Chuyến Đò Định Mệnh


Miền tây vào những năm Pháp thuộc, cuộc sống của người dân nơi đây vô cùng vất vả.

Nhà giàu, địa chủ cấu kết với thực dân, luôn tìm đủ mọi cách để chèn ép, bóc lột và vơ vét của cải người nghèo.

Vì thế mà cuộc sống của nông dân càng thêm cơ cực, đói khổ khắp nơi!
Song song đó là vẫn còn vô số những oan hồn qua đời trong chiến tranh, vì chưa tận số nên chưa thể chuyển kiếp.
Trên sông nước, mỗi khuya đến đều có một chuyến đò bằng ghe máy đưa những người dân trong làng, trong thôn, trong ấp ra chợ xã.

Ghe máy đưa đò thường khởi hành vào lúc ba hoặc bốn giờ sáng (khởi hành theo giờ con nước lớn).

Chỉ cần đứng trên mé sông ném cục đất hay cục đá hoặc khúc củi...người lái đò nghe thấy tiếng khuấy nước thì sẽ ghé vào rước khách.
Khuya hôm nay cũng như thường lệ, ghe máy đưa đò vừa chạy đến khúc sông vắng đã thấy phía trước có người ném đất xuống sông để đón đò.
Tõm...
Anh Khôi, người thanh niên lái đò thấy phía trước có tiếng khuấy nước thì tấp ghe vào rước khách.

Thấy có một cô gái xinh đẹp tuyệt trần mặc chiếc áo bà ba trắng, đầu đội nón lá, mái tóc dài chấm lưng ong, tay cầm chiếc đèn chong.
Người ngồi lái mũi ghe ôn tồn lên tiếng "Mời cô gái lên đò!"
Hoài An đang ngồi trong khoang, thấy có cô gái xinh đẹp bước vào thì đưa mắt nhìn, lòng thầm cảm thán "từ bao giờ trong ấp mình lại có một cô gái xinh đẹp đến thế!"
"Chào em"
- Chào anh!
Tim Hoài An không khỏi xôn xao "cô gái này không những xinh đẹp mà giọng nói còn dịu dàng và ngọt ngào đến mức khiến mình muốn nghe mãi không thôi!"
Hoài An khẽ hỏi "tên của em là gì?"
Cô gái cười dịu dàng "tên của em là Nhã Thi!"
"Em không những xinh đẹp mà tên cũng đẹp".
- Cảm ơn!
Không gian như lắng đọng, sao trời sáng lấp lánh, soi rọi xuống dòng sông.

Nhã Thi nhìn ra ô cửa, bọt nước trắng xoá bắn lên tung tóe, Nhã Thi nhìn say sưa không chớp mắt.
Hoài An thì nhìn Nhã Thi qua ánh đèn măng xông, ánh sáng tuy mập mờ nhưng cũng đủ để anh thấy rõ khuôn mặt của cô, anh nhìn đến mức si ngốc, càng nhìn càng thấy cô xinh đẹp hơn.

Nhưng ánh mắt cô lại đượm buồn và hiện rõ nét bi thương.
"Nhã Thi à! Nhà em ở đâu?"
- Dạ nhà em ở đập ngang.
Hoài An nhíu mày "Cô gái xinh đẹp như em sao lại đi chợ sớm quá vậy? Trời chưa sáng, đường vắng lắm!"
- Dạ, em đi sớm mới mua được đồ ăn tươi ngon.
Hoài An không nói gì thêm, anh thỉnh thoảng lại lén nhìn cô...anh ước gì thời gian sẽ dừng lại tại khoảnh khắc êm đềm này, để anh được ngồi gần cô lâu hơn.
Ghe máy đưa đò chạy khoảng hơn bốn mươi phút là đến chợ xã.
Lữ khách lần lượt lên bờ, giờ trong khoang chỉ còn lại Nhã Thi và Hoài An.

Anh Khôi người thanh niên lái đò khẽ lắc đầu rồi lên tiếng hỏi "hai người định ngồi đây luôn à?"
Nhã Thi giật mình "đến chợ rồi sao?"
Anh Khôi khẽ "ừ!"

- Em xin lỗi!
Nhã Thi vội vàng đứng lên...
Hoài An bất giác nắm chặt tay Nhã Thi!
Nhã Thi nhíu mày và nhanh rụt tay lại, cô đi một mạch không quay đầu lại...
Hoài An gọi theo "Nhã Thi, khuya mai em có đi chợ không?"
Chân Nhã Thi chợt khựng lại nhưng không quay đầu lại nhìn Hoài An "Dạ em cũng không biết nữa anh ạ!"
"Anh sẽ đợi em"
Nhã Thi không nói gì, cô chỉ thở dài rồi tiếp tục bước.

Lòng buồn miên man, nỗi buồn như được tồn đọng từ hàng trăm năm.
Trời lúc này chỉ mới tờ mờ sáng, bóng người vẫn còn mờ ảo.

Nhã Thi ghé qua vài quầy hàng để mua những thứ cần thiết.
……………
A...a...a...
Tiếng la thất thanh của một chị bán hàng.
Khiến cho mọi người bán hàng xung quanh giật mình nhìn chị và lớn tiếng hỏi "Cô có chuyện gì thế?"
// Trời ạ! Hôm nay tôi gặp phải ma rồi.

/ Sời...cô nói năng linh tinh gì vậy chứ?
// Tôi không đùa đâu, từ nãy giờ tôi chỉ bán cho một người khách duy nhất, tiền bán hàng tôi bỏ vào trong giỏ hàng...mọi người xem, giờ sao lại biến thành giấy vàng mã thế này!
Mọi người thấy tò mò nên xúm lại xem thì đúng là giấy vàng mã.
// Thế cô còn nhớ rõ mặt mũi người khách mua hàng ấy không?
// Haiz...tôi có rảnh rỗi đâu mà để ý đến mặt với mũi, nhưng tôi nhớ là một cô gái trẻ có giọng nói rất ngọt ngào.
Bên kia cũng có một vài người bán hàng hô to "tôi cũng vậy nè...trong giỏ tiền của tôi cũng xuất hiện giấy vàng mã!"
Mọi người vẫn đang bàn tán xôn xao, Nhã Thi kéo nón che kín mặt rồi vội vã bước đi.
……………
Sau khi xong việc, Hoài An xuống ghe máy đò để về nhà.

Lòng hy vọng sẽ gặp lại người trong mộng, lữ khách đã bắt đầu xuống đò đông đảo, chỉ một lúc sau thì con đò trở nên đầy kín người, nhưng lại không thấy bóng dáng của cô gái ấy.

Lúc này trời đã sáng hẳn, mặt trời bắt đầu ló dạng, vài tia nắng ấm áp rơi xuống mặt sông.
Mắt Hoài An thoáng buồn "thế là không được gặp lại cô gái ấy rồi!".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận