứ để ảnh tao và nó ở trong phòng mày ạ.
-          Chúng mày về với nhau đi, hai đứa yêu nhau cơ mà, chuyện gia đình dần dần rồi tính.
-          Nó…Nó còn định đi học tiếp…lấy đâu ra tiền mà nuôi tao, còn có…
Nhưng rồi có một phép thử đơn giản nhỏ nhỏ xem tình cảm của cậu bạn ấy ra sao khiến trái tim Thương nghĩ rằng không tin vào bất kỳ một ai cả. Thương nhờ Nhị Tỷ nhắn tin trêu cậu bạn:
Sms: Bạn ơi tớ buồn quá
Cậu bạn: Tại sao bạn buồn, để mình dẫn bạn đi ăn kem

Sms: Bạn có biết tớ là ai đâu mà dẫn đi ăn kem
Cậu bạn: Hi hi, trước lạ sau quen…đi ăn kem không?
Mỗi lần Thương buồn cậu bạn đều rủ như vậy, những tưởng rằng câu nói khi xưa:
-          Cậu là người duy nhất buồn mà mình sẽ dẫn đi ăn kem
Vậy là tất cả đều lừa dối rồi. Thương nhận ra không nên tin một trăm phần trăm vào tình cảm của đối phương. Chuyện buồn về gia đình liên tiếp đổ lên đầu thương, người cha mà Thương mong mất đã lâu giờ đã về với trời. Sau đám tang, người nó suy sụp, nó uống một cốc bia, rồi hai cốc bia rồi bưng mặt khóc:
-          Tao là đứa con bất hiếu, tao yêu bố tao lắm nhưng lúc bố tao còn sống tao chỉ mong bố tao chết đi.

Nhưng giọt nước mắt tủi cực đó giờ đã cạn, tim thương cũng trở nên sắt đá hơn, se lại. Giờ, Thương sống vô cùng lý trí. Những người đàn ông đến tán tỉnh nó nhiều không kể được hết, nhưng giờ tình cảm của Thương lại rất hờ hững, nếu xác định đối tượng làm chồng, Thương sẽ đi chơi nhưng cũng chẳng lấy làm thích thú. Mặt cười nhưng vô cùng gượng gạo và bất cần. Nếu hỏi ai có thể giấu được cảm xúc giỏi nhất trong nhóm chúng tôi thì chỉ có thể là nó mà thôi. Thậm chí, yêu nhau được một tuần, nếu nhận thấy người đó thực sự quá trẻ con và không thể làm cho cuộc sống của mình khá lên được, Thương sẵn sàng bỏ không hối tiếc. Mặc cho người đó mặt ngẩn ngơ trồng cây si già trước cửa, Thương mặc kệ. Bọn tôi bảo nó:
-          Mày có phũ không mày?
-          Phũ với anh ta là tốt với anh ta lắm rồi đấy?
Thời gian dần trôi qua, các mối tình cứ đến rồi đi, đến thời điểm hiện tại, Thương vẫn chẳng có ai. 
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận